Trên phố, người qua lại tấp nập, đèn kết bảy sắc, đây là một ngày đẹp đẽ của nhân gian. Mặt trời vừa lặng xuống, con phố tràn đầy sắc màu.
Con phố dài chỉ cách con hẻm nhỏ một bức tường, bên này không khí u ám, hai bên đường đều là tuyết chưa tan hết, mang theo tí hàn ý.
Một cô nương y phục xanh nhạt, tóc xoã ra sau vai đang dựa vào tường, tốn sức từng bước từng bước đi về phía trước, thân ảnh không vững, đột nhiên cảm thấy bên cạnh xuất hiện đầy sương mù.
Bị làn sương mù nóng ấm bao lấy, nàng thuận theo tường từ từ ngã xuống, máu bắt đầu từ trên người chảy ra, chỉ phút chốc đã nhuộm đỏ một khoảng cỏ dưới đất.
Nàng dùng sức đưa tay lên trước mắt mình lắc qua lắc lại, cái gì cũng không nhìn thấy nữa rồi.
Nàng cuối cùng cũng ngồi bất động ở đó, cho dù thế gian phồn hoa chỉ cách nàng một bức tường, cho dù chỗ nàng nơi cần đi chỉ cách có vài bước nữa, nhưng nàng thật sự không thể đi được nữa rồi, nhưng nàng vẫn chưa thể chết được.
Một cậu bé cầm theo đèn lồng nhảy nhót bước đi, trong tay cầm theo bánh bao nóng vừa ra lò, cậu gấp gáp về nhà đưa bánh bao cho muội muội mình ăn, đó là tiểu muội muội mà cậu thương yêu nhất.
Cậu đột nhiên dừng bước soi đèn lồng xuống dưới chân, dưới chân là một mảng đất màu đỏ đậm nhầy nhụa.
Cậu cảm thấy lạnh sống lưng, ôm chặt lấy bánh bao trong tay, cả người co lại nói:
"Ngươi... Ngươi là ai? Đừng... Đừng giành bánh bao của ta!"
Đột nhiên có làn gió lạnh thổi vào cổ, cậu la to một tiếng, sau đó không thèm để ý đường chạy thẳng về phía trước.
Như được quỷ thần nhập vậy đột nhiên cậu dừng bước, quay người, từ từ đi lại chỗ đó, tay run rẩy chiếu đèn vào.
"Ngươi... Người là ai?"
Không ngờ là một tỷ tỷ. Một người nhìn vào vô cùng tiều tụy, nhưng là một tỷ tỷ rất đẹp.
Vị tỷ tỷ này nhăn mày, dùng sức ngẩng đầu lên, cố gắng thở nhẹ.
"Ngươi... Là là?"
Thì ra tỷ ấy không nhìn thấy mình.
Cậu bé nuốt nước bọt, đưa tay nhéo nhẹ gương mặt gầy gò của nàng, rồi lại sờ vào bánh bao nóng trong tay mình, do dự một hồi sau đó đưa bánh bao ra.
"Nè, cho tỷ ăn đó... Vừa ra lò vẫn còn nóng!"
Cô cười, nhưng ý cười trên mặt nhanh chóng mất đi.
"Không cần đâu, đệ giữ lại ăn đi. Nhưng mà... Đệ có thể giúp tỷ tỷ một việc không?"
"Việc gì? Ta... Ta không có thời gian, còn gấp về đưa bánh bao cho muội muội!"
Cậu bé thu tay về nhìn nàng, ánh mắt có chút nghi ngờ.
"Không... Không phiền phức đâu."
Mặt nàng tiều tụy giọng nói yếu ớt, không nói được vài chữ đã dừng lại thở.
"Đệ có phải muốn đi qua phố kia không? Đệ có biết một quán bán... Bán mật ong?
Nàng không đợi cậu bé trả lời, liền từ từ rút ra một tấm thiếp chỉnh tề, nói:
"Sau khi đệ vào quán đó... Cứ đưa tấm thiếp này cho... Đích thân giao cho trưởng quầy có được không?"
Nàng thấp giọng cầu xin, ánh mắt kiên định nhưng ớt. Cậu bé do dự một hồi, cắn môi, cảm thấy việc này cũng không phức tạp, quả thật khó thể từ chối.
"Được."
"Cảm... Cảm ơn đệ."
Nàng cười lên, nụ cười này không ngờ lại đẹp như mây trời, nhẹ như gió tuyết.
