Chương 3:
Ngự Thư Phòng
Trên bàn chất tấu chương cao như núi. Mà không chỉ có một chồng mà năm sáu chồng cao thấp bất đồng. Phía sau chồng tấu chương đó là một tiểu cô nương có tư sắc hương diễm đoạt mục. Tóc đen như mực được buộc đơn giản vắt qua vai. Hồng Y chói mắt trên người không những không quá dung tục mà còn trở thành điểm nhấn cho làn da ngọc tuyết của nàng.
Phạn Gia Linh tay cầm bút lông xoay vòng vòng, mắt nhìn tấu chương. Bộ dạng chán nản đến cực điểm. Đây là quyển tấu chương thứ 20 trong ngày đề cập đến việc khuyên nàng nên chấp nhận mà tiếp nhận ngôi vị hoàng đế rồi. Đúng là mấy tên rảnh rang không có việc gì làm mà kiếm chuyện với nàng đây mà. Phạn Gia Linh nhớ rõ ràng ba năm trước số lượng tấu chương kêu nàng từ bỏ tâm tư quản triều chính so với đây không khác là bao đâu.
Véo~ Bộp!!!
Quyển tấu chương tội nghiệp bị tàn nhẫn ném xuống đất, vừa vặn đáp lên chồng tấu chương ở dưới đó. Xem chừng đó là 19 quyển tấu chương kia rồi.
- Bệ Hạ, ngài đừng để tâm hoả hại thân. Thần thấy ý kiến của các vị đại nhân cũng không phải là ý xấu gì. Sao ngài không chấp nhận.
- Trợ Lý Hàn, ngươi đừng có hùa theo mấy lão đầu đó nữa. Ta không thể chấp nhận được đâu. Nếu ta chấp nhận thì sao có thể ngắm nhìn thế gian rộng lớn ngoài kia được. Với cả ngươi không biết đâu mấy vị mỹ nhân còn đợi ta ngoài kia kìa.
Phạn Gia Linh nhấc chồng tấu chương trước mặt đặt ra chỗ khác, đưa mắt nhìn vị mỹ nam tử trước mặt. Vị này là Nhiếp Chính Vương mới nhậm chức ba năm trước ngay khi nàng thay mấy vị hoàng huynh trong nhà quản lí triều chính. Y là do được Phụ Hoàng cất nhắc nhằm giúp nàng có thể san sẻ bớt công việc. Quả thực năng lực của y đúng là không chê đâu được. Bằng chứng là y đã đồng hành với nàng ba năm rồi, chưa một lần nào khiến nàng phải bận tâm cả. Phạn Gia Linh nhiều lúc thấy tác phong chuyên nghiệp của y không nhịn được gọi đùa y là " Trợ Lý Hàn".
Nhiếp Chính Vương quả thực rất chuyên nghệp. Y thi thoảng nghe Bệ Hạ gọi y như vậy. Tuy rằng có chút khó hiểu nhưng không hỏi nhiều. Âm thầm tiếp nhận tên gọi này. Thực ra y cảm thấy Bệ Hạ đặt biệt danh cho y như vậy còn nhân từ lắm. Y nhớ nàng ấy còn gọi mấy vị quan trong triều là " lão đầu bát quái", " Lão Hoà Thượng", " Bạch Ma Quân",... Tuy rằng không gọi thẳng trước mặt người ta. Nhưng y nghe thôi cũng cảm thấy cạn lời lắm lắm.
- Bệ Hạ, một quốc gia không thể không có vua mãi như vậy được. Nếu chỉ chờ Thập Hoàng Tử chín chắn, ắt phải vài năm nữa mới có thể.
- Không sao, không sao, không phải ta đang huấn luyện hắn sao. Sớm muộn gì ta cũng dạy dỗ hắn đến nới đến chốn.
Phạn Gia Linh đem bút lông kẹp lên vành tai. Khoanh tay, bắt chéo chân tựa lên ghế. Ánh mắt thoáng nhìn đống tấu chương còn chưa duyệt xong, bắt đầu cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt. Hôm nay tấu chương có vẻ hơi nhiều hơn mọi hôm rồi.
