Nhóc à, anh yêu em

Chương 21

'Hai đứa ra xe đi rồi chú chở đi nè. Đồ đạc chú chuẩn bị đầy đủ và để trên xe luôn rồi.'

'Chú, chú ba, chú biết hết rồi hả? Còn ba con, mẹ con thì sao?'

'Chú giấu ba mẹ con, con yên tâm đi. Chú chỉ nói là con đang tuổi nổi loạn nên tự nhiên đùng đùng dẫn Khánh Phong đi Pháp du học rồi.'

'Con cảm ơn chú, chú chăm sóc ba mẹ giúp con. Kiếp này con bất hiếu không chăm lo được gì cho ba mẹ hết.'

'Chú ba ơi, con cũng nhờ chú tới lui thăm nom mẹ con và ba con. Chút nữa trước khi lái xe ra khỏi thành phố con xin chú ghé vào cho con từ biệt mẹ và ba của con.'

'Hai đứa yên tâm, chú sẽ lo hết. Chú sẽ thường xuyên gửi đồ thăm nuôi và vào thăm ba của Phong. Vì còn ghé từ biệt nên tranh thủ đi liền cho kịp. Để chú cõng tiểu thiếu gia nha.'

'Chú giữ sức lái xe đi chú, cái người tong teo này để con cõng là được rồi.'

'Dám chê anh tong teo hoài nè, cho chết nè.'

'Ây da, dám cắn tai em hả? Ra tới xe em cù lét thì đừng có xin tha nha.'

'Ahihihi... hahaha...'

Ra tới xe thấy cô Hoa Hạ đang xếp những thùng y tế to vào xe thì cả hai thanh niên trẻ lao đến ôm chặt cảm ơn và từ biệt. Hoa Hạ cố nén để không khóc, cô hôn lên trán Anh Duy bảo anh hãy hạnh phúc và vui vẻ bên cạnh Khánh Phong, phụ huynh của hai đứa sẽ có cô tới lui thăm nom. Trước khi ngồi vào ghế lái Bảo Nam nắm lấy tay Hoa Hạ nói lời cảm ơn và tạm biệt.

Vừa vào trong xe Anh Duy liền xoay mặt Khánh Phong nhìn anh trang nghiêm hỏi lần cuối:

'Em có chắc với việc này không? Em sẽ rất vất vả và sẽ hối hận đó.'

'Em hỏi anh, nếu đổi lại là anh thì anh có sợ vất vả và hối hận không?'

'Không, không bao giờ.'

'Vậy anh hiểu em rồi chứ?'

'Nhưng mà có thể anh sẽ không kéo dài được hoặc có thể anh sẽ ra đi sớm hơn 6 tháng đó.'

'Em sẽ không để điều đó xảy ra, mà có xảy ra chăng nữa thì em vẫn sẽ mãi giữ anh trong tim của em.'

Anh Duy lại lên cơn đau nên Khánh Phong ôm lấy anh xoa khắp đầu, thái dương và hát nhè nhẹ cho anh ngủ để quên cơn đau. Mỗi lần thằng bé ghé vào từ biệt ba hay mẹ thì nó điều nói lí do là nó quay lại Pháp du học cùng Anh Duy và dặn dò ba mẹ giữ sức khoẻ, thật khó cứ kiềm nén không khóc và tỏ ra vui vẻ nhưng nó gồng mình lên diễn cho đạt.

Lên tới nhà sàn, chú ba giúp Khánh Phong dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc đâu ra đó gọn gàng rồi mới chịu đi về vào sáng hôm sau. Hàng ngày Khánh Phong giúp Anh Duy ngồi thiền, tập Pháp Luân, trồng rau, chăm sóc gà, dê để giúp anh thoải mái vui vẻ hơn và ít đau đớn hơn. Ngày nào 2 người cũng đi dạy chữ miễn phí cho tất cả trẻ em nghèo trong bản. Tất cả dân làng trong bản đều rất yêu quý 2 thầy giáo trẻ nên thường hay mang măng rừng, rau rừng đến tặng. Trẻ con thì thích được tới nhà 2 thầy để được chỉ bài, kể chuyện và cắt tóc.

-Trong khu trường học bằng tre nứa đơn sơ-

Ngày hôm nay Anh Duy đứng lớp trẻ con dạy toán trong khi Khánh Phong thì đang luyện viết chữ cho người lớn phòng kế bên, trong lớp này có cả trưởng làng A Xình.

