Cành liễu trong đình viện nảy ra mầm mới, ánh nắng sớm từ từ chiếu vào bên song cửa sổ. Tạo nên sắc xuân quang và tươi sáng.
Thị nữ cẩn thận bưng trên tay một bát thuốc nóng, bước qua bậc thang phủ nhẹ lớp sương, nhanh chóng đi đến tầng thứ hai của nội viện.
"Để ta."
Người nói đi đến trước cửa, từ tay thị nữ bưng lấy bát thuốc, sau đó nhẹ đẩy cửa đi vào. Đóng cửa lại, quay người, nhìn.
Một đôi mắt sáng trong đang nhìn đối mắt với cô.
*Tạch*
Bát thuốc rơi xuống đất, nước thuốc chảy ra, mặt đất toàn mảnh vỡ, theo đó là tiếng bước chân hoảng loạn.
Từng tấc từng tấc, Tử Ninh từ từ chuyển ánh nhìn.
Từng thước từng thước, cô ấy từng bước từng bước lại gần.
Ánh mắt ấm áp chiếu rọi, lại không thể làm dịu đi sự kích động của cô lúc này. Cuối cùng đứng bên cạnh giường của Tử Ninh, tim cô đập nhanh không ngừng, cánh tay được giấu trong tay áo khó mà để yên. Cô không biết nên nói gì, hai mày lúc này thẳng tắp.
"Tiểu Thất."
Một giọng nói thanh lãnh nhưng lại mang chút khàn phá tan đi sự tĩnh lặng.
"Cậu..."
Lời còn chưa nói xong, Lại Mỹ Vân bước nhanh về phía trước, ôm Tử Ninh vào lòng, hai cánh tay dùng sức nhưng vẫn không thiếu sự ấm áp ôm chặt lấy nàng. Chỉ cảm thấy khoé mắt bắt đầu nóng lên, cơ thể không ngừng được sự run rẩy, sự gò bó trong lòng, lúc này tất cả đau buồn và hoan hỷ đều được phát tiết ra. Lệ tràn khoé mắt, chảy thuận theo mặt, không ngừng rơi xuống.
Giọng của Lại Mỹ Vân đã khàn đến mức không nói nên lời, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, đến tim cũng như đập chậm lại vài nhịp, chỉ vùi đầu vào tóc của Tử Ninh nói nhỏ:
"Thật tốt."
Hai thân thể ôm sát lấy nhau khiến cho hơi ấm từ từ truyền đến da thịt, khiến người ta từ từ bình tĩnh lại.
Tử Ninh ngạc nhiên, hít sâu một hơi, chầm chậm đưa tay lên xoa xoa lưng của Lại Mỹ Vân:
"Sao vậy?"
Lại Mỹ Vân càng ôm chặt Tử Ninh hơn, kề đâu lên vai cô khóc dữ dội hơn, ngữ điệu hơi run nói:
"Cậu dọa chết mình mà, lâu như vậy mới tỉnh lại..."
Ánh mắt của Tử Ninh từ từ thất thần, máu chảy trong tim từ từ trở nên nhanh hơn, mũi bắt đầu hơi cay, phát giác được vai mình có hơi ướt, cho nên không khỏi động đậy, đặt tay phải lên vai Lại Mỹ Vân ôm lại, yên tĩnh ôm lấy cô, tay trái vỗ nhẹ lưng Lại Mỹ Vân, trong ánh mắt mang theo ý cười.
"Không sao rồi, không sao rồi..."
_____________
"Tiểu Thất, Tiểu Thất, tỉnh lại!"
Như một lần trời đất xoay chuyển, Lại Mỹ Vân cảm thấy tay mình bị lắc nhẹ, phút chốc mở mắt ra, trước mắt là một mảng tối đen.
"Cậu tỉnh rồi?"
Lại Mỹ Vân hít một hơi dài, cuối cùng mới định thần lại, ánh mắt trống rỗng, quay mặt vào trong tường, rất lâu sau mới tiếp nhận sự thật rằng bản thân đã nằm mơ.
