Còn đường cô đi học xem như không tệ, cô bấm chiếc điện thoại cũ trong tay, mắt cô phiền chán trực tiếp vất nó ra đường. Chiếc xe ô tô không nương tình cán qua, tính rắc khác lớn vang lên, cái điện thoại chỉ còn một đống mảnh vỡ xấu xí. Cô bật cười khanh khách, chạy tới tìm cách sim điện thoại, điện thoại nát bét nhưng cái sim chỉ vài vết xước. Chỉ là một chiếc xe chạy tới, cô đang đứng lên thấy chiếc xe ô tô đang chạy tới, cô đứng nhìn một cách bình thản đến lạ, ánh mặt lạnh lùng đứng nhìn. Chiếc xe phanh lại gấp, tiếng kít dài chói tai vô cùng, nó dừng cách cô chỉ cen -ti.
Tài xế vội mở cửa ra, chạy đến chỗ cô, khuôn mặt trung niên quen thuộc đập vào mắt cô, tài xế của Đoàn Phong. Ông ta vội vàng hỏi cô:
_ Cháu có làm sao không?
Cô im lặng, đôi mắt dừng một khoảng thời gian kiếp trước của mình, tài xế của Đoàn Phong là ông Huân là người tốt, vì một lần cứu cô khỏi truy sát của bọn xã hội đen, xe ông bị lao xuống vực. Ý thức trở lại, cô nhẹ giọng nói:
_ Cháu không sao.
Ông Huân xoay người cô một vòng, kiểm tra xem cô chỗ nào bị bầm hay bị thương không? Trong lòng cô len một tia ấm áp nhẹ nhàng, ông Huân vẫn thế... Bỗng giọng nói quen thuộc vang lên, tia ấm áp nhỏ bé kia bị dội tắt, cô ngước mắt nhìn lên, một thiếu 17,18 tuổi, khuôn mặt đẹp trai pha chút dịu dàng, mái tóc cắt tỉa đẹp đẽ, chất trầm ầm lại làm tâm cô rơi xuống hầm băng lạnh lẽo mà lăng trì.
Đoàn Phong....!!!!
_ Chú Huân, cô bé có sao không?
Đoàn Phong a Đoàn Phong, áp chế hận ý xuống, ánh mắt ngây thơ nhìn hắn, đôi mắt trong vắt đẹp đẽ nhìn hắn, kiếp trước hắn yêu cô chính là đôi mắt này, hiện tại pha thêm chút lạnh lùng. Đoàn Phong năm này 17 tuổi, hắn sinh ra trong gia đình giàu có, đương không phải lần đầu yêu đương, nhưng hắn đột nhiên có một ý nghĩ vụt qua đầu hắn khi nhìn vào mắt cô, vừa gặp đã thích. Hắn trong đầu có một loại ý nghĩ, luyến đồng.... giọng nói dễ nghe của cô vang lên:
_ Cháu nên về.
Ông Huân có vẻ không yên tâm, nói với cô:
_ Để chú đưa cháu về.
Cô không để tâm lắm cúi xuông nhặt cái sim bị đánh rơi, chỉ vào đống mảnh vụt dưới đất:
_ Cháu đi mua điện thoại mới.
Ông ái ngại hỏi, một đứa trẻ đi mua điện thoại có khi nào bị lừa không a. Ông hỏi hỏi:
_ Ba mẹ đâu không mua cho con?
_ Đã đi lấy người khác.
Ông nhíu mày, có cha mẹ như vậy.
_ Hiện tại ở với ai???
_ Một mình.
Ông nhìn cô bé mới bộ 12, 13 tuổi nhưng giọng nói lạnh nhạy vô cùng, đều đều tựa như trần thuật lại nên không cảm xúc gì đặc biệt gì. Ông đau lòng nhu nhu mái tóc, ông nhớ tới đứa con gái yểu mệnh của mình, nhìn về phía Đoàn Phong thấy Đoàn Phong gật gật. Ông quay sang nói cô:
_ Ông dẫn con đi mua rồi đưa con về nhà. Coi như đền cho con xuýt bị xe ông đụng. Chịu không?
Cô nhàn nhạt gật đầu, ông Huân mở cửa xe cho cô lên, trong đầu cô nhàn nhạt hiện lên một ý tưởng, tiếu ý băng lãnh trong mắt, Đoàn Phong kiếp này tôi cho anh nếm trải toàn bộ những gì kiếp trước anh cho tôi. Trung tâm thương mại cô mua một chiếc điện thoại khá xịn, chiếc Iphon 5 trong tay làm cô mơ hồ không hài lòng nhưng mặc kệ dứt khoát thanh toán tiền, hiện tại cái này mới ra mà thôi xem như xin hơn rất nhiều rồi.
Ông Huân vui vẻ dẫn cô đi mua đồ, dẫn cô vào một gian hàng quần áo, ông hăng hái lựa đồ công chúa cho cô, những chiếc váy ruy băng, tua rua, đính hoa cài đá lên lượt xuất hiện trước mặt cô. Mà màu sắc xanh đỏ tím vàng, thậm chí là vương miện và đũa phép khiến cô có chút co rút khóe miệng, dù gì cô cũng gần 30 tuổi rồi nên bảo cô mặc mấy thứ này trong thân xác lúc 13 tuổi của mình, xin lỗi cô không kham nổi. Dứt khoát đi về phía giá đồ lựa chọn, tìm vài bộ đồ rồi miễn cưỡng lấy thêm một bộ đồ công chúa màu trắng, cưỡng ép lấy thên cái vương miện, đũa phép cùng đôi cánh thiên thần. Mặt cô đã sớm đen như đít nồi, tiếng gian trá của ma tu Huyết Sa vang bên tai cô:
_ Nhanh như vậy gặp tình cũ rồi?... Gì đây? Đầm công chúa, vương miện, cánh trắng, đũa phép a. Sao giống phù thủy giả công chúa vậy? Cười chết ta.
Tiếng cười ha hả của Huyết Sa, ánh mắt đã sớm tối thui. Dứt khoát muốn về, ông Huân đưa cô về, Đoàn Phong vẫn im lặng đi theo tới giờ chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, hắn xuất hiện một cảm giác muốn che chở người này cả đời.
Bước xuống xe , cảm ơn một tiếng rồi mang đồ vô nhà. Cánh cửa nhà khép lại, hận ý không chút che giấu phóng thích ra ngoài, đống đồ bị cô quẳng ở xó nhà. Cô hất bay bình hoa trên bàn, âm thanh loảng xoảng vang lên chói tai, con dao gọt hoa quả mạnh mẽ đâm vào ghế sofa. Đôi mắt cô chỉ con vương lại hận thù, từng đường tơ máu hiện lên, đôi mắt đỏ ngầu. Tiếng Huyết Sa vang lên:
_ Không ngờ cô lại có thể nhẫn nhịn đến độ mặt không biến sắc, tôi còn tưởng cô tha thứ cho hắn chứ?
Tiếng cười chế nhiễu vang lên, cô cười rét lạnh vang lên khanh khách, tiếng cười vừa điên cuồng vừa lạnh lẽo:
_ Ông nghĩ nhiều rồi. Hắn bây giờ, tôi không chơi chết hắn không buông.