Phác Hụy, Tiểu Nị đang hầu hạ hoàng hậu, bắt gặp nụ cười mỉa mai của Hân Nghiên, liền vô cùng ngạc nhiên. Nụ cười mỉa mai..gương mặt khinh bạc, lạnh lùng....Hoàng hậu của các nàng từ lúc nào mà trở nên như vậy??
Trong ký ức của các cung nữ, hoàng hậu nương nương là một tiểu thư khuê các, đoan trang hiền dịu, ăn nói nhỏ nhẹ khiêm nhường. Nhưng hoàng hậu từ lúc lên khỏi hồ nước tới giờ cư xử không giống thường ngày, thái độ rất lãnh đạm, xa cách. Là các nàng cảm giác sai hay vì hoàng hậu nương nương quá uất ức với Thục phi mà tâm tình biến đổi?
Phác Hụy, Tiểu Nị nhìn nhau rồi lại cùng đưa mắt nhìn hoàng hậu, tiếp tục khuyên bảo: "Nương nương, người đừng quá để tâm đến việc đó nữa."
"Đúng đó nương nương, bệ hạ trước sau gì cũng sẽ sủng hạnh nương nương thôi."
"Bệ hạ nhất định sẽ nhận ra những điểm tốt của nương nương.."
"Nương nương có tri thức, hiểu biết lễ nghĩa lại hiền thục đoan trang, bệ hạ nhất định sẽ thích nương nương thôi."
Phác Hụy, Tiểu Nị vừa chải tóc vừa không ngừng an ủi hoàng hậu. Hân Nghiên nghe đến ù cả tai, chớp mắt mấy cái cho khỏi buồn ngủ, hờ hững nhìn lướt qua gương đồng.
Choáng váng....
Kinh ngạc....
Hân Nghiên nhìn trân trối vào gương đồng, miệng nàng há hốc đến nỗi có thể nhét lọt nguyên một quả trứng ngỗng vào
Cái....
Cái....
Cái....gì thế này.... khuôn mặt trong gương đồng kia đâu phải của cô.
Hân Nghiên tốt xấu thế nào, ở trong trường học cũng là một cô gái xinh đẹp rất được nhiều người theo đuổi, tại sao sau khi xuyên không lại trở nên tầm thường như vậy.
Ông trời.... ông nỡ đùa giỡn tôi thế sao....
Nhìn làn da vàng vọt này đi....
Nhìn đám tóc xơ cứng này đi...
Nhìn đường nét khuôn mặt này đi....
Hình dáng thật của Hân Nghiên nàng nếu đặt trong một đám người, chỉ cần đeo kính vào thì thế nào cũng có thể phát hiện ra.
Còn Hoàng hậu nương nương này, nếu đem đặt vào trong đám người ấy, thì có là mang kính hiển vi ra soi cũng khó mà phát hiện ra được
Bởi vì thật sự là rất tầm thường!! Quá tầm thường!!!! Vô cùng tầm thường!!!!!
Asshhhh!!! Sao có thể như vậy được chứ ??
Đây mà là khuôn mặt của mẫu nghi thiên hạ sao ???
Vừa nãy hai cung nữ kia nói cái gì mà có học rộng tài cao, hiểu biết lễ nghĩa, hiền lành đoan trang, tiểu thư khuê các chứ? Cô ném bỏ hết tất cả những lời vừa tán thưởng mình.
Hóa ra trong hoàng cung không phải nhắm mắt vơ bừa người nào cũng là mỹ nữ ...haizz...
Hóa ra cái hoàng cung này vẫn có một hoàng hậu nương nương thật bình thường....Không trách sao hoàng đế lại không thích nàng ... Không trách sao lại không được sủng ái và ghét bỏ...Không trách sao lại đi đố kị với ả Thục phi kia...Thục phi kia nhất định là quốc sắc thiên hương rồi.
Tức thật!
Nhìn lại hai cung nữ bên cạnh cô. Làm sao mà cung nữ thì đẹp đẽ yêu kiều như thế, còn chủ tử thì lại tầm thường như thế này. Thật đúng là trêu ngươi mà. Cô mà là hoàng hậu, chắc ngày nào cũng tức đến đỏ mắt....aaa tức quá! Chẳng phải nàng thật sự đang ở trong thân phận hoàng hậu đây sao.
Thật không công bằng. người ta xuyên không, nàng cũng xuyên không. Nàng đã không được sủng ái thì thôi, ngay cả sắc đẹp cũng không bằng 2 cung nữ bên cạnh nữa.
Trời ơi....
Mau đem cơ thể trước đây trả lại cho cô đi.
Hai cung nữ bên cạnh thấy hoàng hậu của mình bộ dạng đột nhiên uất ức muốn chế muốn sống, lại choáng váng tiếp tục khuyên nhủ cô: "Nương nương, hay là ăn sáng xong, chúng ta ra hoa viên bắt bướm đi nha."