Trong phòng một mảng tối đen của đêm khuya, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Cô quay người qua phía bên giường, phát giác được gối nằm đã ướt, rất lâu sau mới trả lời câu hỏi khi nãy của Dương Siêu Việt đồng thời chống tay ngồi dậy.
"Mình... Mình lại nằm mơ rồi?"
Dương Siêu Việt cầm theo ngọn đèn, sau khi dìu Lại Mỹ Vân ngồi thẳng dậy thì đưa cô một bát nước.
"Nào, uống chút nước."
Dương Siêu Việt nhìn Lại Mỹ Vân, dưới ánh nến mờ thấy được sự bất an trong ánh mắt đó, cô cắn nhẹ môi, cúi đầu không nói.
Tay Lại Mỹ Vân cầm bát nước có hơi run.
Dương Siêu Việt lập tức cảm thấy có gì đó không thỏa, không nói chuyện chỉ nhìn Lại Mỹ Vân, đợi cô uống xong đưa lại bát, Dương Siêu Việt mới hỏi:
"Cần mình ở bên cậu không?"
Lại Mỹ Vân sau khi trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ lắc đầu, chốc lát sau lại thấy đầu chóng mặt, đưa tay lên trán đỡ.
Dương Siêu Việt nhìn thấy mặt Lại Mỹ Vân biến sắc, vô cùng lo lắng, cô hỏi nhỏ:
"Có cần mình đi gọi Dương Vân Tình không?"
"Không cần... Cậu ấy cũng chỉ để mình uống vài thang thuốc bổ."
Lại Mỹ Vân cười nhẹ.
Sau khi Dương Siêu Việt rời đi, cô dựa đầu lại trên gối, nhắm mắt lại.
Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất khiến không khí cũng trở nên ấm hơn, nhưng cô lại hoang tưởng cảm giác tay mình băng lạnh.
Giấc mơ như thế này, cô gặp vô số lần, nhưng cuối cùng vẫn sẽ không thành hiện thực.
Người đó, cô sẽ không còn được gặp lại nữa, sẽ không còn được nghe nàng ấy nói nữa, cũng không còn cách nào chạm vào nàng ấy nữa.
Nàng ấy, đã không còn.
Lại Mỹ Vân vẫn luôn không thể nghĩ được, sao bản thân lại từng bước từng bước đi qua được. Tất cả hy vọng trong phút chốc như ánh nến bị dập tắt, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói, chỉ trong một khoảnh khắc đó.
Lại Mỹ Vân không thể hiểu được, bất luận có cố gắng như thế nào, cô cũng không thể hiểu được.
_______________
【Một năm trước】
Lại Mỹ Vân quay trở về đúng theo dự định, quả thật lúc đó cô nói là mấy ngày, nhưng cô vẫn luôn nhớ Tử Ninh, trong lòng vẫn là không buông xuống được, trên đường về ngày đêm không nghỉ, chỉ mong sớm trở về Vân Trung Các.
Cả đường đi vội vàng, cuối cùng cũng đến được cổng thành trước khi mặt trời lặng. Nghĩ đến việc gặp được Tử Ninh sẽ vui như thế nào, miệng của Lại Mỹ Vân cũng không khỏi hơi nhếch lên.
Gác cổng ở cửa thành đều biết vị thiếu các chủ này, nên lập tức mở cửa.
"Nè, có nghe tin gì chưa? Vân Trung Các xảy ra chuyện rồi!"
Câu nói theo gió truyền đến tai khiến Lại Mỹ Vân dừng bước, cô vội quay đầu hỏi:
"Vân Trung Các làm sao?"
"Cái này mà ngươi cũng không..."
Hai người đang ăn nói chuyện với nhau, vừa ngẩng đầu đột nhiên hoảng sợ, nhanh chóng nuốt nước bọt, ánh mắt trốn tránh, trong đó có một người vội đánh vai người kia, cúi đầu:
"Xin chào thiếu các chủ... Nếu như ngài về sớm hơn một ngày thì tốt rồi..."
Lại Mỹ Vân giật mình, không hiểu sao người này lại nói như vậy, một dự cảm không hay truyền lên đầu.
"Tại sao?"
