Thứ sáu, ngày 14 tháng 5, 2021 Hôm nay tự nhiên chỗ tôi mất điện. Tức thật chứ, đang học zoom mà lại bay màu, chắc tí nữa có điện phải đi xin bài cô thôi. Cũng may là sắp hết buổi học rồi nên chỉ cần chép thêm tí thôi.Thi cấp ba thì không có thi vào bài " Dô tả dô tà " nhưng mà không hiểu sao cô dạy thêm tôi lại dạy. Chắc là bài này nói về con người Thanh Hóa nên cô muốn dạy ấy mà. Chắc chả ai biết đâu, tôi là một người con gái xứ Thanh đấy. Mặc dù là người con gái xứ Thanh đấy nhưng mà tôi thấy mình chẳ có cái đặc trưng gì của người Thanh Hóa luôn, được cái là tôi thích hát, thích hát mấy cái điệu hò dân ca ấy và giọng hát của tôi công nhận là "như trống vỗ" ấy. Thích hát là một chuyện còn hát hay hay không thì chưa chắc.Tôi hát nhiều nhưng mà chả được cái kinh nghiệm gì luôn ấy, tôi chẳng biết lượng sức mình, cứ thích hát mấy bài nốt cao để rồi đau họng chả nói được gì. Mà khi hát nốt cao ấy, tôi không hát cao được nên toàn hét, độ to thay thế cho độ cao luôn. May mà phòng tôi cách âm tốt chứ không là hàng xóm qua bịt miệng tôi mất.Trời nóng, mất điện, cô đơn, ôi cái combo này làm tôi điên người mất thôi. Bây giờ là buổi chiều rồi nên trời bớt nắng và thoan thoảng gió nhưng cái nóng vẫn đang còn hiện diện quanh tôi. Đánh lẽ ra mất điện thì tôi có lý do để ra ngoài nhảy nhót lung tung cơ nhưng đó là trong trường hợ tôi có bạn đi cùng. Cái con Linh ngày thường thì chắc đang đứng trước cửa nhà tôi rủ tôi đi chơi, đi ăn rồi nhưng chắc nó muốn để tôi học nên không đến. Tôi đoán thế thôi chứ nó còn lâu mới chu đáo đến thế, đôi khi tôi kể chuyện buồn củ mình mà nó còn ngồi bên cạnh cười ha hả vì một tiktoker nào đó, haizzz chán nó thật sự.Mất điện mà đang ở một mình thì nên làm gì ngoài việc học? Tôi kém trong việc tìm thú vui cho mình lắm nên tôi chẳng biết làm gì cả. Thực ra tôi có thể đọc truyện đó, bên cạnh tôi là một tủ sách mà. Nói tủ sách nghe ngầu thế thôi chứ thực ra đó chỉ là một cái hộp nhỏ tôi chôm ở nhà bà rồi đem về trang trí để đựng sách thôi. Sách thì tôi khá nhiều đấy chứ, hầu hết là tiểu thuyết tình cảm hoi, ngoài ra còn có vài quyển báo Hoa Học Trò mà tôi được phát ở trên lớp (hầu hết là tôi đi giật của bọn bạn thôi). Trong những nhà văn Việt Nam thì tôi khá thích nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Tôi mới chỉ đọc được vài quyển do ông viết thôi, không nhiều lắm nhưng tôi biết thêm được nhiều câu thơ hay lắm nhá. Eo iu thơ hay thì hay nhưng mà đôi khi tôi cũng thấy nó hơi bị... sến súa. Tính tôi thì toán thích kiểu nhây nhây đùa đùa thôi thế nên mấy cái kiểu tình tứ lãng mạn tôi không mê nổi. Chính vì thể nên tủ sách nhà tôi toàn truyện cười thôi, có tình cảm thì cũng chỉ tình cảm một xíu xìu xiu thôi, tình cảm quá tôi không chịu được. Haiz, chắc cũng bởi vậy mà tôi ít thân với bọn con gái đó. Bọn nó thích tình cảm, tôi lại thích hài hước. Bọn nó muốn xinh xinh đáng iu thì tôi lại muốn ngầu lòi mạnh mẽ. Sự khác biệt về sở thích ấy khiến tôi cãi nhau với bọn nó nhiều lắm. Lúc làm áo lớp tôi còn cãi nhau ầm lên với bọn no vì không muốn làm áo màu hồng. Ban đầu là chỉ có mình tôi một phe thôi, may mà bọn con trai lớp tôi cũng không muốn áo màu hồng nên tôi mới thắng đó, cuối cùng thì quyết định áo xanh dương nhạt. Mặc dù tôi luôn mồm nói "màu hường mạnh mẽ" đấy nhưng mà cái màu hường công chúa như bọn nó muôn thì dẹp! Tao là tao không mặc nổi!Mà xém quên, con Thảo vay mình 20 chục, phải nhớ đòi!