Nhật ký mưu sinh của nhân vật phản diện

Chương 11: Baba

Quý Tiện Ngư vừa mới bước khỏi truyền tống trận bước vào rừng ngô đồng thì đã bị một bàn tay kéo lấy. Vì mới trải qua một phen đấu đá nên hắn vô cùng cảnh giác, lập tức tránh qua một bên. Nhưng nhìn kĩ thì Quý Tiện Ngư mới thấy rõ khuôn mặt non nớt của Nhược Bạch. Lúc này, hàng lông mày của cậu ta nhíu chặt, lo lắng hỏi thăm.

” Vì sao huynh thương nặng vậy?”

“Sao ngươi…” Quý Tiện Ngư còn chưa nói hết câu đã thấy Nhược Bạch bị Tiết Văn Xuyên thô bạo đẩy ra. Cậu như gà mẹ đứng trước Quý Tiện Ngư, đem Quý Tiện Ngư bảo vệ cẩn thận.

“Ngươi tính làm gì vậy?” Ánh mắt của Tiết Văn Xuyên tràn ngập sự đe dọa, hung hăng lườm Nhược Bạch.

Trương Thiên Ấn cũng chen lên trước, đề phòng Nhược Bạch có hành động khác thường.

Có lẽ do quá mệt nên Quý Tiện Ngư không buồn quản chuyện mấy đứa nhỏ nữa. Hắn khó hiểu nhìn ba đứa nhóc hỏi.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao các đệ còn chưa đi lấy nguyên mộc nữa hả?”

Tiết Văn Xuyên nghe hắn hỏi lập tức quay lại, hai mắt rưng rưng muốn khóc, vẻ mặt hung ác hồi nãy chẳng sót lại chút nào.

“Đại sư huynh!”

“Hả?” Quý Tiện Ngư mờ mịt nhìn hai tiểu đệ đáng thương nhà mình. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Có lẽ do quá lo lắng, Tiết Văn Xuyên theo bản năng nhào tới bên sư huynh. Nhưng Quý Tiện Ngư sợ cậu sẽ đè vào vết thương của Tạ Lãm liền nhanh nhẹn né tránh. Lúc này Tiết Văn Xuyên mới thấy rõ người sư huynh mình đang ôm. Nghĩ thế nào, Tiết Văn Xuyên lại bật khóc, dụi mắt chỉ vào Tạ Lãm đang hôn mê trách cứ.

“Sao huynh lại đi cùng tiểu tử này!”

Nhìn kĩ Quý Tiện Ngư một lần nữa, mặt Tiết Văn Xuyên biến sắc khi phát hiện bên hông đại sư huynh có vết máu. “Huynh bị thương hả! Đừng ôm tên này nữa! Mau vứt y đi!”

Nói liến thoắt một hồi, Tiết Văn Xuyên nhăm nhe lao đến cướp Tạ Lãm từ lồng ngực của Quý Tiện Ngư.

“Đệ tránh sang một bên đi!” Quý Tiện Ngư hiếm khi quát. Tiết Văn Xuyên đương nhiên không còn dám động tay động chân nữa, ngoan ngoãn đứng một bên. Tìm một nơi sạch sẽ, Quý Tiện Ngư đem Tạ Lãm đặt ở đó còn bản thân cẩn thận ngồi bên cạnh trông coi.

“Nói đi. Đã xảy ra chuyện gì?” Thu xếp ổn thỏa, Quý Tiện Ngư liếc sang hai tiểu đệ gặn hỏi.

Tiết Văn Xuyên gãi gãi đầu, ấp úng trả lời: “Những huynh đệ khác đều đi vào rồi, chỉ còn bọn đệ chờ huynh gần nửa ngày. Đệ còn tưởng huynh xảy ra chuyện rồi…”

“Ta thì có thể xảy ra chuyện gì?” Quý Tiện Ngư vô cùng tức giận. “Mà nếu ta có chuyện gì thì các ngươi sẽ ngồi nguyên đây sao? Không đi lấy nguyên mộc nữa hả?”

Chỉ vào Nhược Bạch đứng một bên, hắn lại mắng: “Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng hồ đồ theo bọn chúng à?”

Dù bị mắng như thế nhưng lần này, Nhược Bạch lại không có chút khúm núm thường thấy nào. Cậu thờ ơ đứng đó, không nao núng đáp lại.

“Vật kia có hay không thì cũng như nhau thôi.”

Quý Tiện Ngư tức đến nỗi muốn lao đến gõ thủng đầu ba đứa ngốc kia. “Đều cố chấp như nhau! Trời ơi, ta là mẹ của các người sao? Không có ta thì không còn ai cho các người ăn nữa hả?”

