Phẫn Tâm

Chương 22

Nửa năm trước, một bức thư tình báo đưa đến trong đêm lạnh, như một đạo sét đánh xé nát trời đêm Trường An.

Vô Vọng môn mười mấy năm tĩnh lặng như được một đêm thức tỉnh, nhanh chóng bành trướng. Nhưng mà sau cuộc chiến liên thành một tháng trước, cấp báo liên tục không chút yên bình.

Mặc dù nói tứ cảnh phân tranh chiến loạn chưa thật sự dừng lại bao giờ, nhưng kẻ địch nhất kiếm xuất kinh thế này, không ngờ lại là tổ chức ma giáo mà đế đô chưa từng để ý đến_Vô Vọng môn.

Một thế lực xấu lớn mạnh đang hoành hành.

Ở nhân gian âm thầm truyền tai một thuyết pháp, Vô Vọng môn sớm sẽ đoạt lấy thiên hạ, một trận chiến mưa máu sớm sẽ xảy ra.

Lại Mỹ Vân cũng biết đại chiến trước mắt, tất cả nên lấy đại cuộc làm trọng, phái theo thân binh của Vân Trung Các, cùng với các Võ Lâm môn phái khác hợp thành liên minh.

Đội ngũ hùng mạnh vừa bước vào ánh dương xuất thu, một thành dưới lưỡi kiếm của Vô Vọng môn truyền đến chiến báo.

______________

Một vầng trăng sáng treo trên nền trời đêm xanh thẳm, trong các áng mây dần chuyển động. Ánh sáng xuyên qua áng mây rọi xuống.

Trong sơn cốc, máu nhuốm đầy đất, mùi tanh nồng nặc.

Đếm số ngày giết chóc, Lại Mỹ Vân cũng giống như các tướng sĩ xung quanh vậy, trên người mang theo dấu vết của khổ chiến, ánh mắt đầy tia máu, tay phải cầm trường kiếm nhuốm đầy máu tươi.

Khi những hắc y nhân ở bên cạnh mình ngã xuống, ánh mắt Lại Mỹ Vân càng lúc càng sáng, thanh kiếm sắt lạnh trong tay như phát ra tiếng rít.

Cuối cùng của bóng tối, còn có một thân ảnh.

Đồng tử đen tuyền, y phục đen, khăn che mặt đen, đến khí tức toàn thân phát ra cũng là màu đen. Giống như cùng với màn đêm hợp thành một thể, cảm giác băng lạnh như hàn đông thích sát.

"Đến đi."

Lại Mỹ Vân hướng lưỡi kiếm về phía hắc y nhân, lực chân vừa đạp.

Hai người vừa hay giao thủ, kết cục này cuối cùng cũng đối đầu, đánh đến bất phân cao thấp. Chí mãnh chí liệt khó mà giữ lâu, qua hơn mười chiêu, khí tức của Lại Mỹ Vân bắt đầu không ổn, trên vai còn mang vết thương, vì trận chiến này lại lần nữa trở nên sâu hơn.

Hắc ý nhân không biết võ công cô p cao cường như vậy, lúc đầu kinh ngạc sau đó lại đổi thành tính hiếu kỳ, có ý nghiên cứu kiếm pháp của cô, ngược lại thu lại lực của bản thân, cố ý kéo dài trận đấu.

Lại Mỹ Vân rất nhanh phát giác ra điểm này, mặt lộ ra ý phẫn nộ, đột nhiên cười lớn một cái, tay cầm cán kiếm gia tốc, lưỡi kiếm hướng thẳng về hướng cổ hắc y nhân.

Hắc y nhân mặt không biến sắc, hai tay hợp lại trước ngực đỡ lấy lưỡi kiếm, đột nhiên động tác tay dừng lại, mắt nhìn thẳng Lại Mỹ Vân, ánh mắt tâm tối, giọng nói băng lạnh.

"Sao vậy, muốn giết ta giống như giết Trương Tử Ninh?"

Nghe thấy cái tên đó, trong lòng Lại Mỹ Vân như khựng lại.

