Từ sau buổi ta phát biểu, người dân vẫn trầm ngâm và suy nghĩ. Nhiều người khá để tâm đến chuyện đấy, nhìn con mình vô tư hồn nhiên rồi lại nhìn một thứ gì đó xa xăm. Hôm nay ta sẽ đi khảo sát những đứa trẻ, một lũ trẻ đang chơi bắn bi!
- Xin chào các ngươi! - Ta lại gần nhìn chúng. - Có thể cho ta biết các ngươi bao nhiêu tuổi không?
- Dạ con 5 tuổi.
- 8 tuổi ạ.
- Bằng em ấy ạ.
- Ngoan lắm, thế ai có thể đánh vần cho ta từ con mèo nào? - Chìa một túi kẹo trước mặt chúng. - Trả lời đúng sẽ được ba viên kẹo!!!
- Có kẹo đó!
- Con mèo.
- Không phải kiểu đấy, đó chỉ là đọc thôi. Cái ta cần là đánh vần...
- Nhưng đánh vần là như thế nào?!
- Là như thế này! M..eo huyền mèo. Do các ngươi không ai trả lời được nhưng cũng có cố gắng ta sẽ cho mỗi đứa một cục.
- Vâng ạ. - Lũ trẻ đồng thanh mà nhanh chóng xìa tay ra xin.
- Ngoan lắm, nếu các ngươi muốn nhiều kẹo hơn thì phải biết đánh vần. Giờ thì một từ khác nhé, nhưng đánh vần giờ chán rồi thử viết tên xem sao? Nếu đúng ta sẽ chia cho các ngươi bịch kẹo này.
- Cái đó thì đơn giản thôi! - Một đứa nhóc tự tin nói.
- Vậy sao?! Thế tên nhóc là gì, ghi như thế nào?
- Boniface.
Thằng nhóc cầm một cái que chăm chú ghi, bọn nhóc bên cạnh nhìn theo mà thầm cổ vũ. Nhưng nói được nhưng làm thì khó lắm, chữ viết méo xẹo ghi thì thiếu chữ. Ta nghĩ có lẽ nó sẽ mất mặt trước lũ bạn, đành miễn cưỡng cầm tay thằng nhóc đó mà chỉnh lại.
- Đấy, nhóc viết cũng không tệ! - Nhéo cái má của nhóc đó. - Kẹo như đã hứa, viết cho tốt vào lần sau lại có kẹo thưởng cho mấy nhóc.
- Vâng! - Bọn trẻ hào hứng tranh phần nhưng duy chỉ có một đứa không chịu nhận. - Boniface, cậu không lấy sao?
- Các cậu lấy đi. - Bắt đầu cắm cụi viết, nhìn những chữ dưới đất mình vừa viết xong thì lại ghét bỏ. - Không giống, không giống...
- Nó sao vậy?
- Ai biết.
- Con trai, sao thế??? - Hình như ba mẹ nhóc vừa đi làm ruộng về. - Các cháu sao lại có nhiều kẹo thế này?
- Là Tiểu Thư cho tụi con.
- Tiểu Thư Charmaine sao? - Hỏi lại lần nữa, mặt bắt đầu nghiêm trọng khi nhìn thấy ta. - Vậy ngài có làm gì con không?
- ...Hức, hức! - Cậu nhóc bắt đầu khóc, ôm chầm lấy mẹ mình.
- Sao vậy con trai??! Ngài đánh con sao?
- Không...hức! Con ghét, co..n ghét con lắm! Ngay cả tên ba...mẹ đặt con cũ..ng viết sai!!!
- ... - Nhìn mấy nét chữ nguệch ngoạc dưới đất, họ đã hiểu được phần nào.
- Con muốn họ..c đánh vần, con mu..ốn học chữ muốn học đánh vần. Ba mẹ, con muốn đi...học.
- Đừng khóc nào con trai. - Mẹ vỗ về nhóc.
- Ngài đã làm gì con của chúng tôi. - Người ba kích động. - Thằng bé vô tội.
- Bình tĩnh nào! Các nhóc mau kể lại mọi chuyện xem...
- Vâng ạ! Ngài ấy tới chơi với tụi con.
- Cho con kẹo nè. Chỉ cần đánh vần là có kẹo!
- Còn Boniface thì viết tên mình cũng được tặng hẳn một túi kẹo lớn luôn.
