【Một năm sau đó】
Lại Mỹ Vân bình tĩnh từ trong mộng tỉnh dậy, khoảnh khắc lúc vừa mở mắt, giấc mộng từ từ biến mất chỉ còn lại một mảng tối đen.
Cứ như vậy tự nhiên tỉnh lại có hơi khác thường, dù gì cô cũng vừa kết thúc một cơn ác mộng. Cho dù cuối cơn ác mộng không có sự la hét, thì cũng phải có đột nhiên vực dậy mặt đầy mồ hôi thở gấp, hơi thở cũng không nên bình tĩnh nhẹ nhàng không tiếng như vậy.
Lại Mỹ Vân đưa tay lên xoa trán, nhẹ thở dài.
Bầu trời hầu như đều là màu xám, cây đã rơi trụi lá, mặt đất phủ một lớp băng sương mờ ảo, dù ẩm ướt nhưng trong suốt.
Vân Trung Các, hậu viện.
Trên bàn thạch lạnh lẽo, trà khí dần toả ra.
Ngón tay Lại Mỹ Vân để trong ly trà nhẹ nhàng khuấy động, tà áo để bay trong làn gió nhẹ, sóng múi cao như nhiễm vài phần mệt mỏi.
Đôi mắt cô nhìn xa xăm, ánh mắt vẫn trong như ngọc nhưng lại vô hồn.
Đột nhiên cô ho vài cái.
Bệnh tình của Lại Mỹ Vân đã kéo dài không hết gần một năm nay rồi, cô ho càng lúc càng thường xuyên, sắc mặt càng ngày càng trắng. Cô gầy đi rất nhiều, hai mắt do bệnh nên cũng hơi đỏ, môi cũng khô đi rất nhiều.
Thị nữ ôm theo một cái áo choàng lớn, thấp giọng nói:
"Thiếu các chủ, trời lạnh cẩn thận giữ ấm."
Lại Mỹ Vân ho vài cái rồi cười, nhẹ phất tay bảo thị nữ lui xuống.
Mạnh Mỹ Kỳ đứng ở nơi không xa không nói một lời.
Tóc dài của Lại Mỹ Vân được xoã sau lưng áo, bao lấy cơ thể nhỏ bé của cô, hàn phong vừa thổi, không nhịn được mà ho.
Mạnh Mỹ Kỳ lại đột nhiên nghĩ đến Tử Ninh.
Nếu như nàng ấy ở đây, áo choàng sớm đã được choàng lên người của Lại Mỹ Vân.
Nghĩ đến Tử Ninh...
Lại Mỹ Vân đột nhiên cảm thấy lòng ngực khó thở, cô vùi đầu vào cánh tay như nằm lên bàn thạch, cả người hơi run cuộn thành một đoàn.
Mạnh Mỹ Kỳ dừng bước chân lại, ngẩng đầu thở dài rồi chạy về phía Lại Mỹ Vân.
Lại Mỹ Vân nghe được tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Cô vội vàng đứng mạnh dậy, đầu gối không cẩn thận va vào cạnh bàn, không nhịn được mà la đau một tiếng, vừa phát ra tiếng vừa quay đầu. Hình như cô cảm nhận thấy gì đó, hai mày nhăn lại, trong ánh mắt lúc đó đột nhiên sáng đến đáng sợ, giống như ngàn vạn ngọn lửa đang cháy.
"Tiểu Thất!"
Cơ thể của Lại Mỹ Vân từng tấc từng tấc lạnh đi.
Là Lý Tử Đình.
Cô thấy Lại Mỹ Vân đột nhiên đứng dậy quay người, ánh mắt như thiêu đốt nhìn mình, sau đó lại như mất đi ánh sáng.
Lý Tử Đình cúi người, lấy áo choàng của thị nữ lúc nãy đưa lên choàng cho Lại Mỹ Vân, cô gấp đến ướt khoé mắt, vội nói:
"Tiểu Thất, chúng ta về phòng có được không? Gió nổi lên rồi, cậu không chịu được đâu."
Lại Mỹ Vân vừa ho vừa vỗ vai Lý Tử Đình:
"Ở trong phòng hoài rất khó chịu."
"Nhưng mắt của cậu..." Lý Tử Đình lòng đau như cắt.
Lại Mỹ Vân cố gắng nhịn cơn ho, nói:
"Mình không sao đâu, chỉ là ra ngoài hít chút khí trong lành, lát nữa mình sẽ về phòng, có được không?"
Lý Tử Đình hoảng loạn lắc đầu: "Không..."
Mạnh Mỹ Kỳ đi lên phía trước nắm lấy tay áo của Lý Tử Đình: "Chúng ta đi thôi."
