Phản diện tái kiếp, thiên kim đi lệch quỹ đạo?!!

Chương VI

- Tiểu Thư Charmaine! - Cô hầu tóc nâu khẽ khàng gọi tôi dậy. Có vẻ tôi đã quen với nơi này mà giờ đã có thể ngủ được.

- Mirabel, chuẩn bị cho ta trang phục màu da trời. - Đưa lời căn dặn cho cô ta trước khi rửa mặt.

- Vâng, thưa Tiểu Thư. - Nàng ta mở cửa tủ, mắt nhìn một bộ phù hợp. - Tiểu Thư đêm qua lại thức khuya sao?

- Thời gian đọc tiểu thuyết không đủ. - Đứng trước gương hình bầu lớn, để cho cô ta mặc giúp tôi. - Mirabel này, nếu ta nhớ không lầm thì anh lớn của ngươi biết chữ phải không?

- Vâng, đúng vậy! - Chỉnh lại tà váy. - Tiểu Thư có chuyện gì sao?!

- Hãy mời anh ngươi tới đây, cho ngươi nghỉ 1 ngày. Và đừng hỏi nhiều!

- Nhưng... - Trừng mắt nhìn cô ta!

"Có phải dạo này ta quá dễ dãi, mà giờ một nữ tì cũng dám ngang hàng nói chuyện với ta sao?"

- Vâng, thần sẽ đi ạ!

- Tốt. Nhớ làm việc của mình thật tốt vào Mirabel.

- Vâng!

Bữa sáng hôm nay quả thật không ngon miệng gì, tất cả tại sự có mắt của hắn ta - Darius! Tch, hắn chả biết lựa thời điểm gì cả. Mirabel đã đi từ sớm, không có người pha trà cho hắn thì giờ sao tôi đối phó. Kế hoạch bí mật của ta còn chưa xong!

- Anh nhìn có vẻ đang rất rảnh nhỉ? - Tôi thà chú ý nhìn miếng thịt được áp chảo một cách hoàn hảo hơn là nhìn anh. - Nếu về vụ kia thì phiền anh quá, chỉ cần nhờ người tới lấy là được rồi.

- Tiểu Thư, ngài chả nhạy bén gì cả! - Hắn ngồi cạnh, ta biết mắt hắn đang nhìn về phía Tiểu Thư.

"Ý gì đây, Tiểu Thư chả nhạy bén. Có nhạy hay không thì liên quan gì tới ngươi?!"

- Xin lỗi nhưng ngài đang vô lễ với ta à? - Lấy khăn lau miệng, mắt đanh thép nhìn kẻ kia.

- Bỏ qua chuyện đấy đi, nàng chỉ cần biết vậy là được rồi. - Gì vậy, sao tự nhiên biểu cảm lại như thế vậy...hắn đang buồn! - Giờ thì về vụ bản thảo.

- Ông Gregory đưa cho anh ta đi.

- Vâng, đây thưa ngài. - Đưa cho ba cuốn sổ lục, vàng và đỏ.

- Làm thế này có ổn không? - Nhận lấy từ quản gia, lật từng trang ra xem.

- Tất nhiên là ổn! Bổn Tiểu Thư đã thức 2 đêm để làm, có chuyện gì thì ta chịu trách nhiệm.

- Ấy, ý ta không phải cái đó.

- Ta chỉ là muốn rút gọn những thứ kiến thức quá dài dòng và vô bổ. Cuốn xanh lục này sẽ sử dụng cho lứa tuổi 5-9 tuổi chỉ ở dạng đọc viết, tính toán; cuốn vàng này thì dành cho 10-13 tuổi lượng kiến thức nhẹ nhàng; đặc biệt cuốn mỏng màu đỏ này 13-16 tuổi này, toàn thực hành là chủ yếu và đồng thời định hướng nghề nghiệp là chủ yếu.

- Thần biết người toàn tâm toàn ý, nhưng Tiểu Thư cũng không phải không biết là bọn trẻ không muốn học.

- Chuyện đó thì ngươi yên tâm, ta đã có cách. Mà đây, nửa số tiền còn lại. Thư viện rất đẹp, những hình vẽ trên tường ta cũng rất thích! - Đặt túi vàng trước mắt Darius.

- Cảm ơn ngài, thần vui vì ngài thích nó.

Tôi nghĩ soạn sách học sẽ tốt cho chúng hơn, ta hồi trước cũng ngán ngẩm khi nhìn mấy cái đó toàn là chẳng có cái nào áp dụng được ngoài đời sống. Với lại chúng quá nặng và nhiều kiểu môn học, ta đấy nhé tất cả gom gộp lại thành mỗi cấp một quyển. Trường học thì ta đã lo liệu đầy đủ, ta lấy biệt thự hồi trước nhà ta sống xây lại, cho bàn ghế, tủ đồ, bảng đen bỏ vào cũng khá tiện nghi và rộng rãi! Hai lầu một trệt, tầng trệt thì cho lũ nhỏ, giữa thì cho mấy đứa đang tuổi lớn và cuối cùng là cho những thành phần vị thành niên.

- Xin chào các vị! - Tôi bước lên bục được dựng lên rất đơn giản với một cái thùng gỗ. - Hôm nay ta triệu tập mọi người ở đây để thông báo cho các vị một tin vô cùng quan trọng. Nên xin mọi người im lặng một lát.