"Nếu như ngài về sớm hơn, Tử Ninh cô nương của quý phủ sẽ không..."
Hai người đó nhìn Lại Mỹ Vân dáng vẻ phong trần gấp gáp, cả mặt đột nhiên như hiểu ra cái gì đó, vẫn là một người ở phía sau nói:
"Thiếu các chủ, không ai nói với ngài sao? Tối qua..."
"Đừng nói nữa!"
Lại Mỹ Vân cắt đứt lời cậu ta.
Đừng nói.
Nếu như cậu ta không nói ra, những gì như cô muốn vẫn sẽ như cô muốn.
Lại Mỹ Vân tay nắm chặt tay cương, trên trán toát mồ hôi lạnh tim cô như bị thắt lại, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cứ như vậy, trong lòng cô bây giờ vô cùng sợ hãi, nhưng cô vẫn mong điều cô đang nghĩ sẽ không xảy ra.
Tim Lại Mỹ Vân đập nhanh, giật dây ngựa chạy về phía Vân Trung Các.
Lý trí nói cho Lại Mỹ Vân biết, có Dương Vân Tình trị thương cho Tử Ninh, những người khác cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc nàng ấy thật tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Nhất định sẽ không...
Cô nhất định phải gặp được Tử Ninh, nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm.
Lại Mỹ Vân không biết làm sao bản thân có thể vượt qua khoảng thời gian liên ngồi trên lưng ngựa lâu như vậy, một một giây mỗi một phút đều là sự giày vò, cưỡi ngựa càng nhanh, trong lòng càng hoảng loạn. Thị vệ phía trước mở cửa phát ra tiếng động, cô trực tiếp cưỡi vào con phố chính.
Dương Siêu Việt và Dương Vân Tình đứng trên đài của Vân Trung Các, Lại Mỹ Vân chỉ nhìn thấy được thân ảnh của họ từ phía xa, giống như trong tuyệt vọng nhìn thấy được tia sáng cuối cùng, Dương Vân Tình hai tay nắm chặt, do bị ánh nắng chiều chiếu vào nên Lại Mỹ Vân không nhìn thấy rõ mặt cô.
Bầu không khí khác thường đột nhiên bao quanh.
"Tử Ninh đã tỉnh chưa?"
Lại Mỹ Vân không chờ được nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt Dương Vân Tình, bước chân cô có hơi lạng chạng, nhưng lại càng nhìn ra sự gấp gáp.
Dương Vân Tình từ từ lắc đầu, đóng cánh cửa lớn phía sau lại. Cô đi về phía Lại Mỹ Vân, bước chân vừa chậm vừa nặng nề. Còn có chút không tình nguyện.
"Sao vậy?" Lại Mỹ Vân hỏi.
Dương Vân Tình không trả lời, luôn cẩn thận quan sát sắc mặt cửa Lại Mỹ Vân. Không dám nói cái gì.
Dương Siêu Việt bước một cách nặng nề đến bên cạnh Lại Mỹ Vân, nhìn Dương Vân Tình bối rối không biết làm thế nào. Dương Siêu Việt vỗ vai cô, trong lòng có lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào cho phải.
Trong phút chốc, cả người Lại Mỹ Vân mềm nhũn như vừa bị sét đánh vào vậy, không có gì có thể khiến cô chuẩn bị tốt để đối mặt với những việc tiếp theo đây.
Dương Vân Tình cái gì cũng không nói, đi đến trước mặt Lại Mỹ Vân, sau đó đưa tay ra.
"Tiểu Thất..."
Ngữ khí của Dương Vân Tình khiến Lại Mỹ Vân đột nhiên muốn trốn tránh, đối với bản thân càng do dự không quyết, cẩn thận, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Sao vậy?"
Lại Mỹ Vân hỏi lại lần nữa, cô dịch người qua một bên, muốn xem tình hình trong viện như thế nào, nhưng Dương Vân Tình cản cô lại.
"Xảy ra chuyện rồi?"
Dương Vân Tình nhẹ nắm lấy tay của Lại Mỹ Vân, biểu thị cho cô lùi về phía sau.
