Pháp lực âm dương

Chương 5

Chương 5:

Phạn Gia Linh cũng vừa tiếp nhận tin tức về con quái vật đó từ Diệp Hoan.

Sau khi truyền tông đến ven khu rừng Diệp Hoan đã dùng truyền âm phù gọi cho cô. Hắn nói

" Bà cố nôi của tôi ơi, cậu nhớ cẩn thận đó. Vừa rồi tôi vừa bói ra xong, chính là thấy được trong khu rừng cậu sắp đi qua đó có một đám dị tượng xuất hiện. Tôi không thể tính toán được gì về nó cả. Dường như chúng không phải thứ của nơi này. Chắc hẳn lạc từ dị giới nào đó. Cậu tìm cách bắt chúng lại cho tôi. Tôi phải tìm hiểu cho ra lẽ mới được. À, đúng rồi, hình như mệnh hung của Tam Ca cậu cũng liên quan tới chúng đó. Cho nên là.... cố lên nha!!!"

Cố lên nha!!! Cố lên nha cái con khỉ. Cô có biết gì về chúng đâu? bắt thế nào bây giờ? Cơ mà hình như theo cậu ta nói là " một đám" dị tượng chứ không phải một dị tượng? Biết " một đám" là bao nhiêu chớ??? Tên điên này!!! Nhất định lúc về cô phải dùng Trường Tiên quật chết tên điên này mới được.

Diệp Hoan đang gặm đùi gà bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Phạn Gia Linh đứng ở ngoài khu rừng xem xét một phen. Vị Thần Y đang chữa bệnh cho Tam Tẩu hiện đang ở trong thung lũng Bất Tử. Cô biết trong khu rừng có những thứ gì, đáng sợ như thế nào. Hơn nữa cô cũng chưa từng từng thử vào đó bao giờ cả, chỉ nghe đồn mà thôi. Tam Ca với Tam Tẩu có thể vào đó được đều nhờ Thần Y mang vào.

Nhưng mà Phạn Gia Linh chính là thấy chết không biết sợ. Càng khó khăn càng kích thích cô đó được không. Phạn Gia Linh hưng phấn nhếch mép cười một cái rồi dùng tư thế thật ngầu phất áo choàng một cái đi vào.

Ngay sau khi Phạn Gia Linh bước vào thì Minh Chí Vĩ cũng vừa vặn tới nơi. Lần này hắn một mình đi tới. Với thực lực của hắn thì đi vào thung lũng không thành vấn đề. Chẳng qua hắn biết không phải ai cũng như hắn được. Cho nên chọn độ sâu vừa phải mà huấn luyện ám vệ mà thôi.

Hắn lúc đi tới ven rừng, nhìn khu rừng một hồi rồi nắm chặt kiếm bên người rồi bước vào.

Phạn Gia Linh chính là lần đầu vào đây, trên tay chính bản đồ cùng la bàn. Cô chỉ đành dựa vào hai thứ này mà đi. Đối với cô mà nói, mấy thứ độc dược này không hề đáng sợ, đáng sợ chính là cô chính là bị mù phương hướng. Đông Tây Nam Bắc căn bản không phân biệt được. Phạn Gia Linh cầm la bàn xoay vòng vòng mà chán nản, cô bắt đầu thấy nhớ Tiểu Chí Chí rồi. Trước đây, cô đi đâu cũng dẫn hắn theo, bởi hắn tìm đường rất tốt, cô chỉ cần đưa la bàn với bản đồ cho hắn, bản thân chỉ cần lẽo đẽo theo sau là được.

Bây giờ trời bắt đầu tối mịt. Phạn Gia Linh đành tìm một cái cây cổ thụ, dùng khinh công bay lên một cành cây to cao mấy mét. Dùng pháp lực tạo một kết giới đơn giản, ngối trên đó nghỉ ngơi.

Đang trong lúc lôi bánh nướng trong người ra ăn thì cô phát hiện xa xa có người đang đi tới. Phạn Gia Linh vội cất bánh nướng đi, chậm rãi thu lại khí tức lại âm thầm ngồi trên cây xem xét.

Minh Chí Vĩ rất khác với Phạn Gia Linh. Hắn tới đây chính là ngựa quen đường cũ, thuận thuận lợi lợi mà đi. Thể lực của hắn rất tốt, căn bản không cần nghỉ ngơi, có thể đi như vậy hai ngày liền cũng không có vấn đề gì. Hắn hiện tại đang vừa đi vừa cảnh giác xung quanh, chỉ sợ bắt gặp quái vật đó.

Phạn Gia Linh thấy đối tượng sắp tới gần, dùng thần thức kiểm tra, phát hiện đối tượng là người bình thường. Hơn nữa trên người hắn còn có một chút khí tức của bản thân với cả thần thức của người này cũng rất quen thuộc. Cô có chút cảm thấy khó tin, người này chẳng phải là.... Phạn Gia Linh cảm thấy bản thân nên xác nhận mới được.

Phạn Gia Linh không nghĩ nhiều lập tức bay xuống. Minh Chí Vĩ bỗng dưng nhận ra có một vật gì lao đến, theo bản năng nhảy lui lại. Lúc hắn vừa ngẩng đầu xem là ai thì một giọng nói nữ tính trong trẻo vang lên:

- Chào mỹ nhân, tỷ đứng đây từ chiều. Xin hỏi mỹ nhân tên gọi ra sao? Uầy thật muốn bắt về nhà nuôi ghê nha.

Minh Chí Vĩ: ......