- ... - Họ nghe theo tôi, im lặng để nghe tôi nói.

- Trong các vị ai có con từ 4 đến 17 tuổi xin mời giơ tay lên. - Tôi ra lệnh hỏi mọi người. - Rất tốt, đa số ai cũng đang có con ở tuổi ăn tuổi lớn. Vậy ai muốn con mình là một người vô dụng thì hãy giơ tay lên?

- ... - Tất nhiên là chả ai giơ rồi.

- Tốt lắm, giờ thì hãy bỏ tay xuống. Con các vị ai cũng là một thần đồng, một thiên tài nhưng chúng lại không thể thể hiện ra ngoài do một thế lực khác ép buộc.

- Đó là ai?

- Thế lực khác! - Người dân nhìn tôi và đặt những câu hỏi. - Ngài mau nói đi, chúng tôi sẽ xử chúng...

- Ta rất thích tinh thần đấy của mọi người, thực ra thế lực ấy chính là bản thân chúng ta. Con các vị đang ở độ tuổi đi học nhưng sao mọi người lại ép chúng ở nhà...

- Chúng tôi không giống như cô!!!

- Không nhiều tiền, giữ cái mạng này đã là phúc rồi.

- Đúng vậy. - Bắt đầu kích động rồi.

- Hahaha! - Tôi cười lớn, và nhìn vẻ mặt tức giận của họ ở dưới bắt đầu hiện lên. Đã lâu ta đã không nhìn thấy chúng! - Ta cười các ngươi có tức không?

- Tất nhiên rồi!!!

- Hỏi thừa...

- Thế các người có muốn những người khác cười con mình như vậy không?

- Không rồi!

- Nếu có, chúng tôi sẽ đánh nó.

- Tch, một lũ NGU! - Ta đanh giọng nói, đôi mắt vàng kim lườm những người có ý nghĩ ấy. - Thu lại mấy lời đó ngay. Đánh nhau chính là hành động ngu ngốc nhất ta từng nghe đấy!!! Các người định dạy chúng thành những kẻ không có tương lai sao? Kẻ nào muốn vậy thì lên đây, hô thật to vào "TÔI CHÍNH LÀ KẺ KHÔNG MUỐN CON MÌNH CÓ MỘT TƯƠNG LAI TỐT ĐẸP!" Nhanh lên đi chứ, lên mà đối chất với ta đi chứ lũ không não chỉ biết dùng nắm đấm.

- ... - Họ im re khi thấy thái độ của ta đã không còn là trạng thái ổn định.

- Để Tiểu Thư nói cho các người biết, nắm đấm đúng là đánh sẽ rất đau nhưng rồi nó sẽ hết đau ngay thôi và cái kết chính các con các ngươi sẽ phải nhận gấp 10 lần hay thậm chí là 100 lần cái đau đấy. Chẳng ba mẹ nào lại muốn con mình kém cỏi trong mắt người khác phải không nào? Theo như con số thống kê thì tỉ lệ mù chữ đã vượt mức cho phép và luôn luôn giữ lập trường khẳng định rằng quý tộc lúc nào cũng là kẻ mạnh, vì chúng tôi có tiền, có quyền. Điều đó đúng, nhưng nó sẽ là đúng với những người hạ đẳng như các ngươi, cái chúng tôi có chính là cái đầu, chưa từng nghe câu kẻ nhiều mưu kế mới thực sự là kẻ mạnh.

- ... - Bị súc phạm như vậy nhưng đang cố kiềm nén cơn giận lại!

- Biết được con chữ chính là con đường dẫn các giống ươm mầm thành cây lớn! Sau này nếu con các người là lính thì sao, nhưng đến nỗi thư gia đình gửi không đọc được thì lại là một chuyện khác. Các vị định nói là sẽ nhờ người khác đọc hộ sao, vậy người đọc hộ sẽ có cảm thấy phiền không, nếu nói không phiền thì xin lỗi nhé chứ chúng nó thấy phiền kinh khủng. Hay làm một thương nhân buôn bán cũng phải biết tính toán, đầu óc ngay cả phép toán đơn giản mà cũng chả biết thì về quê cày ruộng cho rồi.

- !!!

- Các ngươi mau dẹp ngay mấy cái suy nghĩ cổ hữu đi, trong đây chắc chắc có vài người cũng muốn giàu sang phải không? Thế thì phải đầu tư vào con mình đi, ta triệu tập mọi người chỉ để muốn mọi người ngẫm nghĩ lại. Hồi xưa có phải ta đã từng muốn thoát khỏi cái vùng đất nghèo túng này, muốn chu du tứ hải, muốn kết hôn với quý tộc. Trường học ta đã xây dựng ở căn biệt thự cũ, ta cho các người hạn 3 ngày hạn từ giờ đến thứ hai.

- ...

- Đừng làm ta thất vọng, sống cuộc hiện tại đã quá ổn rồi sao!

Sau khi đã nói xong những điều cần nói, ta đã bỏ đi để lại họ trong một không gian suy nghĩ. Ngồi trên xe ngựa, nhớ lại những lời mà người dân đã nói đã khiến cho ta có cảm giác dự liệu của bản thân còn quá nhiều sai sót. Và ta mong họ sẽ có những suy nghĩ khác!

_End VI_