Tuyết trên mái hiên vẫn chưa tan, mặt đất Vân Trung Các nhiễm một tầng sương, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ sự vật.
Lại Mỹ Vân đứng ở cửa, nhìn thấy nước nóng và áo sạch được đưa vào, theo đó là chiếc áo đầy máu me được đưa ra.
Tử Ninh bị thương rất nặng. Nhưng giữa mày cô lại hiện lên tí sự vui mừng.
Dương Siêu Việt đi trên hành lang dài, nhìn thấy bóng lưng của Lại Mỹ Vân không khỏi thở dài một hơi, từ từ bước đến bên cạnh cô, nói chậm:
"Nghe Dương Vân Tình nói, chắc khoảng ba ngày sau cậu ấy sẽ tỉnh. Đợi cậu ấy tỉnh lại, cậu định nói với cậu ấy như thế nào?"
"Tất nhiên là nói sự thật, từ từ giải thích."
Lại Mỹ Vân nhìn Dương Siêu Việt nở nụ cười.
"Cũng đúng." Dương Siêu Việt gật gật đầu.
"Tất cả mọi thứ cậu làm đều là vì cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không trách cậu, cậu ấy sẽ hiểu cho cậu. Mỹ Mỳ vốn nói lỡ như cậu ấy hận cậu... Mình cảm thấy Tử Ninh không phải là người như vậy."
"Cho dù cậu ấy có hận mình, vậy cũng không sao."
Lại Mỹ Vân hít mũi, cố gắng gượng cười. Giọng nói cô rất nhỏ, giống như tự nói với chính mình vậy.
Dương Siêu Việt cũng không nói nữa.
"Tiểu Thất."
Mạnh Mỹ Kỳ từ sau cửa lộ ra nửa người, ánh mắt có hơi phức tạp.
"Cậu qua đây một chút."
Lại Mỹ Vân đi theo Mạnh Mỹ Kỳ đến thư phòng, cô hơi nghi hoặc nhìn Dương Vân Tình và Dương Siêu Việt đang ngồi trên ghế.
Dương Vân Tình nhăn mày, không biết đang nghĩ cái gì, Lại Mỹ Vân quay đầu nhìn Mạnh Mỹ Kỳ đang quay lưng lại rót trà.
"Sao vậy?"
Mạnh Mỹ Kỳ dừng tay lại, có vài giọt nước trà rơi xuống bàn, cô từ từ bỏ ấm trà xuống.
"Đợi Tử Ninh tỉnh rồi, cậu tính thế nào?"
Lại Mỹ Vân mím môi, ánh mắt hơi ảm đạm: "Nói thật với cậu ấy."
Mạnh Mỹ Kỳ bị doạ đến loạn tay loạn chân, nước trong ly trà đổ một tí lên áo.
"Sao thế, cậu đến nói dối cũng lười nói với cậu ấy sao?"
"Nói dối cậu ấy?"
Lại Mỹ Vân không biết nên làm thế nào, mày có hơi nhăn mày, cô đi qua bàn trà đứng đến trước mặt Mạnh Mỹ Kỳ.
"Tại sao phải nối dối cậu ấy?"
Mạnh Mỹ Kỳ nhìn Lại Mỹ Vân, ánh mắt kiên định khó đoán, nhưng tay cầm tách trà lại có hơi run.
"Ý của mình là... Liệu có thể để Tử Ninh quên đi hết những chuyện xảy ra trong bốn mươi chín ngày này không."
"Quên đi? Sao mà quên đi được chứ?"
Lại Mỹ Vân cảm thấy thất thường, vô ý thức nhìn qua Dương Vân Tình.
"Mình nói là nếu như..." Mạnh Mỹ Kỳ cao giọng hơn một chút.
"Nếu như có khả năng, liệu cậu có đồng ý để Tử Ninh quên hết tất cả không, cậu... Có nguyện ý không?"
Mạnh Mỹ Kỳ căng thẳng nhìn Lại Mỹ Vân, đến bốn chữ cuối cùng giọng nói không khỏi phát run.
Mắt Lại Mỹ Vân bắt đầu hơi ướt, cô nhẹ giọng nói: "Chúng ta hà tất gì phải cưỡng cầu..."
"Hà tất cưỡng cầu?" Mạnh Mỹ Kỳ nghe thấy lời nói, bất đắc dĩ mà cười khổ.
