Hạ Vy vẫn đang ngồi yên không nhúc nhích chăm chú lắng nghe ông nói.
- Thực ra ông muốn con giám sát từng người thừa kế xem ai sẽ là người phù hợp trở thành người thừa kế Dark.
Hạ Vy đang cố gắng thông não một chút của chút xíu. Ý của ông là gì đây hoặc chính xác hơn là "ý đồ" của ông là gì đây?
- Con không hiểu? Giám sát gì cơ? Rốt cuộc thì ông đang nói vậy?- cô nói trong sự hoang mang tột độ.
- Ông muốn con giám sát 3 người thừa kế, nếu như 1 trong 3 người thừa kế theo con là thích hợp làm người thừa kế Dark thì hãy chọn người đó, còn nếu không thì con sẽ là người thừa kế Dark.- Trần lão gia vừa nói vừa đưa đôi mắt đượm buồn nhìn cô- Ông biết khi con còn nhỏ, con luôn muốn được thừa kế Dark mà không màng đến những cuộc vui đùa cùng lứa bạn cùng tuổi. Suốt khoảng thời gian đó cũng đủ làm ông tin tưởng mà giao Dark cho con và lí do mà ông chọn con làm người quyết định quyền thừa kế bởi vì con luôn công bằng trong mọi chuyện kể cả là kẻ thù của con.
Công bằng sao?
Cô đã chán ngấy với cái từ "công bằng" đó, vì đối với cô ngay từ đầu cuộc sống vốn đã không công bằng với cô rồi. Và cô cũng chẳng cần cái chức người giám sát gì đó nên cô quyết định từ chối nó.
- Con xin lỗi nhưng con không làm được vì nếu con có đồng ý thì cũng người khác sẽ nói rằng ông thiên vị với con nên con không làm đâu.
- Ta biết con sẽ từ chối nhưng để ta nói rõ là về chuyện giám sát chỉ có hai ông cháu ta biết thôi vì có một vài người nào đó đang lén lút làm vài chuyện không mấy tốt đẹp.
Trần lão gia vừa nói vừa nghiêm trọng về vấn đề mà ông đang đề cập.
- Cứ xem như con đồng ý đi, như có vài vấn đề phát sinh đó là làm sao mà con có thể giám sát họ kia cả 4 đứa đều ở nhà như thế này. Lỡ đâu ở nhà họ có ăn chơi sa đọa hay không hoặc là có thói quen tật xấu nào không. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ mệt rồi.-cô vừa cười vừa cầm tách trà lên uống rồi nhanh tay lấy một miếng lê cho vào miệng.
- Ta cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, rằng cả 4 đứa sẽ ở chung một nhà.- ông vừa nói vừa cười toe dang hai tay ra.
Còn cô vừa nghe xong như một tiếng "Đùng" trong đầu cô phát ra. Cô chớp mắt liên tục rồi đứng dậy hét trong trạng thái bất ngờ.
- KHÔNG ĐƯỢC...! Ông định giết chết con bằng lời nói sao. Con không thể sống chung với ba đứa con trai được và đặc biệt họ còn là kẻ thù của con.
- Có sao đâu, dù sao thì mai mốt mấy đứa cũng phải hợp tác làm ăn chung với nhau, cứ coi như là tìm hiểu để có được tình cảm lẫn nhau đi. Với lại có khi con có thể kiếm đi một thằng cháu rể cho ta thì sao?!
"Cháu rể" ông đang đùa với con?
Nếu là giỡn thì không có vui đâu ạ.
............
Trong lúc đó thì bên nhà của Trương gia cũng đang có chuyện hay không thua kém gì.
Trong gian phòng của Trương Diêm Nghị- chủ tịch tập đoàn Violet đứng thứ hai sau tập đoàn F.M.T và là ông nội của Trương Hoàng Hải Nam.
Hải Nam với gương mặt không ngừng ngạc nhiên sau khi được báo tin là hắn sẽ phải sống chung dưới một mái nhà cùng với những người thừa kế khác.
- Sống chung? Ông đang đùa với con đúng không? Làm sao có chuyện đó được, đúng không... ông nội.