Nhiếp Chính Vương thoáng nhìn qua được suy nghĩ của Công Chúa. Y cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng thấy nàng vất vả vậy cũng thấy tội nghiệp, y mềm lòng đi tới lấy đi một chồng tấu chương cao nhất trước mặt nàng đặt lên bàn của y. Mặc dù lượng tấu chương trên bàn y cũng không ít hơn nàng là bao.
- Vậy ngài định dạy dỗ thế nào?
Phạn Gia Linh thấy trước mặt mình thoáng đi không ít. Ánh mắt cảm động hướng về "Trợ Lý Hàn", trong lòng ngàn lần cảm tạ y.
-Đơn giản thôi, đem hắn uống thuốc mất trí nhớ, ném hắn vô mấy khu chợ đen nô lệ, cho hắn biết thế nào là đắng cay ngọt bùi ở đó rồi lại cho người ném hắn vào mấy nơi hạn hán, lũ lụt. Cho hắn nếm đủ khổ ải rồi xách mang về kiểu gì cũng trưởng thành lên ấy mà.
Nhiếp Chính Vương:....... - Bệ Hạ, Thập hoàng tử thực sự là đệ đệ ruột của ngài sao? Sao thần cảm thấy ngài đang hành hạ kẻ thù vậy. Với cả, nếu bị dạy dỗ như vậy thần thấy ngài ấy không bị tâm thần phân liệt, nổi lên tâm ý tàn sát thiên hạ là may rồi, trưởng thành được mới lạ đó.
Chu Công Công đang định vào:..... - Ông cảm thấy có phải bản thân nên tìm Thập Hoàng Tử, bảo ngài ấy chạy đi không?
- Chu Công Công à, mau vào đi. Có chuyện gì à?
Nàng thoáng nhìn ra cửa thấy bộ dạng như sét đánh của Chu Công Công. Thấy ông đang bước một nửa chân vào thì khựng lại rồi. Có vẻ như lại xem lời nói đùa của nàng là thật rồi.
Chu Công Công giật mình, vội chạy vào hành lễ:
- Công Chúa bệ hạ, Nhiếp Chính Vương đại nhân.
Phạn Gia Linh khoát tay ý bảo miễn lễ. Nhiếp Chính Vương gật nhẹ đầu đáp lễ lịch sự, tao nhã.
- Bệ Hạ, Quốc Sư vừa tới. Ngài ấy nói hi vọng sau khi ngài phê xong tấu chương có thể rút chút thời gian tới gặp ngài ấy.
- Ồ, ta biết rồi.
Phạn Gia Linh gật đầu.
Đầu giờ Thân, đống tấu chương cuối cùng cũng duyệt xong. Phạn Gia Linh nói lời tạm biệt với Nhiếp Chính Vương. Bản thân đi tới chỗ ở của Quốc Sư.
Quốc Sư là một mỹ nam tử đẹp tựa thiên tiên. Lúc nào hắn cũng trong bộ dạng lãnh ý không để ý hồng trần trước mặt người khác. Điều này khiến cho bao cô nương trong Nam Nguyệt Quốc mê mẩn. Trong hoàng cung không ít tiểu cung nữ nén nút tới chỗ Quốc Sư ngắm nhìn hắn. Thậm chí còn có vài vị tiểu thư cao quý chạy tới tìm nàng xin tứ hôn với hắn. Khiến Phạn Gia Linh dán một thông cáo rằng: " Quốc Sư thân thủ như ngọc quyết tâm giữ thân đến khi phi thăng. " Nhờ vậy mà nàng mới được yên tĩnh một thời gian.
Nhưng chỉ có Phạn Gia Linh biết được con người thật của tên này.
- Hi, tới rồi à?
Vị Quốc Sư đẹp tựa thiên tiên đó đang ở trước mặt nàng hớn hở vẫy vẫy tay đó. Cái tay kia của hắn còn đang cầm cái đùi gà gặm dở được không? Dưới mông hắn chẳng phải là mấy lá bùa trừ ma quý giá có tiền chưa chắc đã mua được sao? Cái tên này điên này!!!!
Bốp!!!!