- Đấy, hai người đã nghe bọn trẻ nói rồi đấy! - Trừng mắt nhìn chúng. - Ta không làm gì cả, tự con các ngươi khóc đấy chứ. Nhóc sợ phải không, thế hãy nhớ lời ta nói. Ba mẹ, người đang che chở nhóc chính là đang làm hư nhóc đấy.
- Thậ..t sao? - Tôi định xoa đầu thằng nhóc đó nhưng đã bị khước từ, người ba đã vội ra chặn lại.
- Đừng hòng tiêm nhiễm vào đầu con tôi những...
- Tiêm nhiễm sao? Phải ta tiêm nhiễm đấy, nhưng đâu bằng các ngươi. Không lẽ đã quên hết những lời ta nói hôm qua. Bỏ đi, tương lai bậc phụ huynh quyết thì mấy nhóc nên nghe theo đi như vậy sẽ giống họ hơn đấy. - Nói rồi ta leo lên chiếc xe ngựa đã đậu sẵn. - Tạm biệt!
- ... - Nhìn theo hướng xe ngựa đang đi xa dần xa dần.
Tiểu Thư quá đáng lắm, đúng không? Phải, ta chính là muốn bức các ngươi để còn biết những khiếm khuyết của bản thân. Ta chửi bọn chúng càng nặng thì mới cảnh tỉnh, chứ áp dụng mấy cái hòa bình làm sao mà làm được chuyện lớn. Mệt rồi, mệt lắm rồi. Ta muốn uống rượu! Xe ngựa vừa về tới dinh thự thì đã gặp Mirabel và...
"Hình như mắt hơi mờ thì phải, kêu cô ta mời một người thế nào lại có tận 3 người."
- Chuyện gì đây cô gái?
- À, ừm... - Cô ta khó xử! - Thực ra là...
- Xin ngài đừng trách nó! - Người đàn ông cao tuổi nói.
- Vâng, khi nghe Tiểu Thư Charmaine muốn anh Mirabel tới đây chúng tôi đã quyết lên đây với nó. - Vợ ông nói tiếp.
"Nghe giống như ta sẽ giết anh cô không bằng đấy, Mirabel! Cô đã nói gì với họ vậy???"
- Các người biết chữ hết chứ, trả lời nhanh lẹ!
- Vâng nhà ai cũng biết trừ con bé ra. - Vợ thay chồng nói.
- Trình độ nào rồi?!
- Ba thần từng là giảng viên, mẹ là giáo viên còn anh cả đã được nhận bằng cử nhân. - Mirabel quỳ gối nói.
- Không cần phải quỳ thế đâu, anh tên gì? - Bước lại gần, vuốt ve má chàng trai trẻ từ nãy tới giờ cứ cúi mặt xuống nãy giờ.
- Dạ, Reginald!
- Vậy 3 người từ nay sẽ là giáo viên cho trường của ta. - Đây chính là ý đồ của tôi đó.
- Hả?!!!!!
- Ta sẽ không lặp lại, thực ra ngôi trường của ta còn thiếu ba vị trí gia sư nên thật sự rất cảm ơn các người đã tới một lượt. Ý các người thế nào?
- Tất nhiên là được rồi, thần đồng ý. - Chàng trai tóc xanh biển nói, đôi bàn tay nhanh chóng bắt lấy tay tôi rồi còn nhìn tôi bằng đôi mắt cún con.
"Vượt quá sự kì vọng của ta rồi, và đừng chạm vào ta!"
- Được, chúng tôi cũng sẽ làm! - Hai vợ chồng già nhìn con trai cả lần đầu tiên có ý niệm muốn làm việc thì cũng thống nhất làm cùng.
- Vậy thì tốt quá, Mirabel cô hãy chuẩn bị phòng cho họ càng gần càng tốt như vậy sẽ tiện cho mọi người lẫn cô. - Sau khi cuối cùng cũng lấy được tay mình thì quay gót đi vào trong dinh thự lớn của mình.
- Vâng thưa Tiểu Thư. - Đáp trả hớn hở. - Đi thôi mọi người.
- Tiểu Thư? - Đôi mắt hồng ngọc của chàng trai vẫn còn in hình bóng của ***! - "Tìm thấy em rồi!"
- Anh Reginald, mau đi nào.
- Ừm.
_End VII_