Lại Mỹ Vân không thể hỏi. Cô muốn thời gian dừng lại thêm một khắc, không muốn biết đã xảy ra chuyện gì khiến Dương Vân Tình thành ra như thế này.
"Tiểu Thất, chúng ta ra bên ngoài ngồi một chút, chúng ta cứ ngồi..."
"Mình không!"
Lại Mỹ Vân bắt đầu chống lại, cô đứng vững ở đó, nhịn tất cả nước mắt nhìn Dương Vân Tình.
"Tiểu Thất... ..."
Trong ánh mắt của Dương Vân Tình lộ ra vẻ đau khổ, Lại Mỹ Vân đưa tay lên vai cô, nắm chặt vai cô, ngừng việc cô muốn nói tiếp.
"Xin lỗi."
Dương Vân Tình khó khăn lắm mới nói ra được một câu trong lòng.
Mặt Lại Mỹ Vân trắng bệch cô đứng thẳng, trong khoảnh khắc thoát khỏi sự cứng đơ của tứ chi, cô một lời không nói chạy nhanh vào trong.
"Tử Ninh!"
Lại Mỹ Vân chạy vào trong, trong đầu cô bây giờ trống rỗng, điều duy nhất bây giờ cô biết là la lớn sợ hãi, nhưng Dương Vân Tình đứng ở đó, chặn đường của cô, không cho cô đi.
"Cậu tránh ra... Mau tránh ra!"
Lại Mỹ Vân vừa đẩy vừa không được, cuối cùng còn đánh Dương Vân Tình hai phát.
Dương Vân Tình cắn chặt môi không phát ra tiếng, sau đó bị vừa lôi vừa kéo đi theo Lại Mỹ Vân vài bước, Lại Mỹ Vân nhân cô không để ý hất tay cô ra, chạy thẳng về phía cửa lớn.
"Tiểu Thất, đừng!"
Dương Vân Tình nắm lấy tay Lại Mỹ Vân, không để cô mở cửa. Lần này Dương Vân Tình không dùng sức quá nhiều, không dùng lực mạnh khống chế tay cô. Không biết tại sao, bởi vì như vậy, Lại Mỹ Vân đột nhiên dừng lại.
Nỗi sự băng lạnh như cắm rễ vào đầu cô, cô sợ sau khi mở cửa sẽ gặp phải những gì đang đợi cô. Lại Mỹ Vân luôn cố gắng an ủi bản thân: Chỉ cần nhìn thấy Tử Ninh là được, chỉ cần nhìn thấy Tử Ninh là được, dù cho cậu ấy có hận mình cũng không sao.
Chỉ cần cậu ấy bình an ở đây, là tốt rồi.
Vừa mở cánh cửa ra, một đình viện vô cùng tĩnh lặng hiện ra, không có bất cứ một âm thanh nào.
Nhưng trong đình Nhị viện này, dừng như có một cửa rồi lại một cửa không mở hết, cửa trong nội viện được mở ra, có mười mấy thân vệ đang nửa quỳ cúi đầu, không phát ra tiếng.
Lại Mỹ Vân bị cảm giác nghi hoặc bao quanh, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô hít thở sâu hai lần mới có thể gắng gượng để bản thân đứng vững, đi lên bậc thềm, mở thêm một cánh cửa.
Khoảnh khắc đó, cổ họng của Lại Mỹ Vân như thắt chặt lại, tí ánh sáng trong mắt dần mất đi. Môi mất đi sắc máu trở nên trắng bệch, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, mắt lại mở rất lớn.
Lại Mỹ Vân cũng không thể nhớ được bản thân làm sao có thể đi qua từng cánh từng cánh cửa như vậy.
Cô bước từ từ bước vào nội viện, bước đến phía trước vài bước, bước chân dưới đất cứ như là giả vậy, giống như một người lạc lối giữa cơn ác mộng. Cùng lúc đó cũng cảm nhận được Dương Vân Tình đang đứng ở phía sau cô, cơ thể cô ấy hình như đã chạm vào mình, cô ấy đứng chung với mình, âm thầm ở bên cạnh.
Lại Mỹ Vân hít thở sâu, nén nhịp tim đang đập loạn trong lòng ngực, ánh mắt còn nóng hơn cả mặt trời tháng bảy.