Cậu bé bị đứng hình, sau khi nhận lấy tấm thiếp đi được vài bước, lại quay đầu nhìn.
Nàng không nhìn thấy, nhưng vẫn cố gắng nghe tiếng bước chân rời đi. Nghe thấy tiếng bước chân cậu bé dừng lại, nàng liền hướng về phía cậu nở một nụ cười.
"Đi đi, không sao đâu."
Cuối cùng, cậu bé vẫn chạy lại, nhét vào tay nàng một cái bánh bao.
"Nhà... Nhà ta chỉ có một muội muội, giữ lại một cái là được rồi."
"Đợi... Đợi một chút."
Nàng còn chưa kịp gọi cậu bé, thân ảnh đó đã chạy đi xa rồi.
Nàng cúi đầu, cầm chiếc bánh bao lên, nhẹ cắn một miếng bánh bao mềm.
Phút chốc nước mắt rơi như mưa.
"Thiếu các chủ, Tử Ninh cô nương vừa đưa cho một cậu bé thứ giống như vậy, có cần..."
"Không cần để ý, các ngươi về trước đi."
Lại Mỹ Vân kêu thị vệ đi xong, quay người đi về phía con hẻm.
Tử Ninh lau nước mắt trên mặt, cúi đầu cắn thêm một miếng nữa, đột nhiên có một cái chân dùng sức mạnh đá nàng, nàng phút chốc không giữ chặt, bánh bao rơi xuống mặt đường đầy cát.
Tử Ninh từ từ ngẩng đầu, chỉ nghe thấy âm thanh xa lạ đến mức khiến nàng run rẩy, ngữ khí mang theo sự cười nhạo.
"Xem ra ngươi một mình ở bên ngoài cũng có thể sống rất tốt."
Tử Ninh cười bất lực.
"Thiếu các chủ lần này tới... Là muốn diệt cỏ tận gốc sao?"
___________
Ngày hôm đó.
Đêm dài Trường An lạnh đến chết người, trong khi chân trời hiện lên một tia sáng cực quang, cả người Tử Ninh, gương mặt trắng bệch, ngón tay như đông cứng như đá. Nhưng ánh mắt nàng vô cùng kiên định, hướng về Lại Mỹ Vân, lời nói lạnh như băng.
"Tới đi..."
Mặc dù sức nàng đã hồi phục một chút, nhưng độc tính của Phẫn Tâm vẫn luôn hoành hành trong cơ thể, lại thêm đã lâu không dùng kiếm, thêm việc hơn cả tháng nay bị giày vò, chỉ được một lúc, tứ chi cảm thấy mềm nhũn, tay trái tê dại.
Tử Ninh sau khi xuất lời, nhắm mắt lại điều khí. Không nhìn ánh mắt của Lại Mỹ Vân nữa.
Trong làn gió thổi rít, Lại Mỹ Vân nhìn Tử Ninh, hai người chỉ cách nhau khoảng mười mấy bước, ánh mắt lộ chút cảm tình nhưng lại không thể nhìn rõ được.
Cho đến khi nghe được tiếng kiếm sắc bén xuất vỏ, Tử Ninh mới mở mắt.
Tay cô nắm chặt cán kiếm.
Hai người nhìn nhau một lần sau đó hai kiếm lướt về phía đối phương.
Ngay trong lúc vươn kiếm ra, đôi môi trắng bệch của Tử Ninh nở một nụ cười khổ.
Hai kiếm cọ xác, tạo ra tia lửa ánh lên.
Kiếm của Tử Ninh mang theo hàn khí sắt bén hơn đao, dường như muốn xé rách da của Lại Mỹ Vân ra. Lại Mỹ Vân đứng thẳng lưng, mặt cho cơ thể đau đớn, thẳng như bị đông cứng lại.
Tia sáng cực quang đã tàn, màn đêm bắt đầu xâm lấn, xung quanh toàn sương mù mông lung. Lại Mỹ Vân nghĩ, nếu như trước lúc mặt trời mọc cứ như vậy mà chết đi, chết dưới kiếm của nàng ấy, có lẽ cũng là một sự giải thoát.
Trực giác của Lại Mỹ Vân không cảm nhận được cảm giác đau đớn, lạnh băng xé nát cơ thể, nhưng lại cảm nhận được có vật nào đó ấn thẳng vào tim mình.