Lại Mỹ Vân quay đầu qua một bên, cố gắng ngồi lại, từ đó không quay đầu lại nữa. Tách trà băng lạnh, nước trà cũng đã lạnh..
Lại Mỹ Vân vừa muốn uống một ngụm, Mạnh Mỹ Kỳ cản cô lại. Tay Mạnh Mỹ Kỳ cứng lại, đặt lên tay của Lại Mỹ Kỳ nhẹ nhàng khiến cô hắt hơi một cái.
"Trà lạnh hại thân."
Hai người họ đã rất lâu rồi chưa từng ở gần như vậy, tay Mạnh Mỹ Kỳ nắm lấy tay Lại Mỹ Vân. Lại Mỹ Vân đặt lại tách trà lên bàn thạch, nhẹ nói:
"Đa tạ."
Lời nói nghe xa lạ biết bao.
Mạnh Mỹ Kỳ tĩnh lặng một hồi lâu, muốn mở miệng nói, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy cơ thể như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan của Lại Mỹ Vân, cuối cùng cũng cúi đầu cùng Lý Tử Đình rời đi.
Giữa viện chỉ còn lại Lại Mỹ Vân.
Trong viện có vài khóm trúc, lá trúc mặc dù đã rơi rất nhiều, nhưng khóm trúc vẫn mang sắc xanh lúc ban đầu.
Gió thổi qua tán lá, tạo ra âm thanh xào xạc.
Bệnh tình của Lại Mỹ Vân chỉ ở lúc vừa vào thu mát mẻ mới đỡ hơn một chút, vào đông lại bắt đầu chuyển biến xấu. Mãi cho đến khi không thể lo liệu được mọi chuyện trong Vân Trung Các. Qua sự quyết định của mọi người, do Mạnh Mỹ Kỳ tạm thời tiếp quản chức vị các chủ Vân Trung Các, có quyền quyết định mọi chuyện.
Mạnh Mỹ Kỳ lúc mới bắt đầu, có rất nhiều điều cần phải hiểu rõ hơn, toàn là nhờ một tay Lại Mỹ Vân giúp đỡ. Nhưng khi khoảng thời gian công vụ cùng nhau càng lúc càng nhiều, thì quan hệ giữa hai người càng lúc càng xa cách, họ xem đối phương như một vết thương thật sâu để nhắc nhở. Trốn tránh lẫn nhau, không muốn nói chuyện nhiều cũng không nguyện tiếp xúc nhiều.
Lý trí nói cho Lại Mỹ Vân biết không phải là lỗi của Mạnh Mỹ Kỳ, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô ấy, thì lại nghĩ tới việc có thể có một kết cuộc khác.
Gần tối.
Ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào sân viện. Lửa trong lò đốt cũng cháy bập bùng chiếu rõ chiếc bóng gầy gò lên tường.
Trường An năm nay đông khí đến hơi muộn. Mặc dù như vậy, vẫn khiến cho quản gia Vân Trung Các không khỏi lo sợ, sớm đã cho người đặt sẵn trong phòng hai lò lửa, còn lệnh cho hạ nhân. Thị vệ ra vào chỉ dám mở có nửa cửa, sợ hàn khí nhập vào, đông lạnh vị Thiếu các chủ đang dưỡng bệnh.
Lại Mỹ Vân vẫn còn chưa ngủ.
Cô khoác trên người một cái áo lông dày, ngồi trên giường tay ôm lấy ngực ho nhẹ.
Một tiếng gõ cửa nhẹ.
"Ai vậy?" Lại Mỹ Vân nhanh chóng ngẩng đầu, trầm giọng nói.
"Là mình."
Câu trả lời nhẹ như gió tuyết, là giọng của Mạnh Mỹ Kỳ.
Lại Mỹ Vân ngạc nhiên, cô đứng dậy có chút không vững.
"Mình có thể vào không?"
Lại Mỹ Vân đột nhiên cảm thấy câu nói này thật quen thuộc.
Cô nhớ rất rõ, năm đó lúc Tử Ninh mới vào Vân Trung Các, ngôn từ và thái độ đều luôn khách sáo như vậy.
"Mình có thể vào không?" Mạnh Mỹ Kỳ cách một cánh cửa hỏi lần nữa.
"Vào đi." Giọng Lại Mỹ Vân trầm thấp có hơi khàn.
Mạnh Mỹ Kỳ nhẹ đẩy cửa vào.
Sau khi đóng cửa lại, đứng phía cửa một lúc rồi tiến lại phía lò lửa thêm củi, sau đó mới quay người qua hỏi:
"Vẫn chưa ngủ sao?"