Tiết Văn Xuyên bất mãn lầm bầm: “Huynh ở đây cũng có cho ta ăn đâu…”

Thiên Ấn đứng cạnh nghe thấy câu đó thì không nhịn được cười. Chỉ đến khi thấy Quý Tiện Ngư phẫn nộ lại gần, cậu ta mới vội vàng thu lại vẻ mặt.

“Khốn khiếp! Cho các ngươi ăn thì các ngươi sẽ ăn hả?” Hắn bực đến nỗi muốn bỏ lũ tiểu đệ này đi. “Tu hành không phải trò đùa, các ngươi đều có con đường riêng phải đi, mọi việc đều phải tự mình suy xét, hiểu không?”

Quý Tiện Ngư đương nhiên biết bọn tiểu đệ làm ra chuyện ngu ngốc này là vì chúng trung thành với hắn. Nhưng chính vì thế hắn mới nổi giận. Đối với Quý Tiện Ngư, những đứa ngốc này không phải là diễn viên quần chúng trong sách mà là những cá thể tồn tại chân thật. Hắn thực tâm mong muốn bọn họ có thể sống khỏe mạnh, tiền đồ sáng lạng, hài lòng như ý; không cần coi hắn là trung tâm, liều mạng vì hắn mà hi sinh.

“Theo Đại sư huynh chính là chuyện chính xác nhất đệ từng làm!” Tiết Văn Xuyên vẫn chưa thể nhận ra tâm ý của Quý Tiện Ngư, ngược lại còn không cam tâm nhìn Tạ Lãm đang hôn mê bất tỉnh trách cứ.

“Sao tiểu tử này lúc nào cũng dính chặt lấy huynh vậy? Ngoại trừ có chút bản lĩnh thì y còn gì khiến huynh vừa mắt chứ?”

Quý Tiện Ngư lườm cậu một cái, lập tức trả lời.

“Chỗ nào cũng vừa mắt! Các đệ có mang thuốc bên người không? Thương thế của y khá nghiêm trọng.”

Tiết Văn Xuyên không cam tâm lấy ra một bình nhỏ đưa cho Quý Tiện Ngư. “Trước hết huynh bôi thuốc cho bản thân đã, xong xuôi đệ sẽ đưa cho huynh phần của tiểu tử kia.”

Quý Tiện Ngư không nói gì tiếp lấy bình sứ, mở vạt áo Tạ Lãm ra giúp y thoa thuốc.

“Sao lần này lại cẩn thận thế hả? Lại còn biết đem thuốc theo người.”

“Lần trước đệ đi lấy thuốc có gặp Du sư tỷ. Thuốc này là tỷ ấy đưa, nói rằng trận này sẽ cần dùng đến.”

Nghe vậy, Quý Tiện Ngư ngừng tay lại một lúc, có hơi suy nghĩ. Rõ ràng Du Tĩnh Uyển biết Tiết Văn Xuyên là tiểu đệ của hắn nên mới cố tình đưa thêm thuốc. Tâm tư này thật sự khiến người ta cảm động.

Thở dài một cái, Quý Tiện Ngư nói: “Khi về nhớ đến chỗ huynh lấy ít đồ vật mang qua đó, coi như quà đáp lễ.”

Tiết Văn Xuyên gật đầu, thấy Quý Tiện Ngư không còn quá tức giận đánh liều hỏi.

“Sư huynh. Huynh và tiểu tử kia sao lại chật vật vậy? Là gặp phải thứ gì nguy hiểm à?”

Quý Tiện Ngư gật đầu, khá là phiền não. Hiện tại xác của Quỷ tướng quân đã tiêu tán, tim cũng bị Tạ Lãm nuốt, có lẽ đã chết rồi. Nhiệm vụ [Bản tình ca bất tử] sợ là cũng không thể hoàn thành. Hắn bắt đầu sợ đến lúc gặp được Long Hạo sẽ không thể giải thích được gì nữa. Ca ca của nàng bị Tạ Lãm ăn, sao nàng còn có thể chấp nhận trở thành kiếm linh của y chứ?

Nhược Bạch nãy giờ chỉ đứng một bên nghe, hiện tại không hiểu lấy đâu ra dũng khí chạy lại bên cạnh Quý Tiện Ngư, từ trong tay hắn dành lấy lọ thuốc.

“Huynh bị thương nghiêm trọng thế mà sao chỉ quan tâm đến người khác?”

Giọng Nhược Bạch đầy ý trách cứ. Mở lọ thuốc ra, cậu thuận tay muốn đem vạt áo của Quý Tiện Ngư mở ra. Nhưng Quý Tiện Ngư rất nhanh đem cánh tay kia ngăn lại.

“Đa tạ. Nhưng ta có thể tự mình làm.”