Tiếng đập vang dội. Phạn Gia Linh một tay cầm quạt quật tên điên này, một tay túm hắn lên ném ra chỗ khác.
- Hi, hi cái quần, cậu ngồi hỏng mấy lá bùa trừ ma của tôi rồiiiii !!!
Quốc Sư bị ném như ném gà, lăn mấy vòng. cái đùi gà cũng rơi mất tiêu. Hắn thương tiếc nhìn đùi gà còn chưa ăn hết trên đất. Đang suy nghĩ có nên áp dụng " quy tắc ba giây" mà nhặt lên không? Nhưng nghĩ cũng mất nửa phút rồi, ba giây không kịp nữa. Hắn ngồi xổm nhìn vị đồng hương đang xù lông trước mặt nâng niu mấy lá bùa.
- Chỉ là mấy lá bùa thôi à? Ông đây vẽ cho cậu chục cái là được chứ gì?
Phạn Gia Linh nhặt mấy lá bùa lên đặt vào một cái hộp gỗ cẩn thận. Mắt lườm cái tên phá gia chi tử này một cái.
- Vẽ? Trình độ của cậu vẽ được năm cái đã mất mấy ngày rồi. Vậy còn đòi vẽ chục cái? Cậu nghĩ đang vẽ mấy lá bùa trừ tà dán trước cửa đó à?
Diệp Hoan nghe vậy cảm thấy không biết cãi thế nào đành nín thinh. Biết sao được bùa trừ ma cấp cao không chỉ nét vẽ phức tạp mà còn đòi hỏi chính xác cao. Vẽ được một cái đã mất hơn ngày rồi. Với lại, tại bình thường người vẽ chúng là Phạn Gia Linh, hắn chỉ ngồi xem thôi.
Phạn Gia Linh thấy hắn im im. Ánh mắt tội nghiệp vô cùng. Cô liền thấy tức giận tiêu tan hơn phân nửa. Cái tên này làm phép, xem tướng, tính toán thiên đạo rất tốt. Chỉ có vẽ bùa là hơi nát. Hắn vẽ thì vẽ được mấy lá bùa cấp trung mà thôi.
Nghĩ đến đây Phạn Gia Linh có chút bất đắc dĩ. Diệp Hoan với cô vốn không phải người ở đây. Là xuyên không mà tới. Cô thì xuyên từ lúc cơ thể này còn là em bé sơ sinh. Còn Diệp Hoàn lại xuyên khi cơ thể đó là một một tiểu hài tử.
Hai người lúc xuyên tới phải mất ba năm mới gặp nhau được. Mà lúc xuyên tới, không biết có phải trải qua sinh tử hay không mà hắn với cô đều sở hữu một thân thể pháp lực âm dương.
Mà Diệp Hoan vốn thân thế hắn đã là Quốc Sư, việc có thêm thân pháp lực chính là hổ thêm cánh. Tính toán, diệt ma, xem bói thuận lợi thêm thuận lợi. Còn Phạn Gia Linh vốn chỉ là xuất thân hoàng gia, lúc sinh ra còn suýt bị vứt bỏ. Nhờ nỗ lực mà có một thân võ công tuyệt đỉnh, võ công kết hợp pháp lực lại thành tuyệt phối. Hai người biến thái như vậy lại chơi chung với nhau thì quả thực ai mà địch nổi chứ. Mà cũng nhờ có năng lực khác biệt mà 5 năm trước hai người mới có thể thành công đập chết phản quân năm đó.
Hai người hiện đại, tính cách đều chính là thích náo nhiệt. Diệp Hoan thi thoảng tính toán vài chuyện thú vị đều bảo cô. Còn Phạn Gia Linh thì hăng hái đi can thiệp chuyện nhà người ta. Hôm thì cướp đồ, hôm thì cho đồ, hôm thì cứu người, hôm thì cướp người,... Tóm lại hai người tới đâu là gà bay chó sủa tới đó. Tiểu hính Giang bị cô cướp về nuôi cũng vì đó.