Đây là lần đầu tiên, sau cách biệt tháng năm cô nghe thấy ba chữ này. Cô nhớ lại ngày cuối cùng của bảy bảy bốn mươi chín ngày đó, cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tử Ninh dần tắt, cô còn nhớ thần tình mà Tử Ninh nhìn mình lần cuối, hai đồng tử kia tràn đầy sự quyết biệt.

Lại Mỹ Vân sắc mặt trắng lại, cảm giác đau đớn truyền đến ngực.

Chỉ cần nhìn một cái, hắc y nhân liền biết đây là thời khắc yếu đuối nhất của cô, quyết đoán lùi về sau một bước, lấy ra con dao giấu bên eo của mình, ánh sáng loé lên, phá không đâm đến.

Lại Mỹ Vân né không kịp, lưỡi dao sắt bén lướt qua mắt cô, khinh lực chi mãnh, tốc độ cực nhanh, máu chảy ra, trước mắt chỉ là một mảng máu đỏ.

Kiếm rơi khỏi tay.

Cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô công người, quỳ thẳng xuống đất, cả người phát run, hai mắt đau rát, máu từ từ nhỏ giọt.

Máu tươi nhuốm đầy trên mặt Lại Mỹ Vân, từ từ chảy xuống nhuộm đỏ áo cô.

Ánh mắt hắc y nhân nhìn cô, phút chốc hiện lên thần tình u ám, giống như thống hận, giống như khuây khỏa:

"Là ngươi, là ngươi chính tay giết nàng ấy. Là ngươi khiến nàng ấy rơi vào thế cuộc vạn kiếp bất phục."

Câu nói này rất nhẹ rất nhẹ, nhưng mỗi chữ cứ như lưỡi dao sắt bén đâm vào tim Lại Mỹ Vân, nhát nào cũng thấy máu.

Nhưng cô không thể rút ra. Nếu rút ra, chỉ càng thêm đau.

Lại Mỹ Vân mãi vẫn luôn nhớ câu cuối cùng Tử Ninh nói với mình:

"Lại Mỹ Vân, nói thật đó... Kiếp sau, đừng gặp lại mình nữa."

"Kiếp sau... Đừng gặp lại mình nữa..."

Câu nói cuối cùng của Tử Ninh rất nhẹ, trầm thấp như khí tức yếu ớt của cô lúc đó vậy.

Khoảnh khắc đó cô quay đầu qua chỗ khác, nhưng cô sẽ luôn nhớ đến ánh mắt đó của Tử Ninh.

Có nước mắt, có ảm đạm, có đau khổ, có tuyệt vọng...

Nhưng lại không có sự thù hận đối với mình.

______________

Lại Mỹ Vân lần nữa tỉnh dậy, không có tiếng la hét, cô chỉ là mở mắt hơi mạnh.

Ánh sáng dần chiếu vào phòng.

Dương Vân Tình và Quách Dĩnh đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn đã thấy Lại Mỹ Vân cuộn người trên giường, hai tay ôm chặt đầu gối, cúi đầu.

Nghe thấy tiếng cửa, Lại Mỹ Vân ngẩng đầu, Dương Vân Tình và Quách Dĩnh liền nhìn thấy ánh mắt đen tuyền của của cô, sâu đến không thấy đáy.

Lúc Quách Dĩnh nhìn cô, cảm giác giống như đang đứng bên bờ vực thẳm, hàn phong ráo rít thổi đến gay đau đớn. Quách Dĩnh phát giác được chân mình có hơi run, giống như lúc nào cũng có thể ngả xuống vực sâu.

"Tiểu Thất?"

Giọng nói trầm thấp của Dương Vân Tình vang lên, Lại Mỹ Vân không hiểu tại sao trong lòng lại sản sinh ra cảm giác muốn khóc, ánh mắt đen dần mất đi, hai mắt bắt đầu ướt, trong phòng trở nên tĩnh lặng.

"Tử Ninh, mình nhớ cậu lắm..."

Nói xong câu này, nước mắt của Lại Mỹ Vân không nhịn được nữa, từ từ rơi xuống.