Khánh Phong đang sửa nét chữ cho cô K'ho thì nghe lớp kế bên náo loạn tiếng trẻ em la hét, gào khóc. Thằng bé không kịp suy nghĩ gì mà chạy vội sang chứng kiến người mà nó yêu đang nằm dưới nền đất co giật không ngừng. Nó ôm lấy anh, để bàn tay vào miệng anh khóc nghẹn. Nó còn chưa biết phải làm gì thì trưởng làng cầm nắm lá cây xông vào bảo nó rút tay ra rồi ông nhanh chóng vò nắm lá vắt nước vào miệng anh. Chỉ một lúc sau cơn co giật của anh dịu dần rồi hết hẳn.

Sau khi trình bày đầy đủ bệnh tình của anh cho trưởng làng nghe thì Khánh Phong cõng anh về nhà, Anh Duy yếu hẳn đi sau trận đau hôm nay, anh không thể đứng hay ngồi thẳng.

(Anh Duy nằm trên giường trong vòng tay ấm)

'Anh xin lỗi, hôm nay anh làm em khóc phải không? '

'Em không sao, em thương anh lắm. Dù xảy ra chuyện gì thì em chỉ xin anh nghĩ đến em, vì em và đừng rời bỏ em.'

'Phong, tại sao em lại yêu anh nhiều như vậy hả? Em còn rất trẻ, học thức cao và rất đẹp trai. Em nên có hạnh phúc cho riêng mình với một người khoẻ mạnh và có thể ở bên em cả đời. Em bỏ hết tương lai và hạnh phúc của mình vì anh như vầy, có đáng không?'

'Đáng, rất đáng. Em sẽ làm tất cả mọi thứ để có thể giữ anh bên cạnh em. Bây giờ thì anh ăn vài muỗng cháo rồi ngủ cho khoẻ.'

Anh Duy xót xa nhìn thằng bé ngày đêm vất vả vì anh. Hai bàn tay của nó sẹo mới chồng sẹo cũ vì bị anh cắn. Anh biết không đêm nào nó ngủ ngon vì chỉ cần anh trở mình một cái là nó bật dậy quan sát xem anh có đau ở đâu không. Miên man suy nghĩ mà không hay nó đã nằm xuống siết chặt anh tự lúc nào. Nó hôn khắp mặt, cổ, tai anh thì thầm:

'Anh thấy trong người thế nào. Em mát xa đầu cho anh nha.'

'Không, không cần đâu. Chỉ cần em ôm anh như vầy là anh thấy dễ chịu lắm.'

Sáng sớm ra Khánh Phong kéo lại mền ấm cho anh rồi nó vội đi nấu cháo và nước nóng để chút anh dậy thì nó sẽ đút anh ăn và lau người anh. Nó còn đang miên mang suy nghĩ xem cách gì để xin trưởng làng chỉ cho nó loại lá cây hôm qua giúp Anh Duy giảm đau và hết co giật, thì nó nghe tiếng động mạnh phía giường ngủ nên lao đến thật nhanh.

'Anh ơi, sao anh té vậy? Để em đỡ anh đứng lên nha.'

'Phong ơi, trời sáng chưa mà sao tối thui vậy em? Sao anh không đứng được vậy em?'

Nó loay hoay mãi mà không giúp được Anh Duy đứng lên, chân của anh hầu như không gượng được chút nào, 2 tay anh thì cứ liên tục quờ quạng mặc dù trời đã sáng hẳn. Nó nhận ra hình như khối u của anh lớn hơn và chèn tắt dây thần kinh và thị giác của anh nên anh đã bị liệt và mù hẳn. Nó đã được cô Hoa Hạ cảnh báo về biến chứng này nhưng nó không ngờ lại đến sớm quá như vậy. Nó cố ngăn tiếng nấc nghẹn, nó đỡ anh lên giường ôm lấy anh.

Nhưng anh cũng đã nhận ra mình đã hoàn toàn bị mù và không thể đi được nữa, anh đẩy nó ra và xua đuổi nó:

'Em đi đi, đi về Sài Gòn đi, anh không cần em nữa.'

'Sao anh lại xua đuổi em. Anh đã hứa sẽ không bao giờ buông tay em mà. Em không đi đâu hết. Huhuhu....huhuhu....'

'Tôi không có hứa gì với em hết, em cút đi cho tôi.'

'Được, là anh ép em tìm cái chết. Em sẽ biến mất cho anh hài lòng. Em chết cho anh hài lòng.'