[Otome Game] Nữ phụ Trùm cuối

Chương VIII

- Tch, Hắc Cầu. - Khuôn mặt cô phức tạp, tặc lưỡi nhưng vẫn triệu hồi mấy chục trái cầu khác.

- Ta có nên cảm ơn khi có một cô bé dễ thương tặng cho ta năng lượng ma pháp ngọt ngào nhất mà ta từng nếm thử không ta?!?

- Đón lấy thêm mấy trái này nữa đi. - Hắn cười điên dại, tên Nam tước cũng ngước mắt nhìn và mong chờ cái đám tang tương lai của nhà Darkdiamond.

- Sở hữu Hắc Ma Pháp của Ma vương đại nhân mà chẳng thể nào đánh lại ta, thật nực cười. - Con heo ấy vẫn tiếp tục ăn. - Nếu ta giết được ngươi, thì ta sẽ lên được nắm quyền cai quản Lâu đài Cổ.

- Để ta xem ngươi có thể ăn chúng được bao lâu. Lish, xong chưa?

- Rồi! - Cậu dùng sức mạnh gió ném mạnh hướng tới mỏ của con heo mập kia.

- Ma pháp gió sao? Ta cũng thích. - Nói xong hắn ăn tất, còn cô thì ném mấy chục quả bóng đen vào miệng hắn luôn. - Ta có thể cảm thấy sức mạnh ta đang tăng lên, sao ngươi trốn rồi, sợ à?

- Ngươi đã ăn no chưa? - Seychelles cùng Ceylish trốn sau đám xác chết của bọn quái ở đằng xa xa.

- Sắp thôi, nhưng ta không dại dột nuốt thêm mấy trái đó đâu. Ta không ngu đến nổi mà ăn nhiều rồi nổ tan xác.

- Kuku!!! Ngươi chết vì không ăn ngập đầy bản họng mà cũng sẽ tan xác thôi! 3..2..1, chuẩn bị nổ tung đi.

- Ngươi nó..i cái gì...

|BÙM!!!|

Một tiếng nổ vang trời, thu hút một đội quân ở gần đó. Cũng may là hai đứa trốn kịp không thì cũng thành heo quay rồi, tụi nó cười vì đã thành công đánh bại gã thủ lĩnh mập kia. Đi lại gần thì cái bụng dày mà hắn tự hào đã lủng một lỗ lớn, mắt thì trợn trắng lên. Khiến cho cả hai không ngừng cười được mà cười lớn.

- Cái miệng thích ăn bậy! Hahaha...

- Đáng đời, hahaha!!!

- Pi! - Một tiếng 'pi' quen thuộc kêu lên.

- Là hai cậu sao? - Làm sao người bị đấm vào mặt có thể quên người đấm chứ. - Ở đây làm gì thế, vẫn chưa đến hạn mà?!

- Em nghĩ là họ bị tên heo này ăn thì phải!

- Pi pi. - Chúng gật đầu đồng tình!

- Thế sao, hai cậu có bị thương ở đâu không? - Lo lắng hỏi.

- Pị pi!

- Do được Nữ thần phù hộ nên một vụ nổ như vậy không làm ảnh hưởng tới họ đâu.

- Ừm, thế thì may rồi Nhưng quý ngài đừng lợi dụng tình thế mà chạy trốn vậy chứ?!!

- Nam tước Loddenil, ngài định chạy sao?

- Ta, ta... - Quý ngài mạnh miệng giờ lại run sợ trước hai đứa trẻ vắt mũi chưa sạch này, thật khiến cho ai nhìn vào mà muốn cười té rớt ghế!

- Grừ, grừ. - Cái xác heo bỗng đứng dậy, đi về hướng của cả ba. Ngài Nam tước nhìn cảnh cái xác chết đang di chuyển thì sợ hãi muốn lăn lộn dưới đất mà xỉu.

- Lưỡi Dao Gió. - Cũng may Ceylish phản ứng kịp thời dùng ma pháp của mình mà chém đôi người hắn ra.

- Seychelles, Ceylish... Hai con ở đâu vậy?

- Bá tước, tụi con ở..đây! - Cậu nói to, ra tay vẫy gọi họ lại gần khi nghe tiếng cha gọi.

- Hức, hức! Cha ơi, cha...

- Seychelles, con ổn không? - Bá tước vội xuống ngựa, nhanh chóng ôm con gái mình vào lòng. - Sao lại khóc thế này?! - Ceylish, lại đây nào! - Cậu bé nghe theo, nước mắt chảy xuống khuôn mặt nhỏ, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên cậu có một gia đình quan tâm tới mình như vậy.

- Cha à!!! - Cậu nhanh chóng ôm lấy người đàn ông trước mặt, bao nhiêu nỗi sợ hãi nãy giờ đã được trút bỏ, sự kiên cường cũng không còn nữa rồi!

- Chắc con sợ lắm, ổn rồi có ta ở đây.

- ... - Sụt sùi không dám mở miệng.

- Mẹ đang lo lắng cho hai con lắm đấy. - Hôn nhẹ lên vầng trán từng đứa, nhìn kĩ lại hai đứa thì ở khắp người toàn là máu! - Các con bị thương ở đâu sao, mau gọi bác sĩ!

- Vâng! - Người lính bên cạnh định đi gọi nhưng bị cô cản kịp.

- Không cần, cái này là máu của mấy bọn quái ấy ạ.

- ... - Mắt Bá tước đảo quanh nhìn có vẻ một cuộc hỗn chiến đã nổ ra đây, tròng mắt khựng lại khi nhìn thấy hình ảnh quá quen thuộc. - Ta có thể hỏi tại sao ngài lại ở đây không? Nam tước Loddenil.

[End VIII]