Căn phòng mà Tử Ninh ở, bị khói và liệt hoả thiêu sạch, chỉ còn lại một khoảng đất trơ trụi, cùng với đống tro tàn và phế tích dư lại.
Mạnh Mỹ Kỳ một mình quỳ trên đống phế tích, ánh mắt trống rỗng, đến sự xuất hiện bất ngờ của Lại Mỹ Vân cũng không khiến cô di dời ánh mắt. Giống như chưa từng nghe được tiếng động của người đi vào vậy. Tất cả mọi tinh thần đều tập trung vào phía trước mắt mình.
Có một khoảnh khắc điên cuồng, Lại Mỹ Vân từng nghĩ mọi thứ đều sẽ rất tốt. Nếu như phòng của Tử Ninh bị cháy nhất định sẽ có người cứu cậu ấy ra. Một lúc sau, trực giác nói cho Lại Mỹ Vân biết, họ không thể cứu được Tử Ninh ra.
Cô nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Mỹ Kỳ, từng mảnh từng mảnh vỡ vụn.
Đứng một hồi lâu Lại Mỹ Vân mới từ từ mở lời, miệng không tránh khỏi có hơi run:
"Tử Ninh đâu?"
Giọng nói của cô rất tĩnh, tất cả mọi người trong viện sắc mặt đều không được tốt.
Không nhận được câu trả lời, Lại Mỹ Vân tức giận, quay người lại ánh mắt mang theo hàn khí bức người:
"Ta đang hỏi các ngươi đó! Tử Ninh đâu?"
Lý Tử Đình nghe thấy giật mình, như nuốt nước bọt một cái, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Người bên ngoài và bên trong viện bắt đầu buông bỏ sự chèn ép cơn đau buồn trong lòng, từ từ né tránh ánh nhìn đó, chỉ còn lại âm thanh của sự đau khổ.
Lại Mỹ Vân vẫn chưa ý thức được hai chân của cô đã không còn đứng vững. Dương Vân Tình nhanh chóng lau nước mắt, đỡ lấy eo cô, nửa quỳ nửa đứng hộ phía sau Lại Mỹ Vân, dùng tay ôm lấy cô.
Bây giờ chỉ có cái ôm của Dương Vân Tình giúp cô chống đỡ, khiến cô không sụp đổ.
Lại Mỹ Vân cắn răng, cố gắng dời ánh mắt qua chỗ khác, tay dùng sức nắm lấy tay của Dương Vân Tình, lòng bàn tay nóng như lửa đốt, tia hy vọng cuối cùng mà cô ôm trong lòng, đang dao động.
"Tiểu Thất..."
Mắt Dương Vân Tình phát đỏ, nhưng không khóc, cố gắng kiềm chế, điều chỉnh lại ngữ điệu nhẹ nói, giọng nói có hơi run:
"Tối hôm qua đột nhiên nổi gió, thổi lật nến... Đốt cháy nội viện..."
Dương Vân Tình trầm mặc, trong vô vàng sự tĩnh lặng, cô cuối cùng cũng hiểu người trước mắt vốn dĩ không muốn tin, nhưng lại không thể không tin. Một hồi lâu sau cô tiếp tục nói:
"Lúc tụi mình phát hiện... Đã không còn kịp nữa rồi... Lửa lúc đó thật sự rất lớn, căn bản không thể vào được..."
Lại Mỹ Vân nhìn miệng của Dương Vân Tình lúc đóng lúc mở, trong lòng đau nhói. Nỗi thống khổ cực đại ở trong tim từ từ đâm nát cô, từng nhát từng nhát thật sâu, là sự tuyệt vọng cùng cực, cả đời này của cô chưa từng được nếm thử, sự tuyệt vọng cắt đứt ruột gan này.
Những lời nói đáng sợ kia, câu từng lời được nói ra từ trong miệng Dương Vân Tình, chữ chữ như đao, giống như con dao găm sắc nhọn trực tiếp đâm thẳng vào tim cô. Cô mở tròn hai mắt đứng ngơ ngác.
