Nói xong nàng liền lướt ngang y đến gần giường bệnh nàng liền tự tay lấy ghế ra ngồi xuống, nắm lấy bàn tay bà ngửa ra bắt mạch. Suy tư hồi lâu cuối cùng nàng cũng biết nương của hắn bệnh tự đâu mà phát, kinh mạch đập loạn nhịp tổn thương từ bên trong, chẳng trách nàng đoán không sai trong người hắn có một loại phong ấn, muốn phá hủy phong ấn này cần phải có tu vi cao, tuy nàng đã lên cữu vỹ nhưng để có thể phá hủy phong ấn, hiện tại nhìn lại bản thân, nàng bất chợt thở dài.
Biết cách hóa giải nhưng sức mạnh nàng hiện tại chưa khôi phục được hoàn toàn, mẫu thân hắn vì chịu đựng quanh năm cái khí nóng bức này của hắn có lẽ đã bị nội thương không nhẹ, còn vị đệ đệ có lẽ cũng ảnh hưởng không ít đây.
Quân Ninh Hinh bắt mạch xong buông tay bà ra, nhét vào trong chăn rồi quay ngang nhìn Mộc Khinh Ưu và nói: “ Nương Thân của huynh bị nóng trong người, lâu ngày không trị dứt nên trở thành bệnh, đưa giấy và bút cho ta.”
Nàng khẳng định một căn bệnh qua loa, không biết hắn có tin lời nàng nói hay không nhưng vấn đề thật sự là ở hắn, viết cho hắn đơn thuốc bình thường nàng cũng không quá quan tâm uống đơn thuốc nàng kê sẽ khỏi. Vì nàng trị liệu bằng linh khí Bạch Liên ngàn năm này, đối với Quân Ninh Hinh nàng nhiêu đây không đủ để nàng hồi phục pháp lực, nhưng đối với người bình thường như bà thì đúng là quá tốt.
Ninh Hinh viết xong đơn thuốc liền đưa lên cho hắn nói: “ Đây là đơn thuốc ta kê cho mẫu thân huynh, chỉ cần bốc theo đơn này không quá nửa tháng mẫu thân huynh sẽ tỉnh.”
Khinh Ưu nghe nàng nói thì trợn mắt há hốc nghi ngờ, biết bao nhiêu đại phu kê đơn đều như vậy nhưng không khỏi, lần này tin nàng có phải quá liều mạng không, y ấp úng nói không nên lời.
Ninh Hinh nhìn y ngây ngốc khẽ cười, đúng như nàng dự đoán thật sự không tin mà, nàng thở dài lắc đầu nói: “ Nếu như huynh đây không tin ta, ta cũng hết cách, mẫu thân huynh bệnh tình nguy kịch, ta đã tìm được cách chữa trị dứt điểm hoàn toàn căn bệnh này. Ta trước giờ không thích nhất là loại người không tin tưởng năng lực ở ta, nếu không đi thì ta xin mạn phép cáo lui vậy.”
Tất nhiên nàng nói là làm, ngước nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng rồi nhanh chân bước ra cửa, nhưng chân trái chưa kịp bước thì có bàn tay ai đó níu lại nàng, nàng bất ngờ quay lại nhìn người ở phía sau, thấy hắn cúi đầu nghẹn nghào cất tiếng: “ Ta... ta xin lỗi! Thật sự ta đã mời đại phu khắp kinh thành rồi ai cũng bảo mẫu thân ta không thể trị, lần này cô nương nói có thể trị, tại hạ thật sự nữa tin nữa ngờ, thật xin lỗi ... ta... ta sẽ đi nhanh về nhanh.”
Y nói xong buông tay nàng ra vụt nhanh ra khỏi cửa, nàng thấy vậy cười nhẹ lắc đầu rồi cất bước vô trong xem tình hình mẫu thân hắn. Vừa đặt mông ngồi xuống y lại chạy sồng sộc vào nhà, nàng nhíu mày nhìn ra cửa khuôn mặt tỏ vẻ “huynh lại muốn gì nữa đây?”.
