Chương 4
Phạn Gia Linh không một giây ngừng nghỉ. Cô lấy mực chu sa vẽ một pháp trận hình tròn lên sàn nhà, trong hình tròn là những hoa văn đẹp đẽ mà ma mị. Chỉ mất chưa đầy một khắc đã vẽ xong. Diệp Hoan đứng dậy nhìn chằm chằm pháp trận được vẽ hoàn hảo trước mặt mà há hốc mồm. Hắn biết Phạn Gia Linh rất giỏi vẽ bùa chú, nhưng một pháp trận cần kĩ thuật cao dùng để dịch chuyển tức thời thế này cũng phải mất một canh giờ để vẽ xong. Vậy mà cậu ta lại chỉ mất chưa đến một khắc đồng hồ.
Diệp Hoan cảm thấy bản thân là một Quốc Sư còn cảm thấy hổ thẹn. Hắn dùng ánh mắt nhìn " người ngoài hành tinh" nhìn Phạn Gia Linh. Trong khi đó Phạn Gia Linh đang sắp xếp đồ đạc, lấy cái mặt nạ bằng bạc che một nửa mặt trên, tiện tay vớ cái áo choàng đen có thêu hoa bỉ ngạn mắc trên ghế phủ lên người cuối cùng là vũ khí cô hay dùng nhất " Trường Tiên". Cô bước vào trận pháp xong. Cuối cùng nhìn Diệp Hoan dặn dò:
- Đi hơi gấp, cậu giúp tôi trông coi chỗ này cẩn thận. Tiểu Nhạn đi cúng giỗ cho Tiểu Chí Chí rồi. Tí nữa sẽ qua đây đón tôi. Cậu đừng nói gì cả. Đem con rối kia giao cho muội ấy là được. Tôi có để một phần thần thức trong đó, chắc hẳn không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu có gì xảy ra thì nhớ dùng truyền âm chú liên lạc với tôi. Hiểu chưa?
- Hiểu, hiểu rồi. Cậu cũng phải cẩn thận đó. Ở đây cứ giao cho tôi là được.
Phạn Gia Linh nhìn Diệp Hoan. Cảm thấy tên này tuy rằng thi thoảng hơi thiếu đòn. Nhưng cũng đáng tin lắm. Cô chỉ biết an ủi bản thân như vậy thôi, chứ biết sao được.
- Tôi đi đây.
Phạn Gia Linh lẩm bẩm vài câu chú ngữ rồi biến mất để lại Diệp Hoan còn có chút ngơ ngác nhìn. Hắn nhìn trận pháp rồi nhìn con rối bên cạnh rồi lặng lẽ thở dài. Bà cố nội này.....
Du Ly Quốc
Một nam tử thân cao sáu thước ( khoảng 1m9) vận một thân tử y hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ. Hắn mang một thân đầy tao nhã ngồi uống trà. Thần thái với tác phong khiến người ta cảm thấy khi còn là tiểu hài tử hắn chắc hẳn được giáo dục rất tốt. Hiện tại hắn đang ngồi trong đại sảnh chờ người.
Minh Hà từ bền ngoài nhìn tác phong của hắn mà không nhịn được cảm thán. Quả nhiên được dạy dỗ rất tốt, tiểu nha đầu kia quả thực không tệ đâu. Cháu trai của hắn tuy rằng không còn ký ức gì nữa nhưng vì bản năng mà hành xử của hắn vẫn như cũ. Lúc Minh Hà mang người về, thấy hắn lúc tỉnh lại vẫn dáng vẻ đó mà suýt tưởng thuốc không có tác dụng, định chuốc một liều mạnh hơn cơ. Nhưng sau đó thấy hắn ngơ ngác hỏi hắn là ai? đây là đâu mới yên tâm lại. Suýt nữa Minh Hà hắn cho đứa cháu yêu quý uống thêm một liều thuốc thật, cảm thấy may mắn. Chỉ cần hắn đem cháu trai mình uống thuốc biến thành hỏng luôn thì tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ đem hắn xiên lên quay đều trên bếp lửa luôn.
- Chí Vĩ à, ngọn gió nào đem cháu thổi tới đây thăm ta thế này?
- Hoàng Thúc.