Cô la hét, cô đang không ngừng la hét, như đây là điều không thể, bởi vì trong phổi của cô như đã không còn khí nữa rồi. Nhưng mà tiếng là hết không ngừng vang lên trong đầu cô.
Tất cả những thứ này nhất định là một cơn ác mộng, cô chỉ là đang kẹt trong cơn mộng, chỉ cần cô cố gắng mở mắt chắc chắn sẽ tỉnh lại, phát hiện mọi thứ chỉ là một giấc mộng. Sẽ có thể nhìn thấy được Tử Ninh đoan đoan chính chính đứng trước mặt mình.
Hay là nói, tất cả mọi người đều chỉ đang hợp tác làm một trò đùa giỡn, đem Tử Ninh lén giấu đi, cố ý làm giả cảnh tượng trước mắt. Là bởi vì những chuyện xảy ra trước đây, Tử Ninh quá ghét cô, cho nên mới đùa như vậy. Mặc dù Tử Ninh chưa từng đùa như vậy với cô. Hoặc là nhất thời tâm huyết trào đến! Cô ấy khiến bản thân mình gấp, gấp đến mức không còn cách nào khác, gấp đến mức sắp rơi nước mắt, Tử Ninh sẽ đi ra, giả bộ dáng vẻ giận dữ nói với cô:
"Lại Tiểu Thất, sau này mình sẽ không thèm quan tâm cậu nữa!"
Lại Mỹ Vân biết, Tử Ninh sẽ không bao giờ giận thật, giống như bản thân mãi sẽ không giận cô ấy vậy.
"Sẽ không đâu... Không thể nào! Tất cả những thứ này đều không phải là thật..."
Lại Mỹ Vân thở gấp nói, giống như không thể hít khí vào, cô muốn tiếp tục nói những lời trong lòng đang nghĩ, những câu không thể nói ra được chỉ có thể hoán thành tiếng khóc.
Dương Vân Tình vẫn luôn nói, lảm nhảm bên tai cô. Nhưng Lại Mỹ Vân không biết cô ấy đang nói gì, lúc này không còn lời nào có thể lọt vào tai cô nữa, không còn thứ gì nữa.
Một lúc lâu sau, Lại Mỹ Vân mới ý thức được Dương Vân Tình muốn để cô đứng lên. cô không kháng cự, để mặc Dương Vân Tình dìu mình dậy.
Mạch máu dưới chi đột nhiên chảy mạnh, hai chân truyền đến cảm giác tê liệt, nhưng đây có là gì chứ, căn bản chẳng là thứ gì. Cô đứng yên một chỗ ánh nắng mơ màng, cho đến khi Mạnh Mỹ Kỳ từ trong ánh mắt của cô càng lúc càng tiến lại gần.
Lại Mỹ Vân đột nhiên thoát khỏi Dương Vân Tình, giống như cả cơ thể đều lấy lại đủ sức lực. Lạng lạng chạy vượt qua bên cạnh người của Mạnh Mỹ Kỳ, chạy đến đống phế tích.
Tất cả mọi người đều bất ngờ vì cảnh tượng trước mắt, mọi người đều không phản ứng kịp, chỉ có Dương Vân Tình chạy đuổi theo phía sau Lại Mỹ Vân.
Lại Mỹ Vân phát điên chạy về phía đống phế tích, như mất hết tâm trí bắt đầu dùng tay đào, từng lớp từng lớp đất được đào lên, từng tầng từng tầng cát bụi hiện lên, đào mãi đến khi các ngón tay chảy máu, cuối cùng đào được một thanh trường kiếm.
Cô cẩn thận lấy thanh trường kiếm phủ đầy lớp tàn tro lên, nhẹ tay phủi sạch. Cuối cùng cô nhìn thấy được một mảng màu sắc mà cả đời này cô cũng không muốn nhìn thấy.
Trong vắt như ngọc.
Như cậu ấy.
Lại Mỹ Vân ôm chặt thanh trường kiếm của Tử Ninh vào lòng, quỳ trên đống phế tích, đau khổ khóc ra tiếng.
Tất cả mọi thứ cứ như sập xuống, cả đất trời cứ như tối lại.