Khinh Ưu thấy nàng khó hiểu nhìn mình liền ngại ngùng giải thích: “ Thật ngại quá! Ta đi vội quá nên quên mang theo bạc ta... ta vào lấy rồi đi ngay.”
Nàng nhìn y lúng túng cũng bất giác nhếch mệng, nhìn như một tiểu hài tử ngốc nghếch, sau này chắc cần cân nhắc lại có nên đem hắn về tộc không, suy nghĩ rồi nàng lại lắc đầu, không nên a! Hắn còn có ước mơ nàng làm vậy thật sự rất ác độc với hắn.
Vừa suy nghĩ vừa bắt mạch lại lần nữa, lần này nàng cảm thấy sắp không xong rồi, nàng lập kết giới bên ngoài để tránh ai vào làm phiền lúc nàng chữa trị.
Đứng dậy chấp hai ngón tay chỉ vào người phụ nữ đang nằm trên giường, xung quang là những ánh sáng xanh lam kì diệu, chúng cứ như đang nhảy múa giữa không trung, uyển chuyển nhẹ nhàng dần dần đi vào thân thể người đang nằm trên giường.
Tuy nhìn rất dễ dàng nhưng cũng khiến nàng toát cả mồ hôi, truyền linh lực xong nàng ngã bịch xuống đất. Thật sự rất mệt vì pháp lực nàng hồi phục chưa hoàn toàn, hiện tại lại dùng một chút linh khí vừa hấp thụ được từ liên hoa đem áp chế lại căn bệnh này. Bây giờ nàng chỉ mong tuyết ngừng rơi, để cho nàng được ngày ngày tắm nắng a, nghĩ đến được tắm nắng hai chân mày nàng liền thả lỏng, hít một hơi đứng dậy nàng vung tay kết giới bên ngoài liền biến mất.
Những khí lạnh ở bên ngoài nhân cơ hội đó mà lẽn vào bên trong, làm cho nàng sởn cả da óc, đúng là thân thể mình yếu dần rồi, tên ngốc tử đó đi gì mà lâu vậy bốc có vài than thuốc. Nàng đứng ngóng cổ ra cửa xem có thấy bóng dáng quen thuộc ở đâu không, nhưng cũng chả thấy ai cả nàng thở dài quay vô trong nhà tìm chút ấm áp, bỗng dưng hình bóng nhỏ bé đứng ở góc nhà làm nàng giật mình xém chút nữa la lên.
Tên nhóc này? Là đệ đệ của tên ngốc tử kia sao? Nhìn thoáng qua cũng chẳng có dấu hiệu bị bệnh gì mấy, nhưng cái thái độ lạnh lùng nhìn nàng khiến nàng thật sự hơi sợ nha, nàng nhanh trí giơ tay lên chào hỏi:
“ Hi!”
Mồ hôi nàng thật sự muốn chảy rồi a, tuy thời tiết lạnh nhưng mà tên nhóc này làm nàng thật sự rất đáng sợ, cùng một người sinh ra nhưng tính cách hai huynh đệ này đối lập hoàn toàn một người thì ấm áp vô cùng một người lạnh lùng thấu xương, xùy một tên nhóc mười tuổi mà cũng muốn đấu mặt lạnh với nàng sao.
Không khí bỗng dưng im lặng đến lạ thường, nàng chào hỏi người ta nhưng người ta không thèm trả lời lại a, thật sự mất mặt quá đi tên tiểu tử này không thèm trả lời nàng, làm nàng cũng chả biết nói thêm gì nữa. Bỗng dưng nghe tiếng chân chạy hì hục bên ngoài, tâm trí nàng vui vẻ hẳn lên nghĩ mình sắp được cứu rồi, nàng liền quay lưng nhìn y bằng ánh mắt long lanh:
“ Khinh Ưu! Huynh về rồi sao ta chờ huynh đến tận giờ thật là lâu đó, giới thiệu ta với đệ đệ huynh một chút đi.”Nàng nhìn y với ánh mắt trợn to nghiến răng rặn ra từng chữ.