Minh Chí Vĩ vội vàng đứng thẳng dậy hành lễ. Chỉ là một kiểu hành lễ bình thường mà hắn thực hiện hoàn hảo như sách mẫu. Minh Hà thầm tặc lưỡi trong lòng. Hắn không nhịn được cảm khái một lần nữa.
- Mau ngồi xuống đi thôi. Đã bảo ngươi đừng giữ lễ như vậy nữa cơ mà. Thật là...
- Tiểu điệt không dám. Hôm nay Tiểu điệt đến đây là muốn từ biệt thúc một thời gian.
Minh Chí Vĩ vẫn đứng như cũ, chắp tay nói.
Minh Hà nghe vậy thì giật mình. Vội hỏi:
- Từ biệt? Ngươi tính đi đâu? - Đừng bảo là nó nhớ ra mọi chuyện rồi đi tìm tiểu nha đầu chứ?
Minh Hà đại thúc não bổ một hồi. Tưởng tượng đến tình cảnh biệt ly rồi hợp của cháu trai mình với tiểu nha đầu. Tình cảnh hắn tưởng tượng rất cảm động, rất cảm xúc, cảm xúc như ....cuốn tiểu thuyết hắn mới đọc được từ hôm qua vậy.
- Tiểu điệt muốn đến khu rừng phía Tây Nam của Nam Nguyệt Quốc. Tiểu điệt mới nhận được tin tức nói ở đó hiện đang có loạn động. Tính tới xem xét một phen.
- A? Rừng phía Tây Nam của Nam Nguyệt Quốc? À ra vậy, vậy ta còn tưởng...
- Hoàng Thúc tưởng gì ạ?
- Không, không, không có gì hết? vậy ngươi tính khi nào thì đi? Đi bao lâu? đi với ai?
- Thưa Hoàng Thúc, ngay ngày mai tiểu điệt sẽ xuất phát. Tiểu điệt tính đi một mình. Còn bao lâu thì còn phải xem tình nữa... Cho nên phía bệ hạ...
- Ta hiểu rổi. Minh Chí Vĩ à? Ngươi cứ đi thoải mái thôi. Công vụ ở đây có ta lo cả rồi. Phía bệ hạ ta sẽ nói với ngài giúp ngươi. Mấy năm nay ngươi vất vả nhiều rồi, nên du sơn ngắm thuỷ thôi.
Minh Hà đi tới vỗ vai cháu trai nhà mình. Cảm thấy cháu trai ngày càng cao lớn tuấn tú giỏi giang thì vô cùng hài lòng.
Minh Chí Vĩ: ..... - Vừa rồi mình có nói là đi du sơn ngắm thuỷ sao?
Sau đó, Minh Chí Vĩ bị Minh Hà đại thúc giữ lại dùng thiện, tiếp đó là đàm đạo văn thơ, tiếp đó là đánh cờ, tiếp đó nữa là đấu võ,... Tóm lại, lúc hắn tới bái phỏng Minh Hà đại thúc là sáng sớm. Nhưng đến tận tối mịt mới được thả về. Bản thân hắn quả thực là rất bắt đắc dĩ, hắn không thể thất lễ mà từ chối lời đề ( mè) nghị ( nheo) của Hoàng Thúc được. Đúng ra là Hoàng Thúc định giữ hắn lại qua đêm. Nhưng điều này thật quá không ổn rồi, vì thế hắn đành tìm cớ mà " chuồn về".
Minh Chí Vĩ đang ngồi xe ngựa về Vương Phủ của hắn, theo bản năng hắn đưa tay lên cổ của mình nắm lấy sợi dây chuyền vàng cẩn thận kéo ra. Từ trong áo hắn xuất hiện một mặt dây chuyền bằng bạch ngọc hình giọt nước, to bằng trứng chim bồ câu. Miếng bạch ngọc có khắc một đoá hoa cẩm chướng xinh đẹp, tinh tế. Nhưng điều đáng tiếc là nó có một vết nứt. Nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra được. Minh Chí Vĩ trân trọng cầm lấy nó, nâng niu trong lòng bàn tay của mình.
