Hai cung nữ mặt càng thêm xanh. Đó không phải là mất trí nhớ sao?
Hân Nghiên tiếp tục nói: "Các ngươi đừng sợ. Kỳ thực ta biết ta vì sao mình không được sủng ái, nhan sắc ta tầm thường thế này không được sủng là điều đương nhiên. Sau khi được đưa lên bờ, ta cảm thấy đã thông suốt ra nhiều điều."
Ngừng một chút, Hân Nghiên nhìn hai cung nữ, nói tiếp: "Các người đừng quá lo lắng. Ta nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không sống như trước kia nữa, không mòn mỏi đợi chờ một nam nhân không đoái hoài gì đến mình nữa. Cuộc sống ngoài kia còn biết bao điều tốt đẹp, cớ gì cứ phải vì chuyện này mà sầu muộn.
Nhưng việc ta đột ngột quên đi một số chuyện, các ngươi tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài. Bệ hạ vốn đã chẳng thích ta, nếu như biết được chuyện này, không chừng còn nhân cơ hội ban cho ta một dải lụa trắng kết thúc cuộc đời... Phác Hụy, Tiểu Nị các ngươi đã hiểu rõ chưa? Có gì nhớ nói lại cho Nhược mama."
Hân Nghiên trình bày khô họng nãy giờ cũng chỉ vì muốn 2 cung nữ không tiết lộ ra ngoài chuyện cô mất trí nhớ. Phác Hụy, Tiểu Nị cũng thật là thông minh. Các nàng trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rồi nhìn Hân Nghiên dịu dàng nói:
"Nương nương đã nghĩ thông suốt được như vậy thật là chuyện tốt. Chúng nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết đâu."
Hân Nghiên rất hài lòng, gật đầu cười tủm tỉm thầm nghĩ tre non dễ uốn:
"Được rồi, các ngươi bây giờ mau kể lại cho bản cung tình hình hiện tại trong hoàng cung đi."
Hân Nghiên thường ngày xem TV thấy các hoàng hậu trong phim người nào người nấy đều rất uy nghiêm, khí thế. Hân Nghiên nghĩ mình cũng phải như vậy nên bắt chước học theo dáng dấp, cách nói năng của họ, khiến cho Phác Hụy, Tiểu Nị cứ ngạc nhiên ngơ ngẩn nhìn cô.
Hoàng hậu nương nương hôm nay thay đổi nhiều quá! Nương nương bây giờ phong thái uy nghi, ánh mắt trong sáng hấp dẫn lòng người. Các nàng nhìn nhau, cùng trao đổi một ý nghĩ "ngày nương nương được sủng ái chắc sẽ chẳng còn lâu nữa."
Các nàng quỳ gối cung kính: "Vâng thưa nương nương, chúng nô tì nhất định sẽ thành thật bẩm báo."
Suốt hai canh giờ nghe Phác Hụy, Tiểu Nị giảng giải về thân phận của nàng và cuộc sống trong cung cấm, Hân Nghiên cũng đã mang máng nắm được một số thông tin cơ bản trước đó cô đã từng biết đến.
Cô tên là Tố Nhĩ Huề.
Gia tộc Tố Nhĩ hiện là thế lực lớn nhất tại kinh thành. Tố Nhĩ gia 3 đời nay đều làm thừa tướng trong triều, ngoài ra còn 2 người đã từng giữ chức đại tướng quân nắm giữ binh quyền.
Nữ nhân trong tộc nhờ có chỗ dựa vững chắc đỡ lưng nên đều được lập làm Hoàng hậu.
Tố Nhĩ Huề là trưởng nữ trong nhà, vì vậy tới tuổi cập kê đương nhiên được tiến cung lập hậu.
Tố Nhĩ Huề gia thế hiển hách, vừa tiến cung đã được phong hậu, khiến cho bao người ngưỡng mộ.