"Bốn mươi chín ngày trước là cậu lựa chọn, tất cả những gì mà cậu làm... Bây giờ cậu ở đây nói với mình hà tất gì phải cưỡng cầu?"
"Mình là vì..."
"Mình cũng là vì Tử Ninh!"
Mạnh Mỹ Kỳ gần như mất kiểm soát, chưa đợi Lại Mỹ Vân nói hết cô đã không nhịn được mà chen vào, gấp gáp nói:
"Cậu ấy trọng thương như vậy, lại hôn mê lâu như vậy, nhiều lần như vậy. Cậu cũng nhìn ra ý thức của cậu ấy vẫn luôn tỉnh táo. Chỉ cần Dương Vân Tình nghĩ cách bốc thêm vài thang thuốc thì sẽ thành. Thật sự có thể làm được đó Tiểu Thất, thật sự có thể thử một lần!"
"Tại sao chúng ta phải lừa cậu ấy?" Lại Mỹ Vân ngẩng đầu đối mắt với Mạnh Mỹ Kỳ.
"Sao vậy, chuyện đã không thể quay đầu lại rồi, lẽ nào cậu còn muốn làm một bản tường trình ghi lại sự việc, sau đó treo trước cửa lớn Vân Trung Các sao? Cậu biết rất rõ, quên đi mới là phương pháp tốt nhất. Cho dù cậu có bằng lòng nói rõ hết với cậu ấy, nhưng cậu có từng nghĩ, sau này chúng ta phải đối mặt với cậu ấy như thế nào? Nói với cậu ấy, chúng ta từng đánh cậu ấy, mắng cậu ấy, giày vò cậu ấy, hãm hại cậu ấy, còn đuổi cậu ấy ra khỏi Vân Trung Các... Dương Vân Tình, Siêu Việt, Phó Tinh, Tử Đình phải đối diện với cậu ấy như thế nào? Tất cả chúng ta làm sao đối diện với cậu ấy?"
Lại Mỹ Vân từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc này, sắc mặt cứng lại, tay không biết phải làm gì, cũng không biết nên nói gì. Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại thần tình, nhưng lại không giấu được sự bất lực trong ánh mắt.
Mạnh Mỹ Kỳ cắn răng nhìn đi chỗ khác, không nhìn Lại Mỹ Vân nữa. Cô hối hận bản thân nhất thời kích động nhắc lại những chuyện đó, nói ra lời đau lòng như vậy, dù cho đó là sự thật, dù cho sự thật còn thống khổ hơn như vậy.
Cô hít sâu, khoé mắt đỏ dần, giống như hồi ức đau khổ đang ùa về vậy, cô cố gắng nhẹ giọng lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói không tránh khỏi có hơi run:
"Tiểu Thất, vết thương trên người Tử Ninh sẽ trở nên tốt hơn, mọi thứ rồi sẽ dần dần trở nên tốt hơn. Không ai muốn đối diện với bốn mươi chín ngày này, cho dù tất cả đều là vì cậu ấy. Những ngày nay, những điều chúng ta làm đều là giả, cơn ác mộng bốn mươi chín ngày này sẽ trở thành dĩ vãng, sao chúng ta lại không trực tiếp lật qua một trang mới, để bốn mươi chín ngày này triệt để trở thành quá khứ."
Lại Mỹ Vân im lặng rất lâu, lâu đến mức Mạnh Mỹ Kỳ hoài nghi cô khi nãy liệu có nghe được hết những lời mình nói.
Qua một lúc sau đó, Lại Mỹ Vân mới từ từ mở lời:
"Ý của câu là... Để bốn mươi chín ngày này, trở thành một giấc mộng?"
"Đúng vậy."
"Các cậu xem đi." Lại Mỹ Vân lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh.
Dương Siêu Việt và Dương Vân Tình nãy giờ luôn im lặng, Dương Vân Tình nhấp môi, giọng nói u buồn, ánh mắt hơi ảm đạm:
"Mình từng nghe Tử Ninh nói một cậu, cả một đời của y giả, chẳng qua cũng chỉ là người giúp cho vô số những tính mệnh kéo dài thời gian, chậm đi đến cái chết hơn một chút. Cái được gọi là kéo dài, có thể là một ngày, có thể hơn một năm, cũng có khi chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cái được gọi là "Y Giả Nhân Tâm", độ mình cũng như độ người."