Hắn cảm thấy tất cả phiền muộn, khó chịu trong ngày đều tiêu tan rất nhiều. Minh Chí Vĩ nhìn miếng bạch ngọc tỉ mỉ. Hắn không có bất cứ hồi ức nào về cách mà hắn có được miếng ngọc này. Đúng hơn là hắn mất đi kí ức khi hắn 17 tuổi. Hoàng Thúc là người đầu tiên hắn nhìn thấy khi tỉnh lại. Khi đó trí nhớ hắn là một mảnh trống rỗng, hắn hỏi Hoàng Thúc nguyên do, thì Hoàng Thúc bảo hắn bị ngã xuống núi nên mới như vậy.
Hoàng Thúc nói hắn là Minh Chí Vĩ, 17 tuổi, là Thất Vương Gia của Du Ly Quốc. Hoàng huynh hắn là Minh Kì hiện là hoàng đế. Mẫu Thân hắn trước là Du Phi, do 12 năm trước bị thích khách sát hại mà qua đời. Tuy rằng Hoàng Thúc kể rất tỉ mỉ, nhưng đối với hắn mà nói không khác gì đang nghe một câu chuyện của một người khác chứ không phải hắn. Minh Chí Vĩ sau đó phát hiện trên cổ mình có một dây chuyền. Hắn không biết vì lí do gì mà bất chi bất giác cảm thấy nó rất quan trọng với bản thân. Chỉ biết, khi nhìn lâu hắn liền mơ hồ nhớ tới một gương mặt non nớt, xinh đẹp. Minh Chí Vĩ không nhịn được hỏi Hoàng Thúc nguồn gốc của sợi dây này, liền thấy Hoàng Thúc sững sờ một lát, sắc mặt biến hoá thành trăm ngàn biểu cảm rất thú vị. Cuối cùng nói
" Ta cũng không rõ lắm. Chắc là một tiểu cô nương nào tặng ngươi đó. Giữ cho cẩn thận"
Minh Chí Vĩ cảm thấy là lạ nhưng không hỏi nhiều thêm. Đến tận bây giờ, sợi dây chuyền này chính là vật bất li thân của hắn.
Quay về thời điểm hiện tại. Ngày mai hắn sẽ đi tới khu rừng phía Tây Nam của Nam Nguyệt Quốc. Như những gì hắn nói với Hoàng Thúc, quả thực ở đó có loạn động. Trong khu rừng đó có một thung lũng có tên gọi là Bất Tử. Tuy rằng nó được gọi là thung lũng Bất Tử nhưng trái với tên gọi của nó, nó vô cùng đáng sợ. Nghe bảo trong thung lũng có rất nhiều thảo dược quý giá, có một số loại có thể chữa bách bệnh. Nhưng để có thể vào đó hái chúng thì phải trải qua hàng ngàn cây cối cùng hàng ngàn động vật có độc ở khu rừng rìa thung lũng đó.
Có rất nhiều người vẫn bất chấp nguy hiểm mà đi vào hái dược. Nhưng kết cục đều là chưa nhìn thấy thung lũng đâu mà đã chết giữa đường vì chúng quá nhiều độc rồi. Cho nên đến bây giờ thảo dược quý hiếm giữa thung lũng vẫn là một câu chuyện truyền thuyết truyền tai nhau mà thôi. Cũng chính vì tính chất hiểm độc đó mà Minh Chí Vĩ đã một mình chạy vào đó. Hắn cố gắng vào sâu nhất có thể rồi dọn dẹp một chút ,đem người vào đó huấn luyện thành ám vệ. Khu rừng độc chết người này rất lí tưởng để huấn luyện sự cảnh giác, cẩn thận, mức độ nhanh nhẹn của ám vệ. Chỉ cần sơ xẩy chút thôi là có thể toi mạng bất cứ lúc nào.
Vì vậy mấy hôm trước, Minh Chí Vĩ nhận được tin rằng khu rừng đó, không biết từ đâu xuất hiện mấy con quái vật. Con quái vật có hình dạng của một con người, nhưng mà toàn thân nó đều phủ một khí đen xung quanh dày đặc. Khí đen đó toàn là khí độc, bất cứ ai chạm vào hoặc hít vào đều mất mạng ngay tức khắc. Đã có không ít ám vệ của hắn đã bỏ mạng vì nó rồi.
Minh Chí Vĩ cảm thấy quả thực không ổn, tính sắp xếp tới đó xem xét tình hình. Nếu không giải quyết đươc, sẽ đem ám vệ ra khu vực khác huấn luyện.