Nhóc à, anh yêu em

Chương 29

Khánh Phong cảm thấy rất hạnh phúc nên mãi mân mê chiếc nhẫn trên tay mình mà không để ý thấy gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của người đang ôm mình. Đau quá lại sợ các bậc phụ huynh hoảng sợ nên Anh Duy giả vờ đưa mặt mình sát mặt nó như hôn má nó "Phong, anh đau quá, em tìm cách đưa anh vô phòng nhanh đi". Nó hiểu ý nên giả bộ bẽn lẽn nhìn mọi người ra vẻ ngại ngùng.

'Trao nhẫn xong rồi thì cho con và anh ấy vào phòng tâm sự tình cảm một chút nha. Ba mẹ và chú xuống bếp nấu gì ăn giúp con nha.'

Mọi người hiểu ý phì cười trước sự ham hố của lũ trẻ và kéo nhau xuống bếp. Nó cảm nhận cả người Anh Duy đang gồng cứng lên vì đau nên nó vội vàng bồng anh trên tay đi thật nhanh vào phòng đóng cửa lại.

'Anh ơi, anh cố lên chút nha. Anh cố nuốt một ít thuốc vào đi, anh đừng nôn ra hết như vậy mà'

..... (cả người co giật không ngừng, nôn hết thuốc mà nó cố cho vào miệng anh, còn các đầu ngón tay thì đầy máu tanh vì cấu, bấm vào bàn tay nhỏ của nó).

'Anh Duy, anh thấy sao rồi, sao anh lại khóc?'

Sau một hồi cố xoa, cố giữ miệng anh để nuốt vào ít thuốc lá thì anh cũng thở dễ hơn và hết co giật. Cố tỉnh táo quan sát thì thấy bàn tay nó nát bươm đầy máu, mặt mày thì lấm lem nước mắt nên anh không kiềm chế được mà bật khóc.

'Khánh Phong, là anh cấu em phải không? Em có đau lắm không? Anh xin lỗi.'

'Không, em không đau, không đau gì hết. Em vui lắm, anh đỡ đau hơn, em vui lắm.'

Cố nhổm người dậy, anh ôm chầm lấy nó vừa khóc vừa đề nghị chân thành.

'Khánh Phong, hiện giờ bệnh của anh đã trở nặng rồi, ngoài đau đớn ra thì còn làm khổ cho em nữa. Hay anh không cố gắng nữa nhé, để anh ngủ luôn không dậy nữa nhé. Hoặc em về lại Sài Gòn sống hạnh phúc cho mình đi. Được không?'

'Được, nếu anh thấy đau đớn quá và không muốn cố gắng nữa thì chúng ta cùng ngủ yên bình bên nhau nhé. Em không ép anh cố gắng nữa đâu. Em có chuẩn bị bột lá ngón trong ngăn tủ nè. Em uống trước, anh uống sau rồi anh ôm em để mình cùng ngủ một giấc thật dài nha.'

'PHONG, BỎ XUỐNG, EM ĐIÊN À. Anh nói là để anh ngủ, còn em còn trẻ lại khoẻ mạnh thì ngủ làm gì? Anh nói là nói một mình anh, chứ không phải chúng ta. Em đã hứa gì với anh, em không còn nhớ hả?'

'Nhớ, em hứa gì với anh thì em nhớ chứ. Em sẽ luôn giữ lời hứa của mình, nhưng em hứa là hứa cho trường hợp anh đã cố gắng tới giây cuối cùng và cái chết tự nhiên đến. Em không hứa khi mà anh muốn bỏ cuộc giữa chừng. '

'Anh đâu có bỏ cuộc giữa chừng, vì anh thấy tội nghiệp cho em nên mới muốn giải thoát cho em.'

'Như thế nào là đau khổ? Như thế nào là giải thoát. Anh có biết từ khi yêu anh là em hạnh phúc nhất và mỗi ngày còn anh bên cạnh làm em rất hạnh phúc không hả? Anh muốn bỏ cuộc thì để em đi trước cho anh hài lòng nhé.'

