Ra khỏi mê cung cũng là rạng sáng, hai đứa trẻ dắt nhau trên con đường mòn. Đi một đoạn khá xa chân cũng có chút mỏi mỏi, cũng may là đã đến một ngôi làng nhỏ tìm được một chiếc xe bò cùng người đánh xe tốt bụng mà chở hai người đó một đoạn đường xa. Hít thở hương mùi lúa chín khi đi qua cánh đồng đang thu hoạch, đi sâu vào vườn thì nghe được tiếng xào xạc của lá cây khiến cho Seychelles và Ceylish vui vẻ miệng ngân nga một giai điệu không lời! Ông bác đánh xe cũng tốt bụng chở đến nốt đoạn đường mà đã đến vùng đất ấy.
- Hai cháu định vô khu rừng này sao? - Ông hỏi lại một lần nữa. - Ta nghe dạo gần đây có rất nhiều quái vật xuất hiện ở khu vực này.
- Lòng cháu đã quyết rồi ạ! - Seychelles vội vàng xuống xe mà không quay đầu lại. - Đi mau thôi, Lish.
- Cảm ơn ông đã chở chúng cháu tới tận nơi, mong mọi điều tốt đẹp sẽ luôn tới với ông ạ. - Ceylish cũng nhanh chóng chào rồi đi theo cô.
- Cẩn thận đấy hai cháu! Thật lo cho bọn trẻ mà... - Nói rồi ông lão đánh xe đi mất.
- Đi từ từ thôi, Chelles!!!
- Chúng ta phải nhanh thôi, nếu không ngày mai cha sẽ tới đây.
- Sao cậu biết cha sẽ tới đây vào ngày mai?
- Không để lại thư từ, ông ấy sớm biết chúng ta đang đi đâu.
- Cũng đúng! - Kéo bụi cây ra.
- ... - Đạp phải thứ gì đó?
- Sao lại dừng rồi, có chuyện g..ì... - Vội vã chạy lại chỗ cô. - Một ngôi nhà nấm.
- Không biết có dẫm chúng ai ở trong không?
- Chắc không đâu ha?
-PIIIIIIIIII!!!!!!!!!! - Một tiếng kêu lao tới với tốc độ bàn thờ, con gì đó phát sáng một xanh lục một xanh lam mà đâm vào mặt cô, giống giáng một cú đấm thẳng vào mặt.
- Ặc! - Như một cú đấm vào thẳng mặt.
- Chelles có sao không? - Lo lắng lại gần!
- Thử đi rồi biết có sao hay không sao?
- Eh, không chịu đâu.
- PIIIIII!!!!! - Hai đốm sáng đó lại phát ra tiếng.
- Là tiểu tiên à?
- Ừm, hệ cỏ và hệ nước. Tiểu tiên là sinh vật cổ trời sinh tính nhút nhát nên rất hiếm, nếu được chúng chọn làm chủ nhân thì ta có thể nhận được sự ban phước từ Nữ thần.
- Thế sao bọn chúng lại không có hình dạng vậy?
- Theo như trong sách nói, thì chúng sẽ có hình dạng khi có chủ.
- Ok, vậy giờ ta phải làm gì thì hai cậu mới chịu buông tha hả?
- Pí. - Cả hai bay lượn quanh ngôi nhà tí hon bị ai đó đạp đổ kia.
- Tớ nghĩ họ muốn ta dựng lại nhà cho họ.
- Phiền phức rồi đây. - Cô thở dài nhưng cô nảy ra một ý. - Xin lỗi, nhưng các cậu có thể đợi được không, các cậu tạm giữ chiếc đồng hồ này đi nó rất quan trọng với tớ. Mình hứa sẽ trở lại với một ngôi nhà còn bự hơn thế này, hiện tại thì mình cần phải đến chỗ bọn quái vật nên chắc chắn mình sẽ trở lại trong 3 ngày tới để lấy lại đồng hồ.
- Chelles nói như vậy ổn chứ?!
- Giờ chỉ còn chờ họ nghĩ sao! - Cả hai đứa nhìn tụi kia dán mắt vào hai đốm sáng, có vẻ chúng đang thảo luận là có nên tin không.
- Pi. - Tiểu tiên đốm xanh dương đứng trước mặt cô, nghe tiếng kêu nhẹ của nó cũng đã làm cho cô yên lòng.
- Cảm ơn hai cậu nhiều, giờ thì đi thôi Lish. Chắc chắn 3 ngày sau tụi tớ sẽ tới!!!
Sau khi chào tạm biệt, hai cô cậu chủ nhỏ lại tiếp tục lên đường. Đến cạnh một dòng sông nghỉ ngơi, cả ngày chưa chợp mắt được giấc nào nên cả hai dựa nhau mà ngủ thiếp đi. Thức dậy cũng đã tới giờ trà chiều, rửa mặt cho thoáng tỉnh, ăn một chút lương khô rồi hướng thẳng đến cửa hang của bọn quái.
Ở ngoài cửa có hai con quái lớn đứng gác cổng, khuôn mặt vô cùng nghiêm chỉnh. Cả hai thập thò may mắn vào cửa do thân hình nhỏ nhắn, cố gắng men theo đường mòn mà dẫn tới trung tâm. Đang ở trong thế hiểm bị kẹt giữa đường của hai con quái tuần tra, chả biết thế nào nhưng cả hai đã được cứu bởi một chiếc xe ngựa đang tiến vào trong, nhân cơ hội đó mà lao nhanh mà trốn dưới gầm khi đi được quảng xa mới dám thở một hơi mạnh.
- Oh, lại là ngài sao? - Một giọng nói phát ra khi thấy người trong xe đi ra. - Nam tước Loddenil.
- "Nam tước Loddenil?!" - Cả hai nhìn nhau, trao đổi lời nói bằng ánh mắt.
- {Ra tên khốn nhà ông đứng đằng sau mọi chuyện.}
- {Bình tĩnh đi Chelles, hãy nghe chúng sẽ làm gì tiếp theo?}
- Đây là số tiền còn lại mà chúng ta đã thỏa thuận.
- Vẫn phải cảm ơn ngài, quả nhiên làm giao dịch với ngài quái vật chúng tôi không hề lỗ.
- Ta chỉ muốn tạo việc làm cho các người thôi, và dạy cho hắn ta một bài học vì dám trêu chọc gia đình ta!
- Ngài nói phải, vậy sau này ngài cần làm gì như trộm cướp thì chúng tôi vẫn sẵn sàng.
- Ta sẽ nhớ, ...
- Hắt xì!!! - Ceylish thấy cô có dấu hiệu lạ nhưng ngăn không kịp!
[End VI]