Tiếc rằng hoàng đế Hoàng Long lại chỉ thích những mỹ nhân quốc sắc thiên hương vì thế Tố Nhĩ Huề ngay từ đầu đã không được ưa thích.
Đêm động phòng hoa chúc ở Lục Nhất cung ngày đó, hoàng đế mở khăn che mặt cho tân nương. Hắn vừa nhìn thấy nhan sắc của cô liền lạnh lùng đá cửa đi ra.
Kể từ đó hoàng đế không hề quay trở lại Lục Nhất cung một lần nào nữa.
Tố Nhĩ Huề sau đêm đó bị hậu cung chê cười, dè bỉu. Nàng không chịu nổi sự nhục nhã mà thắt cổ tự vẫn nhưng không thành.
Sau này, Tố Nhĩ Huề được Nhược mama, Phác Hụy và Tiểu Nị tận tình chăm sóc, khuyên bảo nên đã bỏ ý định tự tử. Cô mỗi ngày đều trang điểm ăn mặc thật lộng lẫy rồi tha thẩn ở ngự hoa viên mong chạm mặt hoàng đế.
Cô dùng mọi cách để được hoàng đế sủng ái nhưng không biết rằng lại càng làm hoàng đế chán ghét cô nhiều hơn.
Cho đến giờ, người trong hoàng cung ai ai cũng biết rằng hoàng hậu nương nương nhan sắc tầm thường, tính tình kỳ quặc nên bị hoàng đế ghét bỏ.
Hôm qua, khi nghe tin Thục phi nương nương, một phi tần đang được sủng ái đã liên tục thị tẩm với hoàng đế hơn nửa tháng nay, Tố Nhĩ Huề buồn bã không thiết ăn uống, giam mình cho phòng cả ngày.
Thục phi được mọi người khen ngợi là một mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành lại cộng thêm kỹ thuật chăn gối cao siêu làm cho hoàng đế thêm phần mê mệt.
Ngoài Thục phi còn có Hoàng quý phi, Lệ phi, Trân phi, Vân quý nhân và Vân chiêu nghi là những phi tần được hoàng đế yêu chiều.
Nói chung, ở cái hoàng cung này, phi tử không được sủng ái nhất chính là Hoàng hậu.
Hân Nghiên nghe xong chuyện về Tố Nhĩ Huề cảm thấy rất tức giận.
Cái tên hoàng đế háo sắc đáng ghét này!!
Cô thường ngày xem TV, sách truyện cũng biết rõ hoàng đế có tam cung lục viện, sở hữu 3000 mỹ nữ chốn hậu cung là rất bình thường. Thế nhưng TV, tiểu thuyết là một chuyện, còn khi nàng xuyên không đến đây, thực sự ở trong hoàn cảnh này lại là một chuyện khác. Thật là một cảm giác khó chịu khi chính mắt nhìn thấy 3000 người đẹp vây lấy 1 gã nam nhân.
Hân Nghiên càng nghĩ càng thấy bất bình. Những mỹ nhân nơi đây vì điều gì mà phải hao tâm tổn sức tranh giành nhau một tên nam nhân thậm chí các nàng chưa từng một lần gặp mặt.
Cô thở dài một hơi. Cho dù cô bất bình thế nào đi nữa, ở trong xã hội phong kiến nam quyền này, cô cũng buộc phải chấp nhận.
Không thể thay đổi hoàn cảnh, thì phải thay đổi chính mình!
Hân Nghiên nhìn lại khuôn mặt trong gương đồng một cách tỉ mỉ. Cô cảm thấy Tố Nhĩ Huề này cũng không đến nỗi hết đường cứu chữa. Dung mạo xấu xí hiện nay là do Tố Nhĩ Huề không biết cách chăm sóc bản thân. Hân Nghiên tin rằng với các phương pháp trang điểm dưỡng da hiện đại, cô có thể biến Tố Nhĩ Huề này trở thành một mỹ nhân.