Phạn Gia Linh cất xong mấy lá bùa cô cất công vẽ được đi xong, quay sang nhìn tên ngốc còn đang tiếc nuối cái đùi gà gặm dở dưới đất. Cô thở dài ngán ngẩm, đi tới cầm cái đùi ga ném vô thùng rác gần đó rồi lôi từ trong tay áo một túi bánh ném cho hắn. Diệp Hoan nhanh tay bắt được túi bánh mặt trở nên vui vẻ hơn hẳn, hắn mở túi ra lôi bánh ra ăn.
- Rốt cuộc cậu gọi tôi tới đấy có chuyện gì thế?
Diệp Hoan nhét một cái bánh vào miệng nhai nhồm nhoàm. Bộ dạng thật làm huỷ hoại gương mặt đẹp như tiên của hắn. Hắn chạy tới bàn bát quái ( dùng để bói toán) chỉ chỉ.
Phạn Gia Linh đi tới nhìn. Trên bàn, mũi tên chỉ về phía Tây Nam. Bên cạnh bàn là mấy tờ giấy có bát tự của ai đó. Cuối cùng là bát nước có mực chu sa ở trong. Nhưng đặc biệt là, bằng một cách thần kì nào đó mà chỗ chu sa đó lại nổi lên một chư" Hung".
- Bát tự đó không phải là....
- Ừm, là Tam Ca của cậu đó. Thực ra tôi cũng không rõ là chuyện gì. Nhưng theo tính toán thì Tam Ca cậu đang ở phía Tây Nam, hơn nữa còn gặp chuyện không may cho lắm.
Xì, cái này còn không may cho lắm ư? Chữ Hung rõ ràng vậy mà. Phạn Gia Linh có chút nóng ruột.
Tam Ca của cô là người thân nhất của cô khi ở đây. Chính ca là người bảo hộ cho cô lớn, chỉ dạy cho cô nhiều điều nhất. Nhưng một nam nhân dịu dàng như vậy, tốt đẹp như vậy lại động tâm với một nam nhân trong Giang Hồ. Phạn Gia Linh là người biết đầu tiên, hơn nữa lại là người giúp ca cua được " lão bà" đến tay, cô còn hay gọi người ta là " Tam Tẩu " cơ mà. Chỉ là cô không hề biết được vị " Tam Tẩu " này lại bị bệnh nan y. Tam Ca lúc biết được thì rất đau khổ, suy sụp rất nhiều. Phạn Gia Linh lúc biết được đành tìm tới Diệp Hoan tính toán xem giúp. Rất may hắn tính ra và tìm được một vị thần y. Vị thần y này hành tung bất lộ. Chỉ biết là đang ở hướng Tây Nam.
Phạn Gia Linh nhận được tin tức liền ngay lập tức tìm Tam Ca báo tin. Tam Ca nhận được lập tức lên tinh thần. Vội vã ôm " lão bà" đi tìm người. Mất một gian dài hai người tìm được vị đó. Vị này thấy tình cảm hai người sâu lặng, rất cảm động, đồng ý chữa trị. Thi thoảng Tam Ca ở đó vẫn hay gửi thư nhà cho cô nên cô nắm rất rõ.
Giờ tự nhiên bàn bát quái như vậy khiến cô lo lắng, bất an. Chẳng lẽ thực sự xảy ra chuyện.
-Trời đất ạ, không thể chịu được nữa.
Phạn Gia Linh giậm giậm chân. Bản thân thuận theo mong muốn bản thân chạy đi lấy một lá bùa màu vàng có viết một chữ " Phân" cùng hình vẽ kì quái. Diệp Hoan thấy vậy liền giật mình.
- Bà cố của tôi ơi, bà làm gì đấy?
- Đi tới đó xem chứ làm gì?
- Nhưng mà....
Phạn Gia Linh không để Quốc Sư vào mắt, vội vàng gấp lá bùa thành nhiều lần rồi dùng máu của mình nhỏ lên thấm đẫm lá bùa. Cô đặt lá bùa lên lòng bàn tay, niệm chú. Một giây sau lá bùa bốc cháy. Cô thổi lên đó một hơi, bụi lá bùa bay về phía trước hoá thành một thân ảnh.
Diệp Hoan thấy hai thân ảnh giống nhau như đúc trước mặt liền choáng váng.