Tiếng hắt hơi của ai đó đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ...
- Tôi không ngờ là ngài còn mang theo đám chuột nhỏ đi theo đấy.
- Là ai? - Nam tước rút kiếm ra, hét to lên một cách tức giận. - Còn không mau ra đây!
- Kukuku! Là tôi đấy. - Seychelles bò ra, chỉnh lại trang phục rồi phát ra tiếng cười kì lạ. - Xin chào ngài, Nam tước Loddenil.
- Ngươi là ai?
- Chúng tôi là người của nhà Bá tước Darkdiamond. - Ceylish cũng bò ra theo, lãnh đạm như quý ông mà giới thiệu. Đây là cái mà phu nhân Flora dạy chúng, dù gặp đối mặt với nguy hiểm thì vẫn phải thể hiện sự tôn nghiêm của một nhà quý tộc.
- Ra là nhà Darkdiamond. - Nam tước cười mỉa khi thấy hai người chỉ là một đứa trẻ. - Ta nhận ra mi, đôi mắt tím ấy làm sao mà tao có quên được, nó thứ nguyền rủa.
- Vậy là ông cũng biết tôi đấy chứ! Xin lỗi vì hồi nãy nghe cuộc trò chuyện của hai người, hai bọn ta chỉ là đi ngang qua nên cũng không được xem là nghe lén nhỉ Lish?
- Phải, và ta cũng nên cảm ngài quái vật đây vì đã cho chúng ta vào?
- Thế là hai nhóc đều biết cả rồi sao? - Quái vật heo cười ha hả nói.
- Chúng ta biết, từ khi đặt chân vào khu rừng thì ông đã biết có kẻ xâm nhập.
- Ngươi dám phản bội ta sao?
- Ta nào có, chỉ là thấy chúng khá dễ thương giữ lại sẽ bán được giá cao.
- Kukuku!!! Ngài quái vật thật tốt bụng, nhưng giờ phải làm sao đây khi món hàng của ngài đều đã nghe được những gì không nên nghe rồi.
- Tôi biết ngài sẽ không sợ, nhưng Nam tước thì sẽ sợ lắm đấy. Vì nếu bán chúng tôi đi thì cái miệng nhỏ này sợ sẽ nói những gì không nên nói mất. - Cậu cũng nhập cuộc với cô.
- Chỉ cần ngươi giết chết hai con chuột nhắt này thì ta sẽ trả ngươi gấp đôi số tiền.
- Là ngài nói đấy. Bọn bay xông lên.
Nghe tiếng hét của thủ lĩnh đầu heo, tất cả bọn quái trong hang bắt đầu tập trung đông lại mà bao quanh hai người. Cả hai cười một cách tự tin, sợ thì sợ thiệt đấy nhưng làm gì cơ hội chùn bước, lấy thanh kiếm gỗ trong túi ra. Cả hai người họ đều nghĩ đến một suy nghĩ "Chắc giờ đã đến lúc áp dụng bài thực hành của thầy Soric rồi nhỉ?"
Hít lấy một ngụm hơi thật sâu từ miệng, đôi mắt luôn nhìn thẳng mục tiêu xác định rõ số lượng cũng không nên chủ động đánh trước mà để chúng chủ động tiến tới. Nắm chắc cây kiếm gỗ được làm từ thân cây quỷ lùn mà chém đứt đầu bọn quái ấy, từng con từng con một bị hạ dưới tay của hai đứa trẻ.
- Cùng thi xem ai giết được chúng nhiều nhất không? - Ceylish ra lời để nghị khi đang bắt đầu cảm thấy chán rồi.
- Được, vậy cá gì đây?
- Tuỳ cậu!!!
- Nếu thắng thì người đó sẽ được cắt cái đầu heo đó được không?
- Hay đấy, thế cậu phải chờ cơ hội lần sau thôi. Bên này tớ đã giết gần 60 tên rồi.
- Thế sao, 63 nhé.
- Đợi đấy, giờ thì 69.
- 70 à không 75.
- 78!
- ...
Nam tước Loddenil lúc đầu thì cười ha hả, nhưng sau khi chứng kiến thảm cảnh đẫm máu ấy thì lại đang lo sợ miệng bắt đầu méo mó. Còn thủ lĩnh heo ấy cũng phải đôi phần sợ hãi khi nghe từng con số thuộc hạ bị hạ bởi chúng, mặt thì cố tỏ vẻ điềm tĩnh nhưng đầu gối đang có dấu hiệu co giật.
- Arg!
- Con cuối cùng, hồi nãy là 80 cộng thêm 2 con đằng kia và 17 con hồi nãy thì 99 con. - Cô đưa bàn tay lên tính nhẩm, trên người không vết tích nhưng trên người bị máu quái khi chém văng hết lên người.
- Bên này cũng vậy, giờ thì ai là người giết tên thủ lĩnh ấy!
- Hừm, cả hai chúng ta đi.
- Ổn thôi.
- Khà khà khà, các người tưởng mình sẽ đánh được ta sao?! - Con heo đó cười tràn trề tự tin.
- Sao lại không thể?
- Giờ hai nhóc đã hết sức lực rồi, coi như đám thuộc hạ ấy chết cũng không vô ích.
- Vậy thì đánh bọn chúng đi, đánh chúng ra bã đi! - Nam tước nghe vậy thì sắc mặt bắt đầu tươi tỉnh!
- Thử thì mới biết chứ, kiếm chúng ta cứng hay đầu của ngươi cứng.
- Ta rất mong đợi đấy!
- Thủ thế 3, tấn công 2! - Ceylish nói ra chiến lược.
Cả hai chia ra hai hướng, chạy theo hai hướng đối lập nhau. Seychelles xông lên đánh vào bụng gã nhưng không hề xi nhê gì, đành lùi lại nhường cho Ceylish lao tới đằng sau mà đánh vào sau gáy nhưng hắn có vẻ biết sẽ bị tấn công ở phía sau mà nhảy lên lấy bụng mình ra đỡ đòn. Có vẻ cái bụng béo đầy mỡ khó đối phó rồi đây.
- Lish gói thuốc, mình sẽ kéo dài thời gian.
- Được! - Có vẻ cậu đã biết được ý đồ của cô, dùng vận tốc tối đa mà cầm lấy túi đồ của mình hồi nãy vứt ở góc kia.
- Ngươi thì đấu với ta, Hắc Cầu! - Dứt lời, đôi mắt sophie phát sáng hàng loạt những quả cầu đen lớn nhỏ khác nhau được triệu hồi đang lơ lửng bên cạnh cô. Búng tay một cái rồi ngón chỏ hướng tới con heo mập kia.
- Khà...khà! - Hắn cười khi thấy những quả cầu đang lao tới, mở rộng cái miệng mà hứng bóng. - Cô bé có vẻ không biết ta là một kẻ ăn pháp thuật nhỉ.
- Tch! Hắc Cầu.
[End VII]