Nhóc à, anh yêu em

Chương 24

(Có hai người bày biện tiệc sinh nhật ngay dưới bếp nhỏ)

'Em làm bánh ngon quá à, cho anh thêm một miếng nữa đi.'

'Anh hôm nay ăn nhiều thiệt đó, những món hôm nay là em đặc biệt nấu bằng tình yêu ngọt ngào nhất của em. Chúc mừng sinh nhật anh, người em yêu.'

'Anh không hiểu anh đã làm gì mà ông trời lại quá ưu ái cho anh như vậy? Anh chưa từng làm điều gì tốt đẹp cho em, chỉ có em là luôn hi sinh và chịu khổ vì anh thôi.'

'Anh đã làm rất nhiều thứ vì em mà. Anh yêu em, anh đã cố gắng chịu đựng hết mọi đau đớn để sống bên em. Chỉ cần anh yêu em, không rời bỏ em thì em là người hạnh phúc nhất trên đời rồi.'

'Khánh Phong, anh yêu em.'

Anh ôm chầm lấy nó, hôn lên tóc nó. Anh sực nhớ ra một chuyện hôm nay anh mới kiểm chứng với trưởng bản liền lấy túi lá khô trên nóc bếp xuống và vặn hỏi nó:

'Phong, em lén lút giấu túi lá khô này bên trên nóc bếp là sao? Sao em lại giấu nó?'

'Ủa, sao anh biết vậy? Anh đừng đụng vô túi lá khô này nha.'

'Mau trả lời anh, túi lá khô này là gì?'

'À, .... à không có gì, em nghe nói loại lá khô này giúp đuổi kiến nên em giấu trên nóc bếp để cho kiến không vào đó mà.'

'Không đúng, mau nói cho anh biết, lá này là lá gì?'

'Anh Duy, anh làm sao vậy? Em đã nói là chỉ là lá đuổi kiến thôi mà.'

'Em vẫn không chịu nói đúng không? Được rồi, anh sẽ nhai nó thử để coi em có nói thật không?'

'ĐỪNG, ĐỪNG ANH, LÁ NÀY CÓ ĐỘC.'

'Là lá ngón phơi khô, phải không?'

'Anh, sao anh biết em giấu túi lá khô này hả?'

'Hôm trước trưởng bản nói cho anh biết là ông ấy thấy em vừa khóc vừa vào rừng hái lá ngón về phơi khô trong mấy ngày mà bệnh của anh trở nặng liên tục đau đớn co giật. Em định tự tử nếu anh không qua khỏi phải không hả?'

'Anh ơi, em xin lỗi, anh đừng khóc mà.'

'Tại sao em lại chuẩn bị như vậy hả? Em đã hứa với anh là dù anh có không vượt qua được, anh có ra đi thì em cũng sẽ vẫn tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc mà. '

'Anh Duy, em xin lỗi, em không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu. Làm sao em có thể chịu đựng nổi khi nhìn người em yêu đau đớn quằn quại và không biết ra đi lúc nào chứ. Làm sao mà em chịu nổi chứ?'

'Anh xin lỗi, anh xin lỗi Phong, anh làm khổ em quá nhiều rồi. Nhưng anh van xin em, xin em đừng làm đau bản thân mình vì anh, nếu em làm vậy thì dù có chết anh cũng sẽ rất đau lòng.'

Anh vừa nước mắt giàn giụa vừa bỏ túi lá ngón khô vào bếp đốt đi trong khi thằng bé thu dọn mâm thức ăn. Anh lững thững ra ngồi dưới gốc cây gáo, lau khô nước mắt, ánh mắt buồn xa xăm. Bỗng một vòng tay ấm ôm anh thật chặt từ phía sau.

'Anh ơi, bộ anh buồn Phong hả?'

'Phong không giữ lời hứa với anh. Điều anh sợ nhất không phải là cái chết mà anh sợ em sẽ không tiếp tục sống nếu anh ra đi. Em không thể vì anh mà sống tiếp thật tốt thay cho phần của anh luôn được sao? Anh thấy đau lòng lắm.'

'Anh, anh nhìn em này. Em xin lỗi, em biết em sai rồi. Nhìn anh khóc tức tưởi và đau lòng như vậy là em biết em sai rồi. Em hứa, em thề dù cho có bất kỳ điều gì xảy ra thì em sẽ vẫn sống thật tốt cho em và cho cả anh.'

Nó xoay người anh lại và nói ra những lời nói tận đáy lòng. Anh ôm ghì lấy nó, cảm ơn nó. Anh hôn nó làm cả anh và nó mất kiểm soát quên cả việc mình đang ngồi dưới gốc cây gáo.

'Tối nay bé Phong ngủ ngon quá ta, hình như bé Phong rất thích gốc cây gáo ha.'

'Ứ, anh đừng nhắc nữa mà.'

'Đã hàng trăm lần rồi mà mắc cỡ gì nữa bé? Bỏ ra, đè gối một hồi ngộp thở bây giờ.'

'Mắc cỡ chết luôn nè, tự nhiên tối qua làm người ta mất kiểm soát tê cứng luôn dưới gốc cây gáo à. '

'Ơ, ơ, tại em chứ ai, tối qua anh bị xúc động quá nên mới hôn em. Ai biểu tự nhiên em thở gấp rồi sờ soạng của anh làm gì?'

'Thì tại.... tại.... em không kiểm soát được mình chứ bộ. Ai biểu anh làm em tê cứng làm gì?'

'Ơ, mình gây ra chuyện mà giờ đổ thừa anh nữa hả? Anh cù lét cho chết nè.'

'Á aaaaaa, đừng, đừng, lưng của em đang đau chết rồi nè.'

'Sao vậy? sao lại đau lưng?'

'Thì tại anh đó, anh cứ làm em bị ép lưng vào gốc cây gáo nên giờ đau quá nè.'

'Để anh xem xem, anh xin lỗi. Lưng bị bầm tím thiệt nè. Anh xin lỗi.'

'Anh, đừng mà. Xem lưng thì xem lưng thôi, anh không được đụng chạm lung tung. Em.... em.... em sắp không chịu nổi rồi nè.'

Anh Duy thật quá đáng khi lại đụng chạm lung tung những điểm nhạy cảm của nó. Hại thằng bé cả người run bần bật mất hết kiểm soát, nó ôm ghì lấy anh thở hổn hển. Anh hôn lên trán nó, vuốt ve lưng nó nói nhỏ:

Anh bây giờ phải đi xuống ngân hàng bên thành phố Pleiku để rút tiền bán hàng mà chú ba gửi lên cho dân bản. Em bé ngủ thêm chút nữa nha, khi nào lưng bớt đau thì dậy.

'Em ghét anh.'

'Trưa anh làm xong việc rồi anh về anh bắt đền cho ha.'

Anh Duy mỉm cười rời đi mà không thấy đoàn xe công nông chở sính lễ xin cưới của A Lơ đang chuẩn bị ôm cua để vào nhà anh.