Bước vào bên trong đó chính là một lão đầu mặc trường bào màu xanh lam, khuôn mặt nghiêm nghị, tuy đã ngoài sáu mươi nhưng có vẻ như năm tháng không lưu lại nhiều dấu vết năm tháng cho hắn lắm, khuôn mặt dơi dám nắng làn da hồng hào khỏe mạnh. Đường nét trên khuôn mặt có vài phần giống với Phong Vũ, bước đi vững vàng bước vào trong.
"Cha"
Người vừa bước vào, Phong Vũ và Bạch Sính Nhi thấy người, đồng loạt kêu lên.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ta đến thăm cháu của ta có gì sai sao" Phong Trấn vừa bước vào, thấy ba cặp mặt kia nhìn chằm vào mình bỗng nhiên cảm thấy không biết phải làm sao lớn giọng quát.
"Không, dạ không có gì"
Phong Vũ và Bạch Sính Nhi nhận ra điều gì đó, để tránh không khí khỏi quá xấu hổ cũng không giám nói gì thêm, sợ chạm vào vảy ngược của lão già này.
Vốn có ý định sáng nay sẽ đi một chuyến ra ngoại thành, nhưng ai ngờ sáng nay cánh cửa vừa mới mở ra đã có một tên nô tài chạy ra thông báo tin vui, nói bên phía đại phòng cũng có một đứa con gái, do đại thiếu phu nhân vừa sinh. Phản ứng đầu tiên của Phong Vũ đó chính là sốc,hắn nhớ rõ là bên phía nhị phòng bên kia hơn một tháng trước cũng đã sinh một đứa con gái. Lần này Phong gia lại có được hẳn hai người con gái, liệu đây có phải dấu hiệu báo trước, Phong gia sẽ một lần nữa lấy lại vị trí vinh quang của mình khi xưa không.
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của cha chồng nhìn chằm chằm vào nữ nhi của mình, Bạch Sính Nhi lo lắng nói.
"Cha, người cũng đừng quá hy vọng. Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Nỡ như đứa trẻ này có thiên phú bình thường thì,..."
"Ngươi đừng có mà nói linh tinh. Nó từ khi sinh ra đã là đích nữ duy nhất của Phong gia, đứa bé có dòng máu thuần chủng tôn quý, là cháu gái duy nhất của Phong Trấn ta. Ta và gia chủ sẽ cùng nhau dạy dỗ đứa bé này, nếu nó không cón thiên phú tu luyện ma pháp cũng không sao, ta sẽ cho nó đi con đường của một chiến sĩ, trở thành một chiến sĩ cường đại" Vừa nói Phong Trấn vừa nhận đứa trẻ từ phía của Phong Vũ.
"Nhưng thưa cha, nó dù sao cũng là một đứa con gái. Con đường này..." Bạch Sính Nhi định nói gì thêm, nhưng Phong Vũ đã cầm tay nàng bảo nàng đừng nói gì thêm.
"Cha của chúng ta đang vui vẻ, nàng cứ kệ cha đi. Chuyện sau này rồi sau này tính, dù sao thì cũng chưa khảo hạch nàng lo lắng cái gì cơ chứ"
" Đứa bé này đã được đặt tên chưa" Ngay khi vừa bế đứa nhỏ này, có lẽ do cảm nhận được người khác truyền tay, bé con từ từ mở mắt cười đến vui vẻ. Hai tay còn quẫy qua quẫy lại, thỉnh thoảng còn lấy hết sức bình sinh để cầm được tay của Phong Trấn, chuẩn bị cho vào mồn mút. Cảnh tượng này làm Phong Trấn người trước giờ luôn nổi tiếng là nghiêm khắc, lúc này trong lòng đều là một mảnh mềm mại. Nhìn xem, bé con này thật mềm mại, sờ thật thích. Khác hoàn toàn mấy tên tiểu tử bên đại phòng, sương cốt cứng cỏi, nghịch nghợm hơn nữa chúng nó còn rất lì đòn. Hừ, cùng là đám con cháu với nhau nhưng đúng là hoàn toàn khác một trời một vực.
"Thưa cha, còn chưa đặt" Nhắc đến chuyện này, Phong Vũ lắc đãu xấu hổ, vốn đã chuẩn bị một cái tên dành cho một tên tiểu tử, ai dè lần này lại là một nha đầu. Hắn cũng không thể lấy cái tên này đặt cho tiểu nha đầu nhà hắn được, cho lên đến giờ hắn cũng chưa đặt được cái tên nào thích hợp.
"Thưa cha, người đi nhiều biết nhiều, liệu có thể đặt một cái tên thích hợp dành cho đứa bé này được không" Thấy tính tình của Phong Trấn hiếm khi tốt như vậy, Bạch Sính Nhi vội đưa ra ý kiến.
"Được, đứa bé này được sinh vào ngày trăng sáng nhất trong năm. Vậy gọi nó là Phong Nguyệt đi, mong con đường sau này ngươi đi đến đâu, sẽ tỏa sáng đến đó. Ngươi có thích cái tên này không hả?"
