Pháp lực âm dương

Chương 6

Chương 6:

Minh Chí Vĩ đối phương lại là một pháp sư có năng lực thật sự. Lúc hắn nghe đối phương nói thì chỉ nghĩ là mấy pháp sư vẽ bùa bắt ma mà thôi. Nhưng mà nhìn hoả phù cùng kết giới mờ ảo xung quanh, hắn có thể khẳng định đối phương không hề tầm thường.

- Vừa nãy huynh nói là có đám quái nhân phải không? có thể kể rõ về chúng cho ta được không?

Minh Chí Vĩ hơi kinh ngạc:

- Đám quái nhân này gần đây rất nổi tiếng xung quanh đây. Chẳng nhẽ Diệp pháp sư chưa từng nghe sao?

Còn không phải vì tên Quốc Sư kia sao? xem thì xem không rõ ràng, nói mông lung vậy ai mà biết được.

- Ta là người mới tới đây, chỉ nhận được lời nhờ vả của một vị bằng hữu phải bắt chúng để tìm hiểu. Hơn nữa không phải là ta không biết, chẳng qua ta muốn biết thêm thôi huynh hiểu không?.

Minh Chí Vĩ thấy đối phương giấu đầu hở đuôi, nghe thôi đã biết nàng thực sự không biết gì rồi. Nhưng không biết vì đâu mà hắn cảm thấy nếu bản thân vạch trần lời nói dối của nàng thì nàng ấy sẽ giận lẫy cho mà xem. Vì vậy, hắn liền giả bộ tin tưởng lời nói của đối phương, chầm chậm kể:

- Đám Quái Nhân này gần đây mới xuất hiện một vài hôm. Theo những gì tại hạ nghe được thì đám Quái Nhân này có hình dạng của một con người không thể nhận rõ dung mạo bởi quanh chúng bị bao quanh một làn khói đen kịt. Mà làn khói này lại có độc, chỉ cần chạm vào hoặc hít phải đều sẽ chết bất đắc kì tử.

- Có rõ số lượng hay về cách hức hành động chúng không? Như kiểu là chùng hành động đơn lẻ hay là theo bầy, vào ban ngày hay ban đêm chẳng hạn.

- Số lượng thì tại hạ không biết. Nhưng nghe nói thì chúng hành động độc lập và bất kể ngày hay đêm chúng đều có thể xuất hiện.

- Về làn khói độc thì sao? Người trúng độc thường có biểu hiện như thế nào?

Minh Chí Vĩ nhớ lại hình ảnh thi thể vài ám vệ bị trúng độc mà hắn thấy được trước khi tới đây rồi miêu tả:

- Rất kì lạ.

- Rất kì lạ sao?

- Phải, bình thường người trúng độc khác đều có dấu hiệu như huyết đổi thành màu đen hoặc da, môi, móng tay, móng chân tím lại. Nhưng những người dính phải làn khói này đều rất bình thường, chỉ có thần sắc biểu cảm của họ đều rất khổ sở.

- Đều rất khổ sở à?

Phạn Gia Linh xoa xoa cằm suy nghĩ.

Minh Chí Vĩ thấy đối phương không nói gì thêm mà im lặng suy nghĩ thì bản thân hắn cũng không quấy rầy. Hắn nhìn lại tình cảnh xung quanh một lát. Từ đây đến chỗ ám vệ của hắn còn khá xa, bình thường phải mất ba ngày đường mới tới nơi. Còn thung lũng Bất Tử thì chắc chắn còn xa nữa. Lúc trước hắn có thử vào, vì rất khó khăn nên cũng phải mất thêm vài ngày nữa. Lại nhìn đối phương tuy là một pháp sư, nhưng lại là tiểu cô nương nhìn có vẻ nhỏ hơn cả hắn vài tuổi. Một mình nàng đi vào đây đã rất vất vả rồi, liệu có thể bình an mà vào thung lũng không?

Hắn không hề thắc mắc lí do mà nàng ấy phải mạo hiểm đi vào nơi như thế. Bởi hắn biết phải là lí do cực quan trọng thì nàng ấy mới mạo hiểm vào đây như vậy. Hắn có chút lo lắng. Tuy hơi vô lý nhưng màn lúc này có một giọng nói kì lạ trong đầu hắn nói:" Nhất đinh ngươi phải bảo vệ nàng. Đó là sứ mệnh của ngươi".