Tuy không hiểu rõ lắm ý của đối phương nhưng nếu bỏ qua câu nói đó thì quả thực giọng nói này rất dễ nghe. Nó như thể đâm thẳng vào tâm can hắn, khiến tim hắn vô thức rung lên nhẹ. Lúc hắn nhìn lên, phát hiện đối phương là nữ nhân. Vị nữ nhân này mặc một bộ hồng y mĩ lệ, khoác một cái áo choàng đen có thêu hoa bỉ ngạn ở dưới. Trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc, khắc hoa văn rất tinh tế. Tuy rằng bị che nửa mặt nhưng hắn vẫn thấy được khuôn miệng nhỏ nhắn màu đỏ quyến rũ cùng chiếc mũi xinh xắn của nàng. Quả thực chỉ cần nhìn qua thôi có thể biết đối phương nhất định là một mỹ nữ.

Hơn nữa, khi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo, lười nhác xen chút lưu manh của nàng. Hắn cư nhiên không hề cảm thấy khó chịu hay ghét bỏ nào, mà trong đầu hắn lại vô tình gợi lên một hình ảnh y hệt như vậy.

/ Một tiểu cô nương mặc hồng y, khoác một cái áo choàng đen thêu hoa bỉ ngạn đỏ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc. Nàng bước tới phía một đứa bé đang ôm thi thể mẫu thân của nó. Nàng dùng một tay gỡ mũ áo ra, làn tóc đen nhánh buộc hai bên gặp gió bay lên như dải lụa thượng đẳng . Tiểu cô nương cười lưu manh kết hợp với dáng vẻ lười nhác đầy cao ngạo đưa tay còn lại chỉ về phía cậu:

- Nhóc con, ta cảm thấy ngươi rất đẹp mắt. Ta tuyên bố sẽ bắt cóc ngươi./

Hình ảnh tuy mơ hồ nhưng cũng khiến hắn rung động không thôi. Hơn nữa người này lại mơ hồ cho hắn thấy rất thân thuộc y hệt như cảm giác dây chuyền bạch ngọc mang lại cho hắn vậy. Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc khó hiểu của bản thân. Đem bản thân chỉnh lí thành bộ dạng lịch sự tao nhã xa cách như thường ngày:

- Tại hạ họ Minh tên Chí Vĩ. Xin hỏi quý danh cô nương?

Phạn Gia Linh nhìn rõ tướng mạo đối phương liền khẳng định được suy đoán của bản thân. Không ngờ thật sự là nhóc con đó. Trời ạ nhìn đi, 5 năm rồi, sao lớn lên lại càng dễ nhìn thế cơ chứ. Nhưng mà nhìn bộ dáng đứng đắn của nhóc con này khiến nàng không nhịn được tâm tư muốn đùa giỡn hắn. Phạn Gia Linh đi tới gần Minh Chí Vĩ đi một vòng quan sát.

Minh Chí Vĩ thấy đối phương vẫn chưa hồi đáp lại mà lại xoay quanh đánh giá hắn. Nếu bình thường là người khác, hắn nhất định cảm thấy rất khó chịu, tìm cách cáo từ rời đi luôn. Còn bây giờ hắn lại cảm thấy như vậy rất bình thường, bản năng còn nhìn lại bản thân xem y phục có ổn không, tác phong có bất nhã không, có khiến đối phương chán ghét không. Lúc đối phương đi đủ một vòng, hắn mới tỉnh táo lại, thấy bản thân tự nhiên lại ấu trĩ như vậy.

Phạn Gia Linh đánh giá Minh Chí Vĩ một vòng, thấy hắn hôm nay hắn mặc một bộ hắc y thêu hoa văn bằng chỉ bạc, cổ tay có đeo bao, tóc được buộc cao gọn gàng, bên hông còn đeo trường kiếm, lưng còn có một túi hành lý, kết hợp với gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo thì chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: PERFECT.

- Thì ra là Tiểu Chí ca. Ta họ Diệp tên Gia Linh. Là một pháp sư. Mục tiêu của ta là thung lũng Bất Tử. Còn huynh thì sao?

Phạn Gia Linh vì tình huống đặc biệt nên không thể khai tên thật, đành mượn họ của tên Quốc Sư ở nhà.

Tiểu Chí ca bị gọi như vậy liền cảm thấy có chút ngại ngùng. Lần đầu tiên có người gọi hắn như vậy:

- Diệp pháp sư, tại hạ chính là nghe nói ở đây có một đám quái nhân nên mới tới xem xét một phen.

- Quái nhân???

Phạn Gia Linh cảm thấy " Đám Quái Nhân" trong miệng vị Tiểu Chí Ca này hẳn là " đám dị tượng" trong miệng Diệp Hoan rồi. Nàng cảm thấy may mắn quá đi thôi. Nhất định Tiểu Chí Ca biết chút gì về chúng rồi. Nàng nhìn xung quanh thấy xung quanh trời đã tối hẳn rồi, hai người đứng đây có chút nguy hiểm. Vì vậy không thèm hỏi han gì đã ôm lấy cánh tay Minh Chí Vĩ bay lên cành cây lớn vừa rồi cô ngồi, tiếp đó tạo lại một kết giới, sau đó dùng hoả phù tạo lên chút ánh sáng.

Minh Chí Vĩ bị kéo đi quá đột ngột. Lúc định thần lại đã thấy mình đang ngồi trên cành cây to bằng một người nam nhân trưởng thành ôm, trước mặt là một ánh lửa bập bùng trên một tờ giấy.