Tại quán cà phê nhỏ gần DK-
'Anh Duy, mình đi xem phim đi. Mấy hôm nay em thấy anh cứ buồn buồn sao á.'
'Hà Dương, em rủ bạn đi xem phim đi nhé. Anh xin lỗi, anh không có tâm trạng để đi chơi.'
'Anh làm sao vậy? Anh cứ lạnh nhạt với em sao đó, em buồn anh quá.'
'Anh xin lỗi, dạo này anh thấy rối trí đủ thứ việc hết. Nếu em không vui khi gặp anh thì chúng ta không gặp nhau nữa để em tìm hiểu người khác nhé.'
'Sao anh lại có thể nói ra những lời đó với em chứ? Anh biết em thương anh thật lòng mà. Nhưng anh đang rối trí chuyện gì mới được?'
'Anh cũng không hiểu chính mình nữa. Anh thật sự không hiểu bản thân anh, không hiểu con tim của anh.'
'Em vẫn sẽ kiên nhẫn bên cạnh anh, chờ đợi anh. Em tin rồi có một ngày anh sẽ nhận ra tình cảm dành cho em.'
'Hà Dương, anh xin lỗi. Anh phải đi đây có việc, em đi xem phim với bạn nhé.'
(Anh đi nhanh nhất có thể tới nhà Khánh Phong, anh nôn nóng muốn gặp nó, muốn kiểm tra tình cảm của mình là gì).
Trái với sự nóng lòng của anh, mẹ nói Khánh Phong đã đi chơi cùng Quân Bảo rồi. Anh ghen, cảm giác ghen xâm chiếm nhưng anh cố kiềm chế trước mặt mẹ. Anh xin phép mẹ để vào phòng nó ngồi đợi nó về. Khắp phòng nó toàn treo những bức tranh nó vẽ anh hồi còn ở Pháp. Rõ ràng là nó thích anh, anh cũng thích nó nhưng anh sợ phải chấp nhận sự thật anh yêu đồng tính nên anh cố né tránh và giờ đây sợ mất nó.
-Trước đó tại nghĩa trang Thiên Đường-
'Anh Bảo, sao anh lại chở em tới nghĩa trang này làm gì?'
'À, Anh dẫn em đi thăm mộ của ba anh, anh muốn giới thiệu em với ba anh.'
'Hồ Điệp uyên ương!!! Sao mộ của ba anh có tên này? Sao mộ có hình của 2 người vậy anh?'
Người đàn ông đang cười đó là ba của anh, còn cô gái dễ thương này là người yêu của ba anh. Em có thấy 2 con bướm xinh đẹp này không bao giờ rời ngôi mộ không? Hồ điệp uyên ương là cuộc tình đẹp của 2 người trong mộ, anh tin họ đã hoá thành đôi bướm xinh đẹp và hạnh phúc này. (@@@ từ tác giả: mời bạn đọc truyện Hồ Điệp uyên ương để hiểu hơn nhé).
'Anh Bảo, anh khóc hả? Anh nhớ ba lắm phải không?'
Anh hạnh phúc vì biết là ba anh và chị Mơ đang hạnh phúc bên nhau trên thiên đàng. Nhưng thật lòng anh nhớ 2 người họ, rất nhớ. Lúc còn nhỏ đã nhiều lần anh suy nghĩ hay là mình đi theo ba, nhưng vì bà nội vì phải tìm kiếm chị Mơ nên anh kiên cường sống. Rồi bà nội mất, rồi anh phát hiện sự thật là chị Mơ đã chui vào quan tài của ba để cùng lên thiên đàng với ba thì có đôi lúc anh nghĩ hay là mình cũng lên đó với 2 người họ. Vì thật lòng anh rất nhớ họ và rất cô đơn.
'Anh Bảo, anh không có cô đơn, Phong là bạn anh và luôn bên cạnh anh mà. Anh đừng buồn nữa nha.'
Khánh Phong nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Quân Bảo cộng với sự xúc động ngưỡng mộ trước câu chuyện tình hồ điệp uyên ương mà không kiềm lòng được ôm Quân Bảo vào lòng.