Đứa bé thấy người đang bế mình cười, theo bản năng cũng cười theo, hơn nữa còn cười rất vui, sau đó vẫn tiếp tục với lấy cái tay kia nghịch.
"Vừa hay, quả thật ta cũng có muốn đồ phù hợp với tên của ngươi. Hãy bế nó đi" Nói xong Phong Trấn rút tay mình khỏi tay của Phong Nguyệt, thò tay vào trước ngực mình tìm gì đó.
Dường như tự dưng bị mất thứ đồ yêu thích, Phong Nguyệt cũng không kiên nhẫn mà mĩm môi.
"Oa...Oa"
"Nha đầu thối" Nói xong Phong Trấn đưa tay ra đặt trước mặt Phong Nguyệt một miếng ngọc bội có hình vầng trăng khuyết, miếng ngọc bội này là một màu xanh biếc, trơn bóng không pha một chút tạp chất nào, bên trên miếng ngọc bội kia còn có khắc một chữ Phong. Miếng ngọc bội này vốn có hai mảnh, ghép với nhau thành 1 chiếc hoàn thiện. Đều do hai người quyền cao chức trọng trong Phong gia giữ. Một miếng được đại trưởng lão- Phong Trấn giữ, miếng còn lại là do gia chủ- Phong Trường Luân giữ. Hai người này vốn là hai anh em ruột, miếng ngọc bội này được cha của hai người truyền lại. Miếng ngọc bội này xuất hiện cũng giống như đại diện cho Phong gia, có quyền điều động binh lực của Phong gia dưới bất kì tình uống nào.
"Cha thứ này quá quý giá, thứ này không thể nào cho Phong Nguyệt giữ được" Phong Trấn là người hiểu rõ được quyền lực của miếng ngọc bội này, thật sự là không giám nhận.
"Ta cho cháu của ta, cũng không phải cho ngươi người kêu cái gì"
Vừa nhận được miếng ngọc bội kia, Phong Nguyệt liền ngừng khóc. Hai tay cầm miếng ngọc bội này, sờ đi sờ lại thậm chí là cũng có thói quen bỏ vào mồm mút.
"Nha đầu ngươi đúng là, cái gì cũng bỏ được vào mồm hả"
"haha...haha" Phong Nguyệt cũng không biết gì, chỉ nhìn vào Phong Trấn vừa mút vừa cười.
"Ngươi cũng chuẩn bị cho Phong Nguyệt đi, mười ngày tới sẽ là ngày gia tộc ta chuẩn bị dùng bí thuật" Sau khi đưa đứa nhỏ cho Bạch Sính Nhi, Phong Trấn và Phong Vũ ra lan can bên ngoài để nói chuyện.
"Tầm khoảng bao giờ thưa cha" Phong Vũ dù cho là người trong nội tộc, nhưng cũng chưa từng bao giờ từ khi có nhận thức đến giờ được tiến vào nơi tiến hành bí thuật. Nên hắn cũng không biết rõ được chuyện này cho lắm, chỉ biết là gia tộc hắn có một bí thuật có thể kiểm tra được thiên phú của những đứa trẻ vừa mới sinh ra, cũng không cần đợi đến khi bọn hắn bảy tuổi cũng có thể biết được thiên phú của mình. Cho nên có thể nói những đứa trẻ có thiên phú, sẽ được Phong gia bồi dưỡng từ lúc mới lọt lòng, đây chính là thời gian tốt nhất để có thể bồi dưỡng được những lực lượng cường đại. Tuy nhiên chỉ những người trong nội viện mới được quyền kiểm tra, ngoại viện còn không được biết tới những việc này, đừng nói là những gia tộc khác biết được những việc này.
"Gia chủ nói việc này diễn ra vào lúc bảy ngôi sao trên trời gôp lại một hàng chúng ta sẽ bắt đầu, Năm nay thời gian ngắn hơn những năm trước, chỉ kéo dài được gần một canh giờ, thời gian có hạn mà năm nay có khoảng ba mươi đứa trẻ cần kiểm tra, nếu không nhanh sẽ không kịp"
"Liệu lúc đó con có thể ở đó cùng với Phong Nguyệt không cha"
"Không được, đã là quy định thì không thể thay đổi. Hôm đó ngươi cứ giao lại Phong Nguyệt cho ta, ngươi cũng biết thiên phú của những đứa trẻ này ngay cả cha mẹ của chúng cũng không được biết chỉ có các trưởng lão trong tộc mới biết được, đến khi chúng bảy tuổi sẽ trực tiếp đi khảo hạch ở hoàng gia. Lúc đó thiên phú của chúng sẽ được lộ ra ánh sáng, việc này ảnh hưởng đến rất nhiều đến gia tộc, cho lên ngươi cũng biết không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không, e là gia tộc chúng ta sẽ dính vào một trận phân tranh không nhỏ với các gia tộc và bên phía đế quốc"
"Thưa cha, con biết rồi"
"Ngươi cũng về phòng đi. Hôm nay ta cũng có chút việc, ta đi đây"
"Dạ thưa cha, người đi đường cẩn thận"