Người Thừa Kế Được Chọn

Chương 3: Sau 3 Năm Vẫn Có Chút Thay Đổi

Trên chiếc xe hơi đen bóng lưỡng đó cô và Tuyết Băng đang hưởng thụ khí lạnh trong xe từ cái máy điều hòa hoặc là từ chủ tịch Trần Lục Phong.

Cũng đã được 10 phút rồi, đúng là im lặng có thể là ngòi súng đau thương.

- Vậy là cháu đã quyết định?

Nghe từ người ông của mình, Hạ Vy quay mặt ra cửa kính nhìn cảnh vật đang nhòe dần. Rồi Tuyết Băng nắm lấy tay cô, ngạc nhiên quay qua bất gặp gương mặt đang mĩm cười của Tuyết Băng, cô lấy lại bình tĩnh trả lời.

- Vâng! Cháu sẽ không chạy trốn nữa! Vì cháu không muốn tốn 3 năm học ở Pa-ri đâu!

- Giỏi quá, vậy mà ta cứ tưởng cháu bên đó vui chơi sa đọa chứ!

"Học á! Cậu bên đó chơi hơn học ấy". Một ý nghĩ vừa lé lên trong đầu của Tuyết Băng. Tuyết Băng không tin vào những gì mà mình đang nghe rồi nhẹ bật cười. Tuyết Băng nhẹ đụng vào tay của cô khúc khích cười.

Hạ Vy nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tuyết Băng. Rồi nhìn xuống hai tay mình đang nắm chặt lại rung lên, thì tay của Tuyết Băng đặt lên cô nhìn qua thấy gương mặt của Tuyết Băng đang nở nụ cười hiền hậu, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc phúc chốc đã đến ngôi biệt thự của Trần gia. Căn nhà đầy ấp kỉ niệm của mẹ, thật hoài niệm. Năm năm trước khi bước ra khỏi căn nhà đó cô đã thề là sẽ không bao giờ quay về, mà giờ vì muốn trả thù cho mẹ, cô lại sắp trở thành tiểu thư ngoan ngoãn một lần nữa.

Sau 3 năm mọi thứ vẫn không thay đổi trừ một thứ...

- Chào mừng con đã trở về Hạ Vy.

Đó là tiếng của Trần lão phu nhân vọng ra, cô vui mừng chạy lại ôm người bà dấu yêu của mình rồi nói.

- Còn nhớ bà nội quá đi.

- Nếu nhớ bà thì sao không về sớm hơn hả?

- He he...

Trần lão phu nhân cười nói đánh nhẹ vào vai cô như muốn nhắc khéo cô. Cô chỉ tinh ranh cười trừ. Phía sau thì Tuyết Băng cúi chào lễ phép với Trần lão phu nhân rồi cười nói.

- Con chào Trần lão phu nhân ạ.

- Là Tuyết Băng đúng không? Vẫn ra dáng tiểu thư quá ta nhưng con cứ gọi ta là "bà" như Hạ Vy là được rồi.

- Vâng ạ, thưa bà.

Tuyết Băng lễ phép nói như một tiểu thư đoan trang chuẩn mực, Hạ Vy nhìn Tuyết Băng thảo mai chảy nước nhìn mà muốn cưới nhưng vẫn phải nhịn.

- Hồi đó con còn thấp hơn Hạ Vy, vậy mà bây giờ lại cao bằng rồi. Đúng là tụi con lớn nhanh thật lại còn xinh đẹp hẳn ra.

Trần lão phu nhân nụ cười hiền hậu nhìn cô và Tuyết Băng nói.

- Bà quá khen rồi.- Hạ Vy cười nói đầy sự tự hào trên mặt.

- Thôi chắc hai con mệt lắm rồi đúng không? Lên phòng ngủ một giấc rồi cho khỏe rồi muốn nói gì nói tiếp.

- Vậy cho con xin phép được về trước, con còn phải bảo cha mẹ con biết là con đã về nữa ạ!

Tuyết Băng nhẹ nhàng từ chối lời của Trần lão phu nhân rồi nhìn cô thấy cô đưa ngón út của tay phải lên mỉm cười, Tuyết Băng cũng làm theo rồi cúi chào ra về. Hành động đưa ngón út lên là ám hiệu riêng hai người tạo ra.

Nghe theo lời Trần lão phu nhân cô đi lên lầu đến căn phòng cũ của mình, còn hành lý thì được người hầu mang lên khi nào cũng không hay.

Mở cửa ra có vẻ căn phòng vẫn như vậy không thay đổi ngoại trừ cái tủ đồ, chính nó là thứ đầu tiên đã đập vào mắt cô khi mở cửa nhẹ nhàng đóng cửa đi thẳng tới cái tủ, mở ra... Rất rất nhiều quần áo từ đồ ngủ đến đồ thường ngày đều đẹp, nhưng đối với cô nó không bằng đồ của cô.

Cốc cốc cốc

Tiếng cửa phòng cô vang lên bất ngờ quay qua nhìn chằm chằm vào cửa, đi lại mở cửa ra bất ngờ nhìn người đàn bà trước mặt mình, Hạ Vy từ gương mặt cười chuyển sang gương mặt lạnh.

- Bà ở đây làm gì?

- Ơ... Mẹ... mẹ

- Im đi! Cái gì mà mẹ, nên nhớ rằng tôi vẫn chưa chấp nhận việc bà trở thành mẹ tôi đâu. Nghe rõ chưa!

- Ừm... mẹ... à không dì chỉ muốn hỏi là tối nay con muốn ăn món gì để dì nói với đầu bếp làm cho con.

Hạ Vy nhíu nhẹ đôi chân mày nhìn Tôn Mỹ Ngân, người vợ mà bà cô đã cưới về sau khi mẹ cô mất. Cô cực kỳ khó chịu khi Tôn Mỹ Ngân cứ cố tỏa ra là một người mẹ.

- Sao cũng được, không ăn tôi cũng đâu có chết đâu!

- Con đừng nên nói vậy!

Tôn Mỹ Ngân lo sợ khi cô cứ tỏa ra sự thù địch lên mình.

- Thế tôi nên nói gì? À hay là tôi nên nói" Dạ món nào cũng được miễn là dì chọn" tôi nên nói vậy sao ? Đúng chứ!

- Ý của dì không phải là như thế!

Tôn Mỹ Ngân vừa hoảng loạn vừa run rẩy khi cô không ngừng công kích tâm lý thông qua lời nói

- Tôi... Không cần biết ý của cô là gì, như tôi đã nói"sao cũng được" bây giờ thì làm ơn... tôi không muốn nhìn thấy mặt cô. Nói xong cô đóng cửa lại, Tôn Mỹ Ngân như muốn khóc vì cô không nghĩ rằng mọi thứ càng ngày càng tệ hơn lúc trước. Và phía sau cánh cửa, Hạ Vy dựa vào cửa trượt từ từ, ngồi bệch xuống thở một hơi thật dài rồi nhìn khung hình của người mẹ đã mất của cô trên bàn cùng với một suy nghĩ hiện lên.

- Cuối cùng thì... Sau 3 năm vẫn có chút thay đổi... nhỉ?