Dương Siêu Việt ngẩng đầu, ánh mắt không nỡ:
"Bốn mươi chín ngày trước, mình hy vọng cậu buông bỏ cậu ấy, sau bốn mươi chín ngày, mình chỉ hy vọng cậu có thể theo đuổi lại cậu ấy."
Tách trà trong tay dần lạnh, Lại Mỹ Vân cúi đầu uống một ngụm trà, ánh mắt có chút vô định.
Cánh cửa mở hờ bị mở, một vị thân vệ lộ nửa thân vào trong cửa, do dự rồi tiến vào. Dương Vân Tình vỗ vai Lại Mỹ Vân, cô đứng dậy nở nụ cười nói:
"Chuyện gì?"
Thân vệ sau khi vào thư phòng, hành lễ với lục hiệp sau đó báo:
"Thiếu các chủ, bên ngoài có người cầu kiến, nói là có chuyện vô cùng quan trọng, nhất định phải đích thân gặp mặt."
Nói xong, đưa tấm lệnh bài trong tay lên, trên lệnh bài không có hoa văn gì, chỉ có một chữ Quách.
Lại Mỹ Vân nhếch mày, lập tức đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Trên bàn án ở tiền đình Vân Trung Các, quản gia đã dâng sẵn trà nóng, nhưng người đến không hề đợi trong nội đình đợi, ngược lại đứng ngơ ngác đứng ngắm cây cổ thụ giữa sân viện.
Vốn là một cây cổ thụ rất lâu năm, tầm hai người ôm mới hết thân cây, không biết tại sao bây giờ chỉ còn cao có ba thước, mặt thân bị mài nhẵn, trở thành một cái bàn trà.
Lại Mỹ Vân vừa đi ra khỏi thư phòng, đi được vài bước chưa kịp quay đầu qua hành lang, liền thấy một bóng dáng bạch y rơi vào tầm mắt. Cô vừa ngẩng đầu, quả nhiên là người bằng hữu hơn hai tháng chưa gặp.
Người khách đứng nhìn về phía xa, nghe thấy tiếng bước chân gần tới thì nhanh chóng quay đầu lại, có thể do đợi đã lâu nên trong ánh mắt vô bi cũng vô hỷ.
Lại Mỹ Vân kinh ngạc nhìn người trước mắt.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Lâu ngày không gặp, Tiểu Thất." Môi Quách Dĩnh hơi mím, cô cười nhẹ.
__________________
Tờ mờ sáng, một bầu trời bích hải thanh tản như tẩy.
Vừa bắt đầu vào đêm, Lại Mỹ Vân đã phân phó xong mọi việc trước khi đi. Trước là phân phó Mạnh Mỹ Kỳ việc trong phủ phải nhờ cô ấy rồi, quay đầu lại dặn kỹ Dương Vân Tình chăm sóc Tử Ninh và lo quản Vân Trung Các, dặn hai người trên vai đều mang trọng trách, không được tùy ý làm bừa.
Lại Mỹ Vân vào phòng của Tử Ninh, chuẩn bị nhìn cô ấy lần cuối trước khi rời đi.
Mặt của Tử Ninh trắng đến mức tưởng như trong suốt, hô hấp không ổn định, lúc đủ lúc thiếu, giữa hai mày vẫn đang nhăn lại, giống như là gặp ác mộng, vết sẹo trên mặt khiến người ta cảm thấy khó chịu, càng khiến cho Tử Ninh trở nên đáng thương hơn.
Lại Mỹ Vân cúi người, nhẹ lấy tay xoa lên vết sẹo trên mặt của Tử Ninh nói:
"Đợi mình quay về, chắc đã có thể nhìn thấy cậu tỉnh lại rồi đúng không?"
Lại Mỹ Vân đưa lên sờ trán Tử Ninh, cảm nhận độ ấm chạm vào từ ngón tay, trong lòng cũng từ từ ấm lên.
Cô thu tay về, rất yên tĩnh nhìn Tử Ninh, nhìn cô trầm mặc trong cơn mê, trong lòng không khỏi có chút mong đợi.
Qua rất lâu, cô mới quay người đi ra khỏi phòng, ánh sáng bên ngoài rực rỡ. Bóng cây lưu lại thân ảnh cô như đang toả ra rất nhiều tia sáng ấm áp vậy.