Cô vội mở mắt, ánh mắt lúc này đã ngấn đầy lệ, không thể tin được nhìn con người ở trước mặt.
Ánh mắt Tử Ninh sáng trong mang theo sự kiên định, bất động nhìn vào đáy mắt Lại Mỹ Vân. Lực tay cầm kiếm không hề buông lỏng.
Trong khoảnh khắc hai lưỡi kiếm giao nhau, xuất hiện tia lửa, Tử Ninh và Lại Mỹ Vân hai người song song cùng lúc quay đầu kiếm, chỉ hướng cán kiếm vào đối phương.
"Đừng trốn nữa, được không?"
Giọng nói của Tử Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại ẩn một phần cẩn thận thâm dò. Lại Mỹ Vân không phát ra tiếng, khoé mắt đỏ lên, sắp khóc đến nơi.
Tử Ninh từ từ thả lỏng, vứt kiếm qua một bên.
Nàng từ từ bước lên trước, đưa tay trái lên lau khoé mắt cho Lại Mỹ Vân, một tay kia khoá hai tay của Lại Mỹ Vân lại, không cho cô động đậy.
Tử Ninh đưa tay trái mình ra ngón tay thon dài hơi run đặt nhẹ lên lưng Lại Mỹ Vân, đẩy cô về bản thân mình gần hơn chút nữa.
Lại Mỹ Vân không lên tiếng, mặt cô dựa vào cổ Tử Ninh, cảm nhận hơi ấm của con người này từ từ truyền đến.
Tử Ninh vùi đầu trong tóc cô, cố níu lấy mùi vị trên người cô, nhẹ nhàng kề bên tai cô, thở một hơi, nói:
"Nếu như đã như vậy, tại sao cậu lại khóc chứ? Xin lỗi, tất cả đều trách mình, là lỗi của mình, có được không? Muốn mình làm thế nào, cậu mới tha thứ cho mình đây?"
Lại Mỹ Vân trong lòng như bị chấn một phát, vô số khổ sở dồn lên trên đầu, cô thấp hơi thở, làm lơ nổi đau trong con tim, tay phải dùng sức nắm chặt kiếm, đột nhiên lại thả lỏng.
Lại Mỹ Vân không lên tiếng, nhẹ đẩy Tử Ninh ra.
Lúc cô bị ôm cảm giác được Tử Ninh hơi run nhẹ, thân thể càng ngày càng gầy, trong đầu luôn truyền đến một đường suy nghĩ, cuối cùng bị đứt đoạn.
Ánh mắt của Tử Ninh mở ra, ý thức được giảm lực của cánh tay lại, nhưng nàng còn chưa kịp nhìn kỹ lại người trước mắt. Lại Mỹ Vân lại lần nữa mở lời, giọng nói giống như băng vỡ, mang theo sự quyết đoán, nhưng lại mang theo một phần run rẩy cô không phát giác ra.
"Vậy ta hy vọng ngươi đi chết."
Lại Mỹ Vân cố tình nói rất chậm, để Tử Ninh nghe được rõ ràng từng chữ từng chữ.
Nói xong, Lại Mỹ Vân giơ tay lên, rút thanh đao nhỏ luôn được vắt trong thắt lưng ra, giơ tay đâm mạnh, chưa từng chớp mắt.
*Xẹt* một tiếng, đao nhập máu thịt, xuyên vai mà qua.
Tử Ninh đau một tiếng, đồng tử to lên một chút, bị doạ đến mở to mắt, cả người run rẩy dữ dội, ý thức mơ hồ thêm vào nỗi đau trên vai khiến cả người nàng co lại.
Nhưng ngoài một tiếng phát ra lúc đầu thì nàng không hề phát ra một âm thanh nào khác, cả thân dưới đau nhức khiến nàng đứng không vững, môi dưới phút chốc bị nàng cắn rách nhuốm máu đỏ. Vai trái một mảng máu nhầy nhụa, chảy thuận theo bã vai xuống, ngực trái cũng đau theo, nước mắt cũng rơi xuống.
Máu tươi đã nhuốm đỏ hết thanh đao nhỏ của Lại Mỹ Vân, cán đao trở nên vô cùng trơn trượt, nhưng Lại Mỹ Vân vẫn cầm rất chắc.
Tử Ninh không vững ngã xuống đất.
Y phục đen vốn rộng bây giờ đã bị ướt thấu, dính chặt lên cơ thể, máu đỏ bắt đầu chuyển đen thấm trên cơ thể Tử Ninh càng khiến nàng trở nên vô cùng yếu ớt gầy gò và đáng thương.
