Nữ quyền của tất cả

Chương 2 : Hoàng hậu

Hân Nghiên đang vui sướng vì ước nguyện bấy lâu nay thành sự thật thì chợt giật mình bởi một giọng nói nam tính đầy mê hoặc: "Hoàng hậu sao nàng ở đây?"

"Ờ chắc... Mọi người đang đóng phim gì thế? Sắp công chiếu đúng không? Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ gì đâu." Hân Nghiên hơi giật mình rồi vô tư mở to hai mắt long lanh nhìn ngắm xung quanh "phim trường" nói.

"Nàng đang nói gì thế? Ta hỏi nàng sao ở đây?" Nam nhân khoác khoác hoàng bào đầy uy nghiêm đứng trên bờ lại cất tiếng hỏi.

"Hình như có đó gì không đúng rồi..." Hân Nghiên gãi đầu lẩm bẩm, rồi hướng nam nhân trước mặt hỏi.

"Cho tôi hỏi đây thực ra là đâu vậy? Bây giờ là năm bao nhiêu rồi?"

Nô tỳ kia hoảng hốt dìu Hân Nghiên từ dưới nước lên ghé tay nói cô: "Người không nhớ sao? Năm vua Hoàng Long thứ 15."

Nhược mama đỡ cô dậy, lấy khăn từ nô tỳ kia lau cho cô gương mặt đầy lo lắng.

"Nương nương hôm nay là ngày tổ chức yến tiệc." Nhược mama đưa cô đi ra khỏi hồ nước, Hân Nghiên ngơ ngác nãy giờ rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ.

Hân Nghiên bị vị nô tỳ kia đưa lên cỗ kiệu mang đi, xuyên không vừa thôi chứ sao lại về tới thời vua Hoàng Long thứ 15. Môn Lịch Sử đã không học thuộc bài rồi giờ còn xuyên về đây nữa chứ!!! Hân Nghiên ơi là Hân Nghiên phải mau nghĩ cách ra khỏi đây.

Cứ tưởng là được xuyên đến tương lai để thỏa thích khám phá mấy thứ đồ kì dị được chế tạo sau này chứ! Ai ngờ rằng cô lại xuyên về quá khứ, mà lại vào cái thời kì "rách nát nhất" trong lịch sử đất nước.

Nhưng mà người đàn bà nãy nói hôm nay có yến tiệc, vậy cô phải gặp tất cả mọi phi tần trong cung sao? Trận chiến cung đấu sắp bắt đầu.

Lục Nhất Cung.

Trong đầu cô từng mảng kí ức không biết từ đâu thấm vào: thân thể này không ai khác là Tố Nhĩ Huề - Hoàng hậu của Hoàng Long quốc – Thiên kim tiểu thư của Tố gia. Dung mạo rất tuyệt mỹ. Nhưng đáng tiếc vị hoàng hậu này lại rất hiền từ, nên bị nhiều phi tần trong cung ám hại.

Cửa mở ra, hai cung nữ tiến vào, trên tay bê dụng cụ rửa mặt, dáng đi phiêu phiêu, nhẹ nhàng. Khi họ đến gần, Hân Nghiên mới nhìn rõ dung mạo hai người, trong lòng không khỏi cảm thán: Thật xinh đẹp! Hân Nghiên từ trước đến nay chưa từng gặp nữ nhân nào thanh tú như vậy.

Hai cung nữ có lẽ chỉ khoảng 15, 16 tuổi, mi thanh mục tú, mắt ngọc mày ngài, nhãn thần trong veo như nước hồ thu. Với dáng vẻ của các nàng, nếu như ở thời hiện đại thì nhất định sẽ được lăng xê thành ngôi sao thần tượng.

Trong hoàng cung, mỹ nữ đúng là nhiều như sao trên trời, Hân Nghiên dù nhắm mắt tóm bừa lấy một người, mở mắt ra xem, nhất định cũng là một mỹ nhân. Nghĩ đến đây, nàng lại thầm khen ngợi các mỹ nhân trong cung đình.

Hai cung nữ tiến đến trước mặt nàng, quỳ xuống thỉnh an: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc!"