______________

Bán Trản dược phường.

Khi ba người bước vào cửa, Lữ Tiểu Vũ quản sự ở trước bàn khách đang nhìn chăm chú vào chiếc hộp trước mặt. Mặt hộp sáng bóng, hoa văn tinh tế, khoá hợp đính một viên châu vô cùng bắt mắt. Lữ Tiểu Vũ sản sinh hứng thú với chiếc hộp, nên không nghe tiếng động ở cửa.

Sau đó nhìn thấy bóng người dưới đất, ngẩng đầu nhìn thấy Quách Dĩnh, bên cạnh có hai người lạ mặt.

Lữ Tiểu Vũ bỏ chiếc hộp trên tay xuống, nhanh bước tiến về phía trước đón khách, lộ ra nụ cười thanh thuần của cô, hỏi:

"Cậu đến rồi, hai vị này là..."

"Hai người này là bằng hữu của mình, vị này là Vân cô nương bị thương ở mắt, lần này cố ý dẫn cậu ấy đến đây dưỡng thương.

Lại Mỹ Vân gật đầu, ánh mắt có hơi mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng cười nhẹ một cái nói:

"Làm phiền rồi."

"Vân cô nương khách khí rồi." Lữ Tiểu Vũ cười đưa tay đáp lễ.

Vị Vân cô nương này ngôn từ lễ mạo, nhưng trên mặt không có nhiều biểu tình biến hoá, từ đầu đến chân đều phát ra cảm giác xa lạ.

Lúc đi đến hậu viện của dược phòng, Lữ Tiểu Vũ giải thích về chuyện gần đây xảy ra ở trấn, tìm ra không ít chủ đề nói chuyện, ba người kia chỉ là trầm mặc, hoàn toàn không có ý tiếp lời.

Dương Vân Tình cả đường yên tĩnh không nói mới nhăn mày mở lời:

"Xin hỏi, là do vị đại phu nào chăm sóc vậy?"

Lữ Tiểu Vũ cười, dẫn họ đến bên trái hậu viện. Một vị nữ tử mặt mày thanh lệ y phục chỉnh tề, xuất hiện ở sau hậu viện, yên tĩnh đợi.

"Hương Hương, lại gặp mặt rồi."

Quách Dĩnh đi lại gần, cười nói.

Ngô Ánh Hương quay đầu cười đáp lại cô, ánh mắt hứng thú nhìn Lại Mỹ Vân ở phía sau.

Sau khi hàn huyên, Lữ Tiểu Vũ dẫn mọi người đến đình viện uống trà, Dương Vân Tình nhìn Quách Dĩnh một cái, thở dài nói:

"Nếu như cậu đã sắp xếp thoả đáng rồi, vậy mình về trước đây."

Lại Mỹ Vân có chút nghi hoặc: "Nhanh như vậy đã về rồi sao?"

Dương Vân Tình hít một hơi thật sâu nói, cười một cái.

"Nếu còn không về, đến lúc đó chắc các cậu ấy sẽ bẻ đầu mình xuống mà đá."

Nói đến đây lời của Dương Vân Tình ngừng lại, cúi người xoa xoa đầu Lại Mỹ Vân.

"Cậu cứ an tâm ở đây, những chuyện khác không cần lo lắng, chúng ta... Đợi đến ngày cậu có thể nhìn thấy lại được."

_______________

Sau khi tiễn Dương Vân Tình xuất viện lên xe, Quách Dĩnh đi về đã hai lần.

Chủ dược phường mở cửa đi vào, chỉ thấy một thân ảnh cứng ngắt ngồi yên tại chỗ, đôi mắt thanh thủy phân minh chớp tới chớp lui, ánh mắt nàng nhìn đến, là Lại Mỹ Vân đang ngồi trên ghế thạch.

Vốn định sáng nay đi thu thuốc vào kho, nhưng thuốc vẫn chưa đến, nên nàng ngoài ý muốn trở nên rảnh rỗi. Đang muốn đến hậu viện ngồi, uống một ly thanh trà, lại bị người trước mắt khiến cho nàng dừng bước chân.

