Hân Nghiên kéo ngăn tủ đựng đồ trang điểm ra nhìn một lượt, bên trong hầu hết là son phấn, ngọc trâm các loại, toàn là hàng cực phẩm. Cô thầm tính toán, hôm nay nay phải chăm sóc da mặt trước đã rồi mới dùng đến những thứ này.
Bước đầu tiên là đắp mặt nạ dưỡng da, nhưng Hân Nghiên không hy vọng gì tìm được chiếc mặt nạ nào ở đây cả. Cô quyết định sử dụng các loại hoa quả để thay thế. Mặt nạ hoa quả cũng có tác dụng tốt trong việc phục hồi làn da.
Hân Nghiên hỏi hai cung nữ:
"Phác Hụy, Tiểu Nị bình thường ta hay dùng cái gì để dưỡng da?"
"Nương nương thường hay dùng bột chì ạ!" Tiểu Nị đáp lời.
Trời ơi!
Bột chì!
Hân Nghiên thấy cảm thấy choáng váng. Làm sao có thể dùng bột chì chứ?
Cô nhớ trước đây đã rất hãi hùng khi đọc một quyển sách nói về chuyện nữ nhân thời xưa thường dùng bột chì đắp mặt để làn da được trắng trẻo mịn màng. Bột chì là một chất độc hóa học.
Nó không phải là mỹ phầm là một chất độc hóa học. Nếu dùng lâu năm sẽ dẫn đến sự ngộ độc kinh niên và chết yểu. Vậy mà các nàng cũng dám đắp lên trên mặt, thật là đáng sợ!
Chẳng trách làn da Tố Nhĩ Huề lại xấu như vậy. Hóa ra là do bột chì gây nên. Hân Nghiên nhìn hai cung nữ rồi lạnh lùng nói:
"Phác Hụy, Tiểu Nị từ nay về cấm tuyệt đối để cái thứ bột chì đó xuất hiện trước mặt bản cung đấy."
Phác Hụy, Tiểu Nị tuy trong lòng thắc mắc nhưng vẫn lập tức đáp: "Vâng, hoàng hậu nương nương."
Hân Nghiên ngồi phân loại một lượt các đồ trang điểm mà Tố Nhĩ Huề trước đây sử dụng. Trong đầu nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ về việc buôn bán đồ trang điểm. Kỳ thực trong hậu cung này có rất nhiều đồ trang điểm vừa hại sức khỏe lại không có mấy hiệu quả. Nếu như Hân Nghiên có thể chế tạo ra những mỹ phẩm an toàn, hiệu quả tốt thì hoàn toàn không phải lo nghĩ đến vấn đề tiền bạc nữa.
Chờ khi cô kiếm được nhiều bạc rồi sẽ rời khỏi hoàng cung đi hưởng hạnh phúc ngay.
Về phần gia độc Tố Nhĩ Huề kia, Hân Nghiên không có chút cảm giác áy náy nào. Bọn họ đưa nữ nhi của họ vào chốn thâm cung ác hiểm này, biến Tố Nhĩ Huề thành công cụ để khuynh đảo quyền lực. Sau này, bọn họ nếu vì cô bỏ trốn mà bị liên lụy thì cũng chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi.
Khi xuyên không đến đây, Hân Nghiên ngay từ đầu đã không dự định trở thành một Tố Nhĩ Huề chính hiệu, cô sẽ vẫn là một Hân Nghiên hiện đại của thế kỷ 21 trong vai trò hoàng hậu.
Hân Nghiên sau khi hạ quyết tâm làm giàu thì bắt đầu nỗ lực viết ra công thức chế tạo đồ trang điểm của mình lúc ở hiện đại. Trước kia Hân Nghiên từng được mẹ cho vô tham quan ở một công ty mỹ phẩm vì mẹ Hân Nghiên là CEO của mỹ phẩm nên đã dắt cô đi tham quan các nguyên liệu, quy trình sản xuất và chất lượng sản phẩm.
Nhờ có mẹ là CEO của mỹ phẩm, cô có được một kiến thức tổng hợp về việc chế tạo mỹ phẩm. Cô nghĩ mình sẽ chế tạo thành công nếu như tìm được đủ nguyên liệu.