Nhược Bạch biết bản thân không thể miễn cưỡng nên một mực chăm chú nhìn Quý Tiện Ngư. Không hiểu sao Quý Tiện Ngư cảm thấy vô cùng khó chịu. Rõ ràng các tiểu đệ của hắn nhìn hắn thì không cảm thấy gì nhưng mỗi khi Nhược Bạch nhìn hắn, ánh mắt dính chặt của cậu đều khiến hắn có cảm giác không được tự nhiên.

Có lẽ do lớp y phục che phủ quá kỹ nên khi trút bỏ quần áo, cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Ngoại trừ những nơi huyết nhục mơ hồ thì ở bụng, lồng ngực, cánh tay phải hay thậm chí bắp chân, một chuỗi vết thương cực khủng bố nằm xếp hàng chỉnh tề ở trên cơ thể, gây ra cảm giác đối ngược, đẹp mê người.

“Đại sư huynh!” Hai tiểu đệ kêu lên sợ hãi. Bọn họ không hề nghĩ thương thế của hắn tệ đến thế. Dù sao thì ngoại trừ sắc mặt Quý Tiện Ngư có hơi tái nhợt thì còn lại cũng không đến nỗi nào.

Quý Tiện Ngư gạt mấy cánh tay ra, nhẹ giọng trấn an: “Chỉ là nhìn hơi kinh thôi chứ huynh đã cầm máu cả rồi.”

Tiết Văn Xuyên và Trương Thiên Ấn xác thực rằng vết thương đã cầm máu ổn thỏa mới thở phào nhẹ nhõm. “Sao huynh có thể cầm máu nhanh vậy?”

Quý Tiện Ngư đang thoa thuốc, cố làm bộ hờ hững đáp lại: “Đè miệng vết thương lại là được mà.”

Nhược Bạch nhìn chằm chằm bờ rắn chắc và bụng dưới trắng nõn của Quý Tiện Ngư, không nhịn được rủ mí mắt che đi cảm xúc. Có lẽ do bối rối, cậu lơ đãng hỏi: “Những vết thương này đều được cầm máu rồi hả?”

Cơ thể Quý Tiện Ngư cứng đờ, che giấu nói: “Gần như.” Thực ra ngoại trừ phần đùi, nửa người trên của hắn đều bị Tạ Lãm liếm một cái, đúng là đã cầm máu.

Lau sạch cơ thể xong, Quý Tiện Ngư đứng lên một chút. Thời gian của bọn họ không còn nhiều, nhiều nhất chỉ có thể dành ra nửa ngày để bế quan nhưng Tạ Lãm vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Quý Tiện Ngư không yên lòng chỉ chỉ Tạ Lãm dặn dò: “Huynh muốn nghỉ ngơi một lát. Khi nào y tỉnh thì gọi huynh.”

Nói xong, Quý Tiện Ngư nhắm mắt lại tiến vào hệ thống.

Một màn hình xanh nhấp nháy xuất hiện trước mắt hắn. Phần nhiệm vụ màu xám ngắt lúc này sáng lên, biểu hiện trạng thái đã kích hoạt.

Quý Tiện Ngư vội vàng ấn để xem. Hóa ra đó là phần kiểm tra đạo cụ chứ không phải nhiệm vụ như hắn tưởng. Trên màn hình, thông tin từ hệ thống ào ạt tràn ra.

“Ấn để kiểm tra thông tin đạo cụ.”

[Đạo cụ] Ý xuân dạt dào

[Thuộc tính]

Bổ trợ

Khôi phục 10% thể lực

Tăng 5% tốc độ trị thương

[Điểm hảo cảm] -388

Chú ý: Đạo cụ có thể có tác dụng phụ, đem tình cảm trong lòng đẩy lên mức cao nhất, khuếch đại dục vọng.

Thấy công dụng của thứ này, Quý Tiện Ngư mừng thầm. Đây chính là thuốc chứ là gì nữa! Có thể coi đây là bàn tay vàng đó! Tuy có tác dụng phụ nhưng đem tình cảm trong lòng khuếch đại hay gì đó hẳn không quá nguy hiểm nhỉ?

Giữa lúc hắn đang phân vân thì hệ thống thông báo có thư gửi đến.

Quý Tiện Ngư tiện tay mở thư ra.

[Nhận thưởng]

HP 500

Điểm cừu hận -355

Điểm hảo cảm +288

Lực chiến +15

Thu được manh mối [Tâm nguyện của Long Hạo] mảnh vỡ*1

Tăng HP! Tận 500 điểm luôn kìa! Quý Tiện Ngư vui mừng mở thông tin nhân vật ra kiểm tra chỉ số của bản thân.

