[Nữ phụ] Đừng đến gần, tôi trầm cảm

Chương 8: Hắn và cô (1)

Cuộc đời thật điên rồ. Dù cô có trốn tránh thế nào thì tên đó vẫn tìm ra cô.

Từ lúc cha mẹ cô gặp hắn đã đồng ý cho hắn ta thành bạn của cô cho dù cô nói không thích.

Đọc sách, hắn xuất hiện sau lưng cô như hồn ma rồi bình luận như đúng rồi. Giờ cơm, hắn cầm phần ăn của cô, gõ cửa. Theo thói quen cô mở cửa, đập ngay vào mắt cô là nụ cười tỏa sáng của hắn kèm theo câu nói:

" Đồ ăn của bạn nè. Ăn khỏe nhe"

Đang xem TV, hắn nhảy vào, giựt điều khiển TV trên tay cô chuyển kênh kiếm hiệp. Cô cảm thấy đây không còn là nhà mình nữa rồi. Những gói bánh cô đích thân chọn để trên bàn, nay đã chui tọt vào bụng của ai kia. Có những lúc cô chẳng thèm bận tâm, cầm gói bánh mình yêu thích phi thẳng lên phòng của mình. Cô với tay lấy quyển sách đọc dở thì có một bàn tay khác nhanh hơn lấy trước. Anh ta nhìn tựa đề sách mà ngán ngẩn.

Anh thật không hiểu, cô có phải mới 6 tuổi không mà đọc những cuốn sách như này. Những đứa bằng tuổi thì chúng đến trường, thích đồ chơi trẻ con, năng động, tinh nghịch. Còn cô thì chui trong góc nhà đọc những cuốn sách tri thức, xem những tài liệu về các lĩnh vực khác nhau, học võ tại nhà, ít nói cười, trầm lặng và người dậy cô kiến thức trên lớp là các gia sư tài giỏi. Anh đã quyết định sẽ thay đổi được con bé này dù anh chỉ có 10 tuổi. Anh đã dùng rất nhiều cách để tiếp cận con bé cho dù làm kẻ bám đuôi, mặt dày nhưng kết quả đều là thất bại hoàn toàn.

Ở với anh ta được hơn 1năm, lâu dần cô đã quen. Cô đã mở miệng nói với anh bằng những từ dễ hiểu, không còn sự câm lặng như trước. Hình như lớp đề phòng, phòng thủ với anh đã giảm bớt.

Thấy được tình hình khả thi, anh được nước lấn tới. Anh kéo cô ra khỏi nhà đi thăm thú khắp nơi. Mới đầu cô dẫy dụa không chịu, đi được một đoạn lại chạy về khiến anh phải gắng sức đuổi theo xách cổ cô đi. Mà công nhận lạ ghê cô ở nhà suốt mà thể lực khỏe ghê. Người chạy thi ở đạt giải nhất như anh mà đuổi theo cô phải thở phì phò.

Nhiều lần như thế, lâu dần cô cũng không còn chạy về nữa. Nhưng có một điều lại phát sinh đó là:

"CÔ LUÔN Ở SAU LƯNG ANH, KHÔNG LÓ MẶT NHÌN NGƯỜI. KHI ĐI VỆ SINH MÀ CÔ CÒN MUỐN THEO ANH VÀO TRONG"

Thực chất cô cũng không hiểu sao cô lại trốn sau lưng anh khi ra khỏi nhà. Cô nghĩ chắc là không thích người khác để ý, tiếp xúc với mình. Um....... và có lẽ đã coi anh là người nhà.