[Otome Game] Nữ phụ Trùm cuối

Chương V

Đã được 10 ngày kể từ Ceylish - em trai cô chuyển tới trong dinh thự này, tính cách lúc đầu là lạ nên mới không dám nói nhiều nhưng khi đã dần quen thì đã thân thiết hơn với gia đình Darkdiamond. Seychelles và Ceylish quấn quít nhau không rời, ngay cả ngủ cũng đòi ngủ chung (thực ra đều là tối cô lẻn sang phòng cậu ngủ)! Cậu ấy cũng biết được thường ngày chị gái mình không hề rảnh chút nào, nên cũng xin vào học cùng cô. Ceylish là một trong những main chính, phép thuật hệ gió của cậu ta đúng là xuất chúng, riêng chỉ có mình Seychelles là vẫn chưa bộc lộ được năng lực bóng tối của mình.

Hiện tại thì cả hai đang học với bá tước Lyon cũng là cha của họ. Phòng làm việc rộng rãi, ông ấy đang kiểm kê lại giấy tờ vô cùng quan trọng nhưng mắt đôi khi lại ngó hai đứa đang chăm chút luyện chữ. Trà bánh đã được đặt trên bàn để không bị người hầu làm phiền.

|Rầm! Xoạch! Xoạch...|

Bá tước lãnh đạm vốn có giờ đã có chút mất tính ôn hòa, ông giận dữ cầm sấp giấy mình vừa đọc mà đập mạnh xuống bàn khiến cho cả chồng giấy trên bàn cũng đổ xuống theo. Hành động ấy khiến cho cả hai đứa không thể không giật mình, dừng mọi hoạt động mà nhìn đôi mắt khó hiểu về ông.

- Khốn khiếp! - Ông chửi rủa, lần đầu tiên thấy ông mất bình tĩnh như vậy khiến cho cả hai có chút sợ. Nhưng dáng vẻ ấy lại mất đi khi ông nhìn hình bóng run run sợ sệt đang nhìn mình kia. - Xin lỗi các con, ta bị mất khống chế.

- Chelles, chúng ta nên ra ngoài thôi. - Ceylish lên tiếng, vội vã cầm tay người bên cạnh đi theo mình nhưng bị cô khướt từ mà chạy tới chỗ chồng giấy đã đổ ấy mà nhặt từng tờ một.

- Không sao đâu Lish, cha chỉ nhất thời không chấp nhận được những gì ghi trên giấy. - Sau khi sắp xếp xong thì cô cầm lấy sấp giấy khiến ông giận mà đọc to. - Lương thực cứu tế được gửi tới để cứu trợ đã bị một đám quái vật lấy mất!!!

- Và lệnh cho nhà chúng ta chịu trách nhiệm vì nó bị cướp ở khu vực chúng ta cai quản. - Cậu đọc thay cho cô - người đang bàng hoàng về vụ việc trên.

- Chuyện đó là thật sao??? - Bà Flora bước vào bàng hoàng như nghe một chuyện kinh thiên động địa.

- Nhưng chúng ta vốn đâu có liên quan đến khu vực Enceinte, đó vốn là khu đất hoang thuộc sự cai quản của nhà Nam tước Loddenil. - Ceylish cầm cuốn sách địa lí đưa cho cha xem.

- Nhưng trong tờ giấy này viết thì Nam tước đã bảo họ tặng cho chúng ta mảnh đất ấy cho nhà chúng ta khoảng 22 năm trước. - Cô đọc thật kĩ mọi thứ và đưa ra thắc mắc. - Nhưng sao trong cuốn lịch sử gia tộc nhà ta chả có ghi vậy nhỉ?

- Ta hiểu rồi! - Ông gật gù. - Gia đình họ luôn xem chúng ta là cái gai trong mắt và giờ đây là cơ hội...

- Họ định đổ tội lên chúng ta. - Người mẹ sợ hãi tiến đến gần người chồng. - Ta đã làm gì khiến họ phật lòng?

- Con sẽ khiến họ phải hối hận!!! - Cô nói rõng rạc mà tuyên bố một câu chắc nịch!

- Ta rất vui khi nghe con nói thế, nhưng hai con có thể ra ngoài được không. Ta cần phải nghĩ cách để bù vài chỗ thất thoát ấy.

- Nhưng cha à?!

- Nghe lời ta, Lish dẫn nó ra đi đã khuya rồi.

- Vâng thưa mẹ, đi thôi Chelles.

- ...Cha mẹ ngủ ngon!

|Cạch! Cạch!|

Sau khi ai về yên phòng nấy, trong đầu cô đã nghĩ đến một kế hoạch táo bạo đó là "tự mình đi giải quyết"! Không gian yên lặng, cánh cửa được mở ra một cái bóng bước vào phòng của?

- Lish, cậu còn thức không?! Oi! Oi, dậy đi. - Cố gắng nói khẽ ngay cánh tai.

- Có chuyện gì vậy, là cậu à! Tớ buồn ngủ lắm, muốn ngủ chung thì lên ngủ đi. - Nói giọng ngái ngủ, mắt thì vẫn cứ nhắm lại.

- Mình hôm nay sẽ đi đến khu vực Enceinte đó, cậu ở lại chăm sóc cha mẹ nha. - Khẽ khàng nói.

- Đi đến khu vự..c ...ENCEINTE!!! - Tự tỉnh giấc mà nói to.

- Suỵt, nói nhỏ thôi. Vậy giờ mình đi đây, nhớ lời mình nói đấy! - Định treo cửa sổ phòng cậu nhưng bị cậu ngăn lại.

- Đi như vậy nguy hiểm lắm!!!

- Nhưng chuyện này vô cùng hệ trọng cần có ai đó đứng ra giải quyết, với lại mình sẽ khiến gia đình Nam tước kia phải hối hận.

- Nhưng đi một mình và cậu còn là con gái nữa chứ?! Ít nhất phải có tớ đi cùng, phép thuật của tớ rất giỏi sẽ bảo vệ được cậu và tớ.

- Thế nên mình mới đi nói chuyện này với cậu đó! Tớ nghĩ cậu cũng sẽ đi mà...

- Vậy giờ ra ngoài phòng đi, để mình đi thay đồ. - Cô định trèo cửa sổ nhưng vẫn bị ngăn lại. - Và cậu thì thay vì mặc váy thì mặc quần vào.

- Ờ ha, thế tí cậu thay xong thì trèo qua lối cậu nha tớ đã chuẩn bị cầu thang ở ngoài.

- Ok, nhanh lên.

Một lát sau...

- Cẩn thận!

- Đừng lo, ổn cả thôi! - Thấy người kia leo thang xuống an toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm.

- Làm gì mà lâu vậy?

- Chuẩn bị hành lí, đây túi của cậu. - Đưa một cái túi vải. - Bên trong có đá lửa, quần áo, bản đồ, một chút tiền, thuốc, lương thực và nước cho 1 tuần cũng chả hết.

- Tâm lí vậy, thế quần áo cậu cũng lấy cho tớ rồi à?

- Tất nhiên, sẽ chả là mấy cái váy nào đâu. - Cười nhẹ!

- Thế ta lên đường thôi, trời sắp sáng rồi.

- Đi theo lối mê cung hoa hồng sẽ nhanh hơn!

Và thế là hai đứa trẻ 5 tuổi đã dắt tay nhau đi trốn, à không, là tìm đường sống để bảo vệ gia đình Bá tước thân yêu của họ! Con đường tuy dài và chông gai nhưng mong mọi thứ sẽ luôn may mắn với họ.