[Nhân vật] Quý Tiện Ngư

[Thuộc tính] Nhân vật phản diện

[Chỉ số cụ thể]

HP: 550

Điểm cừu hận: 95267

Điểm hảo cảm: 445

Lực chiến: 100

Thoát khỏi bảng chỉ số nhân vật, Quý Tiện Ngư cũng không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng chọn mua thứ đạo cụ kia. Chỉ một lát sau, trong tay hắn đã xuất hiện một chiếc lá xanh biếc.

Quý Tiện Ngư mở mắt ra, thoát khỏi hệ thống. Xem chừng Tạ Lãm vẫn đang hôn mê. Hắn lại gần nâng Tạ Lãm dậy, kín đáo áp cái lá cây kia lên trán y. Lá cây dần dần hóa thành một luồng ánh sáng, theo dẫn dắt cửa Quý Tiện Ngư chảy vào người Tạ Lãm.

“Tạ Lãm, tỉnh dậy đi.” Quý Tiện Ngư nhẹ giọng gọi. Lúc này thực sự không thể trì hoãn thêm nữa rồi.

Tiết Văn Xuyên khó chịu bĩu môi nhưng sợ hãi không dám nói gì.

Dưới bàn tay Quý Tiện Ngư, hàng lông mi mỏng của Tạ Lãm nhẹ nhàng lướt qua tay hắn. Quý Tiện Ngư hoảng hốt muốn rụt tay về thì đột nhiên tay hắn bị Tạ Lãm nắm chặt. Nghĩ thế nào, hắn không nỡ giật ra thì bỗng từ đâu, một vật mềm mại chạm vào hắn.

Quý Tiện Ngư giật bắn lên, xoa xoa khuôn mặt đang dần đỏ bừng.

Tiết Văn Xuyên khiếp sợ nhìn một màn này, lắp bắp hỏi: “Y, y hôn…” Mặc dù đại sư huynh từng khen tiểu tử này tuấn tú nhưng cậu chưa bao giờ coi lời đó là thật đâu!

Khác với mấy người bị dọa đứng hình, Tạ Lãm lại rất vô tư. Y chạm nhẹ vào nơi bị đau sau gáy, khuôn mặt đẹp đẽ nhíu lại mang theo chút mờ mịt.

“Tỉnh, tỉnh rồi thì mau lên đường thôi. Thời gian không còn nhiều nữa.” Quý Tiện Ngư cứng nhắc nói.

Tạ Lãm hình như không quan tâm đến lời hắn nói, nắm lấy ống tay áo Quý Tiện Ngư lắc lắc, ra vẻ đáng thương nói: ” Đau…”

Trương Thiên Ấn hơi chần chờ đoán liều. “Đại sư huynh, có phải tiểu tử này đập đầu vào đâu rồi hả?”

Lúc này Quý Tiện Ngư mới phát hiện Tạ Lãm không được bình thường. Rõ ràng trước giờ Tạ Lãm lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị. Vậy mà hiện tại, mắt y long lanh như muốn cầu hắn xoa xoa. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Quý Tiện Ngư quyết định giơ hai ngón tay ra, dè dặt hỏi: “Đây là số mấy?”

Bé ngoan Tạ Lãm hồn nhiên trả lời: “Hai!”

Ba tiểu đệ đứng xem: “…”

Toi rồi, sự thật quá khốc liệt. Quý Tiện Ngư nghĩ thế nào cũng không ra. Tại sao nam chính bị thương xong, trí thông minh lại trở về hồi ba tuổi thế này hả!

Tuy có hơi bối rối nhưng Quý Tiện Ngư vẫn cẩn thận dìu Tạ Lãm từ dưới đất đứng lên, hùng hổ nói: “Đi nào con trai! Ba ba dẫn con đi chém cọc gỗ!”

Tạ Lãm ngoan ngoãn bám lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn bắt chước.

“Ba ba?”

Quý Tiện Ngư vui mừng xoa đầu y: “Ôi chao! Con trai ngoan.”

Ba tiểu đệ không biết phải nói gì.

Một lúc sau, Tiết Văn Xuyên vẫn không nhịn được chen miệng. “Ba ba là gì vậy? Là một cách xưng hô khác của cha sao?”

Quý Tiện Ngư vờ như không hiểu, trêu chọc hỏi lại: “Xưng hô khác của cha là sao hả?”

Tiết Văn Xuyên không biết nên nhanh chóng mắc câu. “Ba ba ấy.”

Nghe được đáp án mong muốn, Quý Tiện Ngư cười to, nhìn Tiết Văn Xuyên gọi lớn. “Ôi chao! Con trai tốt.”

Giờ Tiết Văn Xuyên mới nhận ra mình bị lừa, câm miệng không đáp nữa.