Ánh mắt Tử Ninh nhìn thẳng vào Lại Mỹ Vân khiến cô đứng hình ngay tại chỗ. Trong ánh mắt này cảm xúc quá đỗi phức tạp khiến cô khó chịu đến mức khó thở.
Tay Tử Ninh vươn lên nắm lấy tay Lại Mỹ Vân kéo mạnh xuống, ánh mắt nàng rung động cuối cùng chuyển thành sự cầu xin và hy vọng:
"Thật sự... Thật sự không còn gì nữa sao? Mọi thứ trước đây thì sao? Cho dù... Chỉ một chút..."
Lại Mỹ Vân bị kéo quỳ một chân trước mặt Tử Ninh, hai tay đặt lên đôi vai đầy máu của Tử Ninh, rõ ràng trong ánh mắt của cô vẫn còn hơi đỏ do xúc động, nhưng lời nói lại mang theo cái lạnh giá rét của băng tuyết cực hàn, miệng nhếch lên mang ý cười nhạo, xem thường:
"Chưa từng."
Tử Ninh hít một hơi hàn khí, ánh mắt tối lại, cổ họng hơi rát, đồng tử co lại, ánh mắt như mang theo bạo tuyết nhìn Lại Mỹ Vân, ánh mắt này lại vô cùng ảm đạm, như được sương mù bao phủ.
Vệt máu đỏ thẫm từ miệng Tử Ninh chảy ra, cô ngã xuống, đôi mắt như đang rơi lệ.
Một cánh hoa từ trán biến mất.
__________
"Đúng."
Lại Mỹ Vân lạnh lùng trả lời.
"Kiếm, Hạc Đỉnh Hồng, chọn một cái đi."
"Hạc Đỉnh Hồng..." Tử Ninh giả vờ suy nghĩ rồi trả lời.
"Mình muốn giữ toàn thây..."
Lại Mỹ Vân hất tay, một viên đan tròn màu nâu rơi xuống bên cạnh Tử Ninh.
Tử Ninh cúi đầu tìm thuốc. Cuối cùng cầm viên thuốc lên, nhìn kĩ một lần, mặc dù cô vẫn không nhìn thấy gì. Nàng do dự một lúc muốn nói cái gì đó nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Nàng cười khổ, cho vào miệng liền nuốt xuống.
Gương mặt Tử Ninh dần trở nên bình tĩnh, tĩnh lặng một lúc lâu, thấp giọng mở miệng nói, là giọng nói thanh lãnh mà Lại Mỹ Vân quen thuộc, từng chữ từng chữ lọt vào tai cô:
"Lại Mỹ Vân, nói thật đó... Kiếp sau, đừng gặp lại mình nữa."
Nàng không thường gọi toàn tên Lại Mỹ Vân vì cảm thấy rất xa lạ.
Lại Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn Tử Ninh nhưng lại không có dũng khí đối mắt với nàng, mặc dù Tử Ninh không nhìn thấy.
Tay Lại Mỹ Vân không biết nên làm gì, cắn răng quay chỗ khác nhưng lại không nhịn được lại quay đầu nhìn. Cô cũng không biết nên nói gì.
Tử Ninh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Lại Mỹ Vân, môi hơi run, ánh mắt cay đến sắp chảy ra nước mắt, từng chữ từng chữ như cắt vào xương cốt mang theo ý thê lương:
"Kiếp sau... Đừng gặp lại mình nữa..."
Tử Ninh tĩnh lặng dựa vào bức tường, cánh tay giấu trong y phục không ngừng phát run. Nàng giơ tay ấn ngực mình, chỉ cảm thấy nơi đó truyền lại cảm giác đau đớn, cuối cùng nhắm mắt lại, miệng chảy ra thêm một hàng máu.
Một tiếng trường kiếm rơi xuống, tất cả sự tàn nhẫn trong ánh mắt của Lại Mỹ Vân phút chốc tan biến. Giống như tất cả sức lực đều bị mất đi, cô ngã mạnh một tiếng xuống đất, ôm chặt Tử Ninh vào lòng, vùi đầu vào tóc của Tử Ninh, khóc không thành tiếng.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."
Cánh hoa cuối cùng biến mất khỏi trán của Tử Ninh, tan biến giữa đêm đông lạnh lẽo này.