Khinh Ưu nhìn nàng khó hiểu giới thiệu cái gì cơ? Rồi y nhìn vào bên trong bất chợt ‘a’ lên một tiếng thì ra là đệ đệ, y nhanh chân bước vào bên trong vuốt đầu tiểu tử nói: “ Ta xin lỗi! Quên nói với đệ vị tỷ tỷ này là ta cứu ở trong rừng nàng thật sự rất tốt, còn muốn chữa trị bệnh cho ngạch nương đệ thấy có phải thật sự là người tốt không?”
Nhóc con liền thay đổi ánh mắt nhìn nàng, đôi mắt híp lại giờ đã giãn ra một cách kỳ diệu cậu bé cười thật tươi ngây thơ đi đến bên nàng và nói: “ Tỷ tốt bụng! Cho Hàn nhi xin lỗi, khi nãy Hàn nhi thực sợ... ca ca không có ở nhà Hàn... Hàn nhi thực sợ.”
Ninh Hinh: “???”
‘Sợ cái gì cơ? Chỗ nào của nó sợ vậy, nhìn mặt nàng đáng sợ đến vậy sao?’
Nàng trợn mắt lên nhìn cái tên chỉ cao bằng một nữa mình, đang nói dối mà không chớp dù một cái. Mới lúc nãy nó còn trừng trừng cô với đôi mắt lạnh tanh không cảm xúc, mà giờ nó bảo sợ?? Lạy trúa trên kout , nàng thực sự sốc có biết không hả???
Thấy nàng bị sốc, đôi mắt nhóc con liền đảo qua lại liên tục rồi rơm rớm nước mắt tiếp tục nói: “ Tỷ!!! Người còn giận Hàn nhi sao?”
Nàng thật sự bái phục tên tiểu tử này, lúc nãy còn dùng ánh mắt đề phòng nhìn nàng bây giờ thái độ lại hoàn toàn khác, nàng thật sự phải tìm hiểu kĩ hơn về tên tiểu tử này rồi.
Đứng hình mười giây, cuối cùng nàng cũng chớp mắt vài cái tỏ vẻ không quan tâm nhưng lại ngồi xuống cười mĩm đưa tay lên xoa đầu tiểu tử nói: “ Ai nói ta giận Hàn nhi? Được ca ca đệ cho phép ở lại đây tỷ thực sự rất ngại, vì vậy những gì có thể giúp ta sẽ cố hết sức bản thân mình có thể.”
Ninh Hinh nói xong nàng liền đứng dậy nói: “ Được rồi nếu huynh đã bốc thuốc về thì nhanh chóng sắt ra nấu đi, Khinh Hàn lại đây tỷ hỏi một tí.”
Nàng đi đến gần cái ghế ngồi xuống vẫy vẫy nhóc con lại, chăm chú nhìn sắc mặt tên nhóc này có vài phần nhợt nhạt, vừa suy nghĩ liền đưa tay lên bắt mạch, mạch tượng này... lại là hàn sao? Người thì thuộc tính hỏa người thì thuộc tính hàn, chả trách mẫu thân họ lại bệnh nặng mà không chết.
Theo như nàng suy đoán hai tên này có thể chất để tu luyện, nhưng có lẽ vị nào đó đã phong ấn làm sức mạnh bị kiềm chế lại trong cơ thể, lúc đầu có thể là tốt nhưng lâu dài bị kìm nén trong cơ thể ở một trạng thái lơ lửng, không thể nào hấp thụ được nó để tu luyện. Vì vậy khi bị rò rỉ sức mạnh này ra bên ngoài, khiến một người thường như bà ta khó có thể chịu đựng được, vậy cho nên đã hôn mê bất tỉnh, dù có tìm đại phu giỏi nhất kinh thành cũng không tìm ra được lý do đâu.
Hiện tại pháp lực của nàng chỉ đủ để kiềm chế cho hai người này được hai năm, trong vòng hai năm này nàng sẽ quay về hồ tộc để dưỡng thương rồi quay lại giải phong ấn giúp huynh đệ hắn hấp thụ tất cả những linh khí này vào bên trong cơ thể.
Mộc Khinh Hàn thấy nàng trầm mặc trong vài phút liền lo lắng hỏi: “ Tỷ? Đệ bị bệnh gì khó nói đến vậy sao?”