Nhìn Khánh Phong bướng bỉnh cho bột vào ly nước lắc lắc rồi đưa lên miệng. Lo lắng, sợ hãi, tức giận trước sự bướng bỉnh của nó nên Anh Duy quát lên "ĐỖ KHÁNH PHONG, EM... EM.... EM CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ" rồi ngã ra giường ngất xỉu báo hại nó hoảng hốt lao đến ôm lấy anh đau khổ lắc, đau khổ gọi.

'Anh Duy, tỉnh lại đi mà, em... em dẹp rồi. Em xin lỗi, em xin đó, anh đừng doạ em nữa.'

....... (lắc mãi, gọi mãi cuối cùng cũng tỉnh lại ôm chặt lấy nó)

'Phong, Phong, em uống chưa vậy? Anh sợ lắm.'

'Em dẹp rồi, em xin lỗi anh, em làm anh sợ đến như vậy. Nhưng anh đã cố gắng bao lâu nay rồi thì giờ anh đừng bỏ cuộc nha, em xin đó.'

Tối đó cả nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn tụ thật ấm cúng, người bệnh căn bản ăn không nổi nhưng vì cả nhà hiếm khi quây quần với lại biết đâu đây là bữa cơm cuối cùng anh được ăn cơm mẹ nấu cùng ba mẹ cộng với cũng sợ mọi người lo lắng buồn phiền nên cũng cố cười cố ăn cho mọi người vui vẻ. Ăn xong Khánh Phong loay hoay phụ giúp mẹ Anh Thi rửa chén dọn dẹp nhưng thỉnh thoảng nó liếc nhìn anh đang nói chuyện gì đó với mẹ nó mà tay lau nước mắt liên tục.

Hát, vuốt tóc, vuốt má, vuốt tai mãi anh mới thở đều đều chìm vào giấc ngủ. Nó nhẹ nhàng rút cánh tay mà anh đang gối đầu lên rồi rón rén ra tìm mẹ vì mẹ nói có chuyện muốn nói với nó.

'Mẹ, khuya rồi, mẹ đi ngủ đi cho khoẻ vì mai mẹ phải đi đường dài đó. Trên này tối lạnh lắm, con có để mền bông ấm cho mọi người đó.'

'Phong, ngày mai con theo mẹ về Sài Gòn luôn nhé. Mẹ không muốn xa con nữa, '

'Mẹ, con không về đâu. Con bất hiếu, con xin lỗi mẹ. Con không thể bỏ anh ấy lúc này, anh ấy cần con.'

'Anh Duy sẽ không sống được bao lâu nữa đâu, con đừng cố gắng nữa, về với mẹ đi vì con không chịu nổi khi phải chứng kiến sự ra đi của nó. Mẹ xin con đó.'

'Mẹ, con đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù có ra đi thì anh ấy cũng sẽ ra đi trong hạnh phúc và trong vòng tay của con. Con cũng xin mẹ đó. Con yêu anh ấy, anh ấy là tất cả đối với con.'

'Khánh Phong, mẹ là người sinh con ra và nuôi con khôn lớn đó. Con thật sự bất hiếu như vậy sao. Mẹ không năn nỉ con nữa, mẹ dùng quyền làm mẹ bắt buộc con ngày mai cùng mẹ về lại Sài Gòn.'

'Mẹ, con quỳ xuống đây lạy mẹ một lạy vì tội bất hiếu. Nếu mẹ kiên quyết dùng quyền làm mẹ để bắt con bỏ rơi người yêu sắp chết của mình thì con xin phép để linh hồn của con bên cạnh anh ấy những ngày cuối và mai mẹ cứ đưa xác con đi đâu mà mẹ muốn.'

'Phong, con, đừng suy nghĩ lung tung hay nghĩ quẩn nha con. Mẹ sai rồi, mẹ không ép gì con đâu. Con cứ làm theo con tim của mình.'

'Con.... con.... con cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã tha tội bất hiếu cho con. Có phải anh ấy nhờ mẹ ép con về Sài Gòn không?'