"Còn sớm." Lại Mỹ Vân ngẩng đầu lên.
"Đã uống thuốc chưa?" Mạnh Mỹ Kỳ nhìn bát thuốc màu tím trên bàn.
"Mình... Mình quên rồi."
Mạnh Mỹ Kỳ sờ nhẹ bát thuốc, vẫn nhẹ giọng nói:
"Có hơi lạnh rồi, mình đi làm nóng rồi đem cho cậu."
"Không cần đâu, lạnh một chút cũng không sao. Dù sao uống nhiều như vậy cũng chưa từng thấy đỡ hơn."
Lại Mỹ Vân cười nhẹ.
Có thể là do cơn ác mộng tàn nhẫn lúc sáng, Lại Mỹ Vân cuối cùng cũng nghĩ về những lời vô tâm làm tổn thương Mạnh Mỹ Kỳ năm đó.
"Sao cậu lại qua đây?"
Lại Mỹ Vân cuối cùng vẫn chọn xem như không có chuyện gì bắt đầu lại cuộc trò chuyện.
"Mình thấy phòng cậu vẫn còn sáng, nên qua xem một chút, nếu như không có chuyện gì vậy mình..."
Lúc Mạnh Mỹ Kỳ muốn rời đi, Lại Mỹ Kỳ quyết đoán kéo tay cô lại. Vẫn là nên đem mọi chuyện nói rõ ra, dù gì vấn đề này cũng đã quanh quẩn trong đầu cô cả ngày hôm nay.
Nếu như đã không trách cô ấy, cho nên phải đền bù, kéo cô ấy ra khỏi sự tự trách.
"Mỹ Kỳ, mình có chuyện muốn nói với cậu... Chuyện ngoài ý muốn đó, mình tự biết, không nên trách cậu, cũng không nên trách mọi người. Mình lúc đó quá kích động, có nói nhưng lời không phải, vẫn mong cậu lượng thứ cho mình."
Câu nói này, xem như cô bù đắp lại việc trách nhầm năm đó, chứng minh cho Mạnh Mỹ Kỳ thấy, cô thật sự không trách cô ấy.
Thật sự là không trách sao?
Có những lúc vẫn nên cần một người nhận trách nhiệm? Không phải cậu ấy, thì là bản thân mình.
Lại Mỹ Vân đối với đoạn hồi ức đó có hơi hỗn loạn, lúc quay đầu nhìn lại chỉ còn là một đống hỗn độn, thậm chí không thể phân rõ chuyện nào xảy ra trước chuyện nào xảy ra sau.
Hình như là cô muốn cố ý quên đi.
Cô lại trong lúc kích động đó nói những gì? Nói những lời quá đáng như thế nào? Thống hận vận mệnh, thống hận tất cả mọi thứ? Hay là nói, đều là lỗi của chính mình, là chính mình hại Tử Ninh? Hay là nói đem tất cả mọi lỗi sai đổ lên người Mạnh Mỹ Kỳ?
Mỗi lần cô nghĩ đến đều cảm thấy đau đầu.
"Tại sao cậu không chăm sóc tốt cho cậu ấy? Tại sao cậu..."
Cô có phải đã nói với Mạnh Mỹ Kỳ những lời như vậy?
Cô không nhớ bản thân đã nói gì, chỉ nhớ Mạnh Mỹ Kỳ cúi đầu đứng ở trước mặt mình, trầm mặc rơi nước mắt khóc không thành tiếng...
Lại Mỹ Vân không nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Mạnh Mỹ Kỳ, nhưng cô cảm nhận được Mạnh Mỹ Kỳ đã yên lặng rất lâu.
Mạnh Mỹ Kỳ dừng lại rất lâu, lâu đến mức khiến người ta tưởng rằng cô sẽ không nói gì nữa, sau đó đột nhiên nói một câu:
"Mình biết, mình trước giờ đều chưa từng trách cậu, thật đó..."
Sau đó, hai người cũng không biết nên nói thêm lời gì nữa.
Mạnh Mỹ Kỳ dìu Lại Mỹ Vân ngồi xuống giường, nhấn nhẹ vai cô xuống, nói:
"Vậy mình đi trước đây, cậu nghỉ ngơi sớm."
______________
Mùa đông năm nay, Trường An rơi xuống một trận tuyết lớn nhất trong năm năm gần đây.
Một cây mai hồng trong Vân Trung Các, cần phải có thị vệ đỡ lấy mới có thể lần nữa đứng thẳng.
Trong lòng của Lại Mỹ Vân như mặt hồ bị kết băng, không biết khi nào mới có thể tan chảy được.