Người kia cũng nói: "Đúng đó nương nương, nói không chừng hoàng đế bệ hạ sẽ bị hấp dẫn bởi tư thế bắt bướm oai hùng của nương nương đó."
Hân Nghiên đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên ngừng lại, bình tĩnh quay sang nhìn hai cung nữ bên cạnh. Nhìn các nàng ánh mắt trong veo như nước, thái độ nghiêm túc, thành khẩn. Nghĩ lại lời các nàng vừa nói, chợt nghĩ ra nguyên nhân hoàng hậu bị thất sủng, sợ rằng hai người cung nữ này cũng góp một phần trong đó.
Đi bắt bướm ư?
Tư thế bắt bướm oai hùng mê hoặc hoàng đế ư?
Rõ vớ vẩn!
Cái bộ dạng này đi bắt bướm, không hù chết hoàng đế là may chứ ở đó mà mê hoặc.
Không trách sao lại không được sủng ái. Xem ra là làm sai phương pháp hết rồi. Được rồi, Hân Nghiên quyết định nên vì chính mình mà mưu phúc lợi thôi. Người ta xuyên không đều vui vẻ hào hứng. Hân Nghiên cớ sao lại không thể. Nhưng mà cô không cầu Hoàng gia hoàng đế, cô chỉ cầu kiếm được nhiều vàng bạc châu báu thôi ha ha!
Nàng ở trong cung kiếm thật nhiều bạc rồi sẽ giả chết để ra khỏi hoàng cung. Sau khi ra rồi nhất định sẽ mang tiền mua thật nhiều trai lơ hưởng thụ , mỗi ngày một người oa ha ha ha! Ôi tương lai tươi đẹp đang chờ đón ta !
Phác Hụy, Tiểu Nị trong lòng rất hoang mang, bối rối khi thấy sắc mặt hoàng hậu liên tục biến đổi, vừa mới trầm tư, lãnh đạm đã lại chuyển sang vẻ vui mừng hí hửng.
Hoàng hậu của các nàng rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hân Nghiên ho khan vài tiếng rồi quay sang Tố Vân nhàn nhạt hỏi: "Ngươi tên gì vậy?"
Nàng nghĩ nếu muốn kiếm chác ở trong cung thì phải chủ động tạo mối quan hệ để sau này tiện thăm dò tình hình xung quanh.
Hai cung nữ ngẩn ra, kinh hãi nhìn Hân Nghiên rồi thảng thốt kêu lên:
"Nương nương, người sao vậy... nô tỳ Phác Hụy đây mà."
"Còn nô tỳ là Tiểu Nị."
Trời! nương nương ngay cả tên các nàng còn không nhớ được.
Chẳng lẽ nương nương uất ức quá mà phát điên thật rồi ư???
Hân Nghiên nghe xong, gật đầu nhìn hai cung nữ, cười cười hỏi: "Người đàn bà hồi nãy tên là gì?"
Phác Hụy, Tiểu Nị trợn mắt nhìn nhau, nói: "Là Nhược mama luôn theo bên người đó ạ. Giờ Nhược mama đang đi chuẩn bị đồ ăn cho Người."
Lão Thiên gia ơi! Nương nương quả thật là bị hại đến phát điên rồi...Phác Hụy hai mắt đỏ hoe rưng rưng nhìn Hân Nghiên nói: "Nương nương, chúng ta có cần mời thái y không ạ?"
Tiểu Nị cũng nghẹn ngào lên tiếng: "Nương nương, Thục phi kia chỉ là ỷ vào nhan sắc để chiếm ân sủng thôi, chờ thêm vài năm nữa, nhan sắc ả ta phai tàn, bệ hạ nhất định sẽ tống ả vào lãnh cung. Nương nương đừng để một kẻ như vậy làm người quá đau lòng mà sinh bệnh."
Hân Nghiên nghe hai nàng nói, biết họ hiểu lầm ý cô nhưng cũng chẳng buồn giải thích. Biết nói với họ thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng cô không phải là hoàng hậu yếu đuối kia, cô là Hân Nghiên một học sinh cuối cấp thế kỷ 21 hiện đại.
Hân Nghiên nhìn thấy hai người họ sụt sùi khóc lóc, lại không đành lòng.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Phác Hụy, Tiểu Nị, là như vầy. Từ khi ả Thục phi đó chiếm hết sủng ái của hoàng thượng, ta đêm ngày ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng vô cùng sầu muộn. Đêm qua ta nằm trằn trọc mê man, sáng nay sau khi muốn tự vẫn thì tự nhiên quên đi rất nhiều điều. Ví như tên các người là gì, ta tên gì, mama hầu hạ ta tên gì, hoàng đế là ai..."