Hắn cố gắng năn nỉ vì hắn không muốn chung mái nhà với người mà từ bạn thành kẻ thù và một đứa con gái xa lạ, như thế thì còn thể diện gì cho hắn nữa. Nhưng dù hắn có năn nỉ tới đâu đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi vì tất cả mọi chuyện đã được thống nhất cả rồi, mua nhà cho ở cũng mua cả rồi, giờ chỉ chờ cả bốn đứa vào sống là được.
- Có sao đâu, ta nghe nói cháu gái của Trần gia xinh đẹp tuyệt trần thông minh tài năng xuất chúng với lại vừa mới du học ở Pháp về nữa. Con bé mà làm dâu nhà ta thì đúng là phúc đức, may mắn mà.
"Trần gia có thêm đứa cháu gái hồi nào mà mình không biết vậy cà, mình cứ tưởng chỉ có một mình Từ Vân thôi chứ?"
- Vậy người cháu gái đó của Trần gia tên gì vậy ông?
Hắn hỏi ông mình vì sự tò mò của hắn không ngừng tuôn trào ra.
- Ồ có ý gì với con bé đó rồi à! Có cần ta làm mai cho không.
- Chỉ là muốn biết tên thôi chứ không có gì hết, với lại cô ta là kẻ thù của con mà.
- Hử, thiệt hong đó?!
Thấy hắn đột nhiên quan tâm đến Trương lão gia liền trêu chọc hắn, ai dè làm hắn ngại đến ửng hồng đôi má lên trong rất đáng yêu.
- Là Trần Mĩ Hạ Vy, tên rất đẹp có phải không? Cái tên này là do mẹ con bé đặt cho đấy. Trần là họ của Trần gia, "Mĩ" trong từ mĩ miều, còn Hạ là vì con bé được sinh ra trong mùa hè, còn Vy thì mẹ con bé muốn sau này con bé sẽ là một người tốt, tài giỏi, hoạt bát, còn có thể được lòng người khác nữa. Đúng là không thể chê vào đâu được.
Nghe ông mình mà hắn tức, chỉ là một cái tên thôi mà có cần phải ý nghĩa quá mức không thế, nhưng hắn cũng không thể xem thường đứa con gái đó được, bởi vì được gia gia hắn khen tới tấp như thế cơ mà, trong khi ngày nào hắn cũng bị ông đem ra giáo huấn, còn chưa từng khen hắn lấy một lần kể từ khi hắn lên cấp hai. Hứ buồn quá! Bất công!
............
Tại biệt thự của Trần gia khi tất cả đang chiền vào tĩnh lặng thì trong căn phòng nơi mà cô vẫn đang trò chuyện với ông mình.
- Như con đã nói giám sát thì được, còn sống chung thì miễn đi. Ông không thấy thương hoa tiếc ngọc sao mà lại để đám con trai ở chung với con. Lỡ con có mệnh hệ gì rồi sao? Lỡ bọn họ làm gì con rồi sao?
Cô vừa nói vừa nhấn nhá chữ để Trần lão gia có thể thấy mức độ nguy hiểm nếu để cô sống chung với con trai. Nhưng xui cho cô là ông quá hiểu đứa cháu gái tinh nghịch này quá rồi.
- Rất là tiếc cho con... là ý kiến sống chung này đã được bọn ta thông qua và thống nhất từ lâu rồi. Cho nên dù con có năn nỉ cỡ... nào đi chăng nữa thì vô-dụng-thôi.
Hạ Vy chỉ biết đứng nhìn ông mình, miệng thì há hốc ra, cơ mắt thì không ngừng giật giật. Nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận của núi lửa sắp phun trào. Bây giờ cô mới cảm thấy mình thật là ngu ngốc khi trở về đây, cô cảm giác như mình đang bị ông quay như chong chóng từ khi bắt đầu cuộc nói chuyện này.
Dường như trong lòng cả hai người, cô và hắn như muốn gào hét lên và nói trước mặt ông mình.
- KHÔNG ĐỜI NÀO MÀ CON SỐNG CHUNG NHÀ VỚI CON TRAI/CON GÁI ĐÂU!!!