Quân Bảo lau nước mắt, cảm nhận hơi ấm từ thằng bé, anh cảm ơn nó và anh lại nói thương nó, sẽ theo đuổi nó. Khánh Phong thấy khó xử trước tình cảm của Quân Bảo vì nó không thể khước từ thẳng thắng khi anh đang đầy tâm trạng như vậy nên nó kêu anh chở nó về nhà vì nó thấy mệt.
-Đứng trước cổng nhà-
'Anh về nghỉ ngơi nha, không được buồn nữa nha.'
'Cảm ơn Phong vì hôm nay đã ở bên cạnh anh. Phong chính là lí do làm anh không còn nghĩ đến việc lên trên kia đoàn tụ với ba và chị Mơ nữa. Em vào nghỉ ngơi nha.'
Quân Bảo bịn rịn ôm lấy thằng bé, hôn lên trán nó trước khi rời đi. Nó đang định vào tìm mẹ để tâm sự về tình cảm trong lòng nó thì bị một cánh tay kéo mạnh đi vào phòng mình với một lực rất mạnh. Anh Duy đóng cửa đánh sầm rồi bóp chặt 2 vai nó ấn xuống giường.
'Sao em cứ để người khác đụng chạm vào mình và hôn mình vậy hả? Em thích như vậy lắm hả?'
'Anh Duy, đau, vai em đau.'
Anh nghe nó nói đau thì vội thả tay ra gục đầu vào vai nó thở hổn hển:
'Phong, coi như anh xin em được không? Xin em đừng để ai chạm vào em, xin em đừng yêu ai khác. Anh không thể chịu đựng nổi.'
'Tại sao lại như vậy? Tại sao em không được yêu ai? '
'Em không nghe anh được sao? Coi như anh xin em mà.'
'Em không hiểu, em có quyền để yêu người khác.'
'Nhưng mà anh không muốn, anh không thích.'
'Tại sao không muốn? Em yêu ai thì liên quan gì đến anh?'
'Tại vì anh yêu em, anh chỉ muốn em là của anh. Vì anh ghen, vì anh không chịu được khi thấy ai đụng chạm em, thích em.'
Nói xong lời từ trái tim mình thì Anh Duy không kiềm chế được nữa mà gục đầu luôn vào vai nó bật khóc. Thằng bé quá bất ngờ trước lời thú nhận của anh rồi lại thấy anh khóc nên nó ôm chầm lấy anh vuốt lưng, vuốt tóc.
'Anh Duy, tình yêu là thứ không đùa giỡn được đâu. Anh không được nói bừa như vậy.'
'Anh không đùa giỡn, anh yêu em thật lòng. Em không yêu anh sao?'
'Anh .... anh .....em ....em....'
Mặc nó cứ lắp ba lắp bắp, anh đặt lên môi nó một nụ hôn mãnh liệt nhất có thể. Nó đê mê trong nụ hôn mãnh liệt của anh, toàn thân nó nhũn ra, tê dại. Không biết anh và nó đã hôn nhau cuồng nhiệt trong bao lâu, chỉ biết là khi kết thúc nó và anh hầu như tê cứng mất kiểm soát mà ngã luôn xuống giường của nó. Anh ôm nó thật chặt lắng nghe tiếng tim đập như trống trận của cả hai.
'Phong, em chưa trả lời câu hỏi của anh nữa. Em có yêu anh không?'
'Anh biết là em rất yêu anh mà. Anh không cảm nhận được tình cảm của em sao?'
'Có, anh có. Nhưng anh vẫn sợ mất em nên phải hỏi.'
'Anh có chắc với tình yêu dành cho em không? Anh đang yêu con trai đó, rồi người ta sẽ cười cợt anh là gay, là đồng tính đó.'
'Anh không quan tâm, anh không quan tâm gì nữa hết. Bị cái gì anh cũng chịu, anh yêu em quá nhiều rồi, anh không muốn mất em.'
Dạo này anh bị làm sao mà em hay thấy anh khóc lắm nha. Trước giờ anh đâu có dễ khóc như vậy đâu?
'Anh không biết nữa, từ lúc phát hiện ra anh rất thích em và sợ mất em là anh không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình luôn. Từ nay em không được làm cho anh ghen và buồn nữa đó.'
'Dạ.'
'Giờ em xin phép mẹ cho qua nhà anh chơi vài ngày đi, dạo này anh nhớ em gần chết rồi nè.'