Thứ có nhiều nhất trong hậu cung là gì?
Chính là nữ nhân.
Trong thiên hạ này hoàng cung là kỹ viện hợp pháp nhất, bên trong chứa toàn các kỹ nữ cao quý, còn tên hoàng đế đó chính là khách làng chơi duy nhất của kỹ viện.
Nữ nhân trong kỹ viện này không thể ra khỏi cung, nghĩa là cũng không có chỗ mà tiêu tiền. Vì thế các nàng đương nhiên sẽ không tiếc tiền để làm ình trở nên xinh đẹp hơn. Các nàng làm sao có thể không động lòng với đồ trang điểm của cô được chứ.
Đây chính là thượng cơ!! Thượng cơ!!
Hân Nghiên đã hình dung ra tiền đồ tốt đẹp của mình rồi.
Tố Nhĩ gia là một thế lực lớn trong triều, điểm này đối với Hân Nghiên thực sự rất tiện lợi. Trong công thức chế tạo đồ trang điểm có vài nguyên liệu rất khó tìm ở thời cổ đại này. Thế nhưng Tố Nhĩ gia đối với hoàng hậu Tố Nhĩ Huề một mực khoan dung yêu chiều, cho dù họ chẳng biết cô cần nguyên liệu làm gì nhưng vẫn phái người đi khắp nơi tìm về cho cô.
Tố Nhĩ gia không đầy nửa tháng sau đã cung cấp cho cô tất cả những nguyên liệu cần thiết. Hân Nghiên vô cùng hài lòng liền bắt tay vào phối chế.
Nhược mama, Phác Hụy, Tiểu Nị tuy không biết Hân Nghiên định làm gì, nhưng thấy cô tinh thần phấn chấn, hồ hởi không còn sầu muộn nữa nên cũng để mặc cho cô tùy ý hành động.
Hân Nghiên nghe Nhược mama nói làn da của Tố Nhĩ Huề trước kia vốn rất trắng trẻo nhưng không rõ tại sao càng lúc càng đen sạm đi. Hân Nghiên thầm nghĩ vậy là da dẻ Tố Nhĩ Huề không phải đen bẩm sinh, chỉ là dùng quá nhiều bột chì nên mới xuống sắc như thế.
Cũng không sao, từ nay đã có Hân Nghiên cô rồi thì làn da này muốn không trắng lên cũng không được nha!
Sau một tháng kiên trì sử dụng mỹ phẩm tự đặc chế, da dẻ Hân Nghiên quả nhiên đã cải thiện rõ ràng.
Chính vị nhất bạch che bách xấu.
Làn da trắng trẻo có thể che được trăm điểm xấu.
Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào gương đồng thật lâu, cũng bắt đầu nghĩ kỳ thực Tố Nhĩ Huề này cũng rất bắt mắt đấy chứ.
Mắt thấy Hân Nghiên mỗi ngày lại thay da đổi thịt, Nhược mama, Phác Hụy, Tiểu Nị trong lòng rất kinh ngạc, không khỏi ngưỡng mộ. Hân Nghiên thấy thế càng thêm đắc ý.
Phàm là một nữ nhân, vô luận xinh đẹp như thế nào rồi, vẫn cứ muốn được xinh đẹp hơn nữa. Thật giống như đối với tiền bạc vậy, càng nhiều càng thấy thiếu. Bản tính tham lam của con người, từ xưa đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Phác Hụy, Tiểu Nị cực kỳ hâm mộ đống mỹ phẩm của Hân Nghiên, thấy thế, cô hào phóng tặng cho hai cung nữ một nửa chỗ mỹ phẩm của mình. Các nàng sung sướng tạ ơn rỗi rít.
Sau một thời gian phục hồi nhan sắc, Hân Nghiên cho rằng đã đến lúc phải đi gặp mặt vị phu quân hoàng đế của mình.
Hân Nghiên tuy rằng chưa từng gặp mặt hoàng đế nhưng cô không hề có thiện cảm với hắn, thậm chí còn có chút chán ghét.
Cô quyết định sẽ xuất hiện trước mặt tên hoàng đế đó với bộ dạng xinh đẹp này, để cho hắn biết kỳ thực Tố Nhĩ Huề cũng là một mỹ nhân xinh đẹp như ai.