Hân Nghiên nhất thời không biết đáp lại thế nào. Nói cảm tạ thì có vẻ không đúng, cô là hoàng hậu sao có thể nói cảm tạ với cung nữ được.. Nói miễn lễ thì hơi trang trọng .... Hay là nói bình thân? Hình như cũng không ổn... Câu đó chỉ có hoàng đế mới dùng thôi...

Hân Nghiên còn đang lúng túng chưa biết nên phản ứng ra sao thì hai cung nữ đã tự đứng lên, xem ra phản ứng thích hợp nhất là không nói gì cả.

Một trong hai cung nữ cầm khăn định lau mặt cho hoàng hậu, Hân Nghiên bị bất ngờ, giật lùi lại phía sau vài bước. Cô không quen để người khác lau mặt ình.

Hành động của Hân Nghiên làm cung nữ kia ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Hân Nghiên.

Cung nữ còn lại lên tiếng trấn an.

"Nương nương, người chịu khó rửa mặt, chải đầu đi. Cho dù bệ hạ không sủng ái người thì người cũng nên yêu quý bản thân mình một chút. Nương nương còn trẻ, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian mà, bệ hạ nhất định sẽ chú ý tới nương nương. Hơn nữa, cho dù Thục phi kia được sủng ái, thì cũng chỉ là một phi tần, làm sao so sánh được với nương nương. Nương nương là người đứng đầu Hậu cung, là mẫu nghi thiên hạ, lại có Tố Nhĩ gia làm chỗ dựa vững chắc, bệ hạ không thể nào phế bỏ được người đâu. Vị trí hoàng hậu này chỉ có thể thuộc về một mình nương nương mà thôi."

Ngừng một chút, cung nữ kia lại nói tiếp: "Nương nương không nên tự hại bản thân nhảy xuống hồ nước như vậy, rửa mặt chải đầu xong, người hãy thay một bộ y phục thật đẹp rồi ra ngự hoa viên đi dạo đi, không chừng còn có thể gặp được hoàng thượng đó."

Cung nữ đang cầm khăn mặt thấy Tiểu Tiểu chỉ im lặng lắng nghe, cũng mở miệng nói:

"Đúng rồi đó nương nương, vẫn còn nhiều cơ hội mà. Mới nãy Hải Vân đi ngang qua Hà Hương đình nhìn thấy hoa sen nở rộ, từng đóa từng đóa hồng nhạt chen nhau đua nở đẹp vô cùng. Người mau rửa mặt ăn sáng rồi đi thưởng hoa. Nô tì nghe nói bệ hạ cũng rất thích hoa sen, nói không chừng nương nương còn có thể lọt vào mắt bệ hạ đó."

Hai cung nữ liếc nhau, cùng mỉm cười dịu dàng nói: "Nương nương, để nô tì rửa mặt cho người nha."

Hân Nghiên không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Hai cung nữ thấy thế liền vui vẻ bắt đầu công việc. Hân Nghiên ngồi xuống trước bàn trang điểm, để mặc các cung nữ loay hoay rửa mặt chải đầu ình, trong đầu lặng lẽ suy ngẫm về những thông tin vừa nghe được.

Xem ra, thân phận xuyên không này của cô đúng là Hoàng hậu rồi, một hoàng hậu thất sủng. Người được sủng ái bây giờ là Thục phi, nàng vì ghen tức với Thục phi kia mà tự nhảy xuống hồ tự vẫn.

Nghĩ tới đây, Hân Nghiên khẽ cười mỉa mai. Nữ nhân cổ đại thật không có khí phách gì cả, tại sao cứ phải tranh giành, đấu đá nhau chỉ vì một nam nhân? Cho dù là hoàng đế thì đã sao? Hắn không thích mình, mình cũng không cần quan tâm đến hắn nữa là được mà. Sao phải cố chấp như vậy? Vì một người nam nhân mà muốn chết muốn sống. Đáng giá sao? Hân Nghiên không hiểu nổi suy nghĩ của họ.

Phụ nữ, quan trọng nhất là phải yêu lấy bản thân mình.