Lại Mỹ Vân đối diện với nàng, như nghe thấy được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, biểu cảm có hơi ảm đạm.

Còn nàng lại đối mắt với ánh mắt của Lại Mỹ Vân.

Lại Mỹ Vân quay người về phía nàng, hình như phác giác ra gì đó, nhẹ nhăn mày lại.

Nàng ngạc nhiên, bên tai như phát ta tiếng gì đó, một sự sợ hãi khiến cổ họng nàng như khô rát, nàng hoàn toàn không nói nên lời, đôi chân chỉ muốn chạy nhanh qua đó.

Có lẽ đã lâu không nhìn thấy Lại Mỹ Vân, vẻ mặt cô ấy trắng bệch, thân thể hình như đã gầy hơn lúc trước rất nhiều.

Một đôi tay dịu dàng xoa phía sau lưng nàng, là Ngô Ánh Hương.

Ngô Ánh Hương đi qua bên cạnh người nàng, đưa tay vỗ vai, ngẩng đầu nhìn Quách Dĩnh một cái.

Tay nàng đang run, đang khống chế mong muốn chạy đến ôm người đó.

Quách Dĩnh cúi người nhẹ nhàng nói với Lại Mỹ Vân cái gì đó, nàng nghe không được rõ.

Đến khi nàng định thần lại, Quách Dĩnh đã dìu Lại Mỹ Vân đến trước mặt nàng.

"Nào, đây là Vân cô nương."

Đối mặt với Quách Dĩnh, nàng nghi hoặc đi về phía trước, không biết có nên đưa tay ra hay không, cũng không biết mở lời như thế nào.

"Sau này cô ấy sẽ chăm sóc việc ăn uống của cậu. Cậu yên tâm, cô ấy làm việc rất chu đáo, người cũng rất tốt, chỉ là... Cô ấy không nói được."

Ánh mắt nàng có hơi nhìn về phía Quách Dĩnh.

Sắc mặt của Quách Dĩnh vẫn như thường ngày, mà dù có chút khác thường thì nàng cũng ngại hỏi. Chỉ mở miệng ra cuối cùng vẫn không nói ra lời, chỉ có thể cho qua, từ từ đi về phía trước.

Lữ Tiểu Vũ ở bên cạnh nhìn đến ngơ ra, cô mở tròn mắt, miệng muốn mở ra nhưng lại cứng ngắt, đi qua muốn nói gì đó.

"Cậu ấy, cậu ấy không phải... *wu*..."

Quách Dĩnh nhanh chóng đưa tay bịt miệng Lữ Tiểu Vũ, sau đó dùng ánh mắt biểu thị cô đừng phát ra tiếng, từ phía sau tay lấy một ấm nước.

"Tiểu Vũ, cùng mình ra ngoài rót một ly nước."

"Nước... Trong ấm không phải đang có nước sao? Cậu... Cậu đừng đẩy mình chứ!"

Ngô Ánh Hương ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, sau đó cũng rời đi.

Dược phòng chỉ còn lại nàng và Lại Mỹ Vân.

Nàng từ từ lại gần, chỉ cách Lại Mỹ Vân có một bước.

Xung quanh yên tĩnh, khiến Lại Mỹ Vân có chút căng thẳng, nàng vẫn nhớ như in lời Quách Dĩnh nói lúc nãy, hít sâu thấp giọng nói:

"Cô nương, sau này ta phải xưng hô với cô thế nào đây?"

Sau một hồi lâu, cô đưa tay ra.

Nàng tay cách một lớp vải áo kéo lấy tay Lại Mỹ Vân, nhưng không nắm tay, mặc dù nàng có thể.

Lại Mỹ Vân có hơi run một chút.

Ngón tay thanh gầy của nàng lướt trên lòng bàn tay của Lại Mỹ Vân, hoạ ra nét chữ.

Trong phút chốc Lại Mỹ Vân căng thẳng đến ngừng thở, nàng viết trên lòng tay cô hai chữ.

A Sở.