- Tiểu Chí Ca, huynh đang nghĩ gì thế?

Một cánh tay hua hua tước mặt hắn. Minh Chí Vĩ liền giật mình. Bàn tay này thật nhỏ nhắn, ngắn tay mảnh khảnh, làn da mịn màng rất đáng yêu. Minh Chí Vĩ cảm thấy bản thân điên thật rồi. Vội quay sang nhìn Phạn Gia Linh.

- Tại hạ chỉ là nghĩ tới lộ trình sắp tới mà thôi.

- Thì ra là thế. Vậy Tiểu Chí Ca, huynh có định đi hướng tới thung lũng Bất Tử không?- Nhất đinh là có đi, nhất định là có đi. Chỉ cần có Tiểu Chí Ca bên cạnh, chắc chắn nằng sẽ không lo lạc đường rồi.

Không có. Tuy rằng đáp án trong đầu là vậy, nhưng khi nhìn ánh mắt mong đợi của Phạn Gia Linh thì bất giác câu trả lời của hắn thành:

- Thực ra thì tại hạ cũng định sau khi xử lý đám quái nhân xong thì sẽ tới thung lũng Bất Tử một phen.

Phạn Gia Linh nghe được câu trả lời như mong đợi thì cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng tóm lấy cổ tay hắn nói:

- Nếu vậy thì chúng ta đi chung đi nhé, nhé? Được không? Ta có thể giúp huynh đánh quái NPC. Huynh cho ta đi cùng được không?

Minh Chí Vĩ nhìn cổ tay bị nắm của mình trầm lặng một lát. Sau đó hắn kiềm nén cảm xúc muốn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đối phương lại rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Được.

Qua một đêm bình an lặng gió, Phạn Gia Linh vớ được cái " bản đồ sống " là Minh Chí Vĩ. Nàng ném hết bản đồ cùng la bàn cho hắn cầm, còn bản thân chỉ việc nhàn nhã thi theo sau. Thi thoảng thấy vài còn xà độc xông tới liền dùng trường tiên quất chết.

Minh Chí Vĩ cầm bản đồ cùng la bàn cảm thấy khá vi diệu. Hắn thực sự không cần hai thứ này. Nhưng thấy vẻ hưng phấn của Phạn Gia Linh, hắn đành nhận lấy rồi nhét vào bao hành lí trên người rồi nói

" Đa tạ Diệp Pháp Sư. Tại hạ đã từng tới đây vài lần, nên không cần dùng lắm. "

Hai người, một người cầm trường kiếm, một người dùng trường tiên, cả hai thân thủ đều rất tốt. Bất cứ động vật nào xông đến đều chết thảm. Còn thực vật cây cối xung quanh đều bị Minh Chí Vĩ khéo léo dùng kiếm chém sạch để Phạn Gia Linh đi đường dễ hơn. Hơn nữa hai người đều rất cảnh giác, không bao giờ trực tiếp đụng vào một cái cây lạ nào, mà đều tránh bỏ. Đồ ăn, thức uống đều được chuẩn bị từ trước, sẽ không có trường hợp vì đói mà ăn linh tinh được. Vì vậy, hai người đều thuận lợi đi được một chặng đường.

-Đúng rồi, Tiểu Chí Ca. Huynh họ Minh phải không? Có phải là người trong Hoàng Thất không? Ta nhớ không nhầm, Hoàng tộc Du Ly quốc cũng là họ Minh đúng không? Vậy huynh là người Du Ly quốc nhỉ?

Phạn Gia Linh trên đường đi nhàm chán bắt chuyện với Minh Chí Vĩ còn đang chặt cây dọn đường giúp nàng.

Minh Chí Vĩ cả chặng đường đang không biết bắt chuyện đối phương thế nào. Bỗng dưng đối phương mở miệng trước, hắn lập tức trả lời.

- Diệp Pháp Sư quả thực hiểu biết sâu rộng. Đúng là Hoàng tộc Du Ly quốc chúng ta họ Minh. Ta là đứng thứ bảy trong nhà.

- Thì ra là Thất Vương Gia. Thất lễ rồi, thất lễ rồi, vậy mà ta cứ gọi ngươi là Tiểu Chí Ca có phải không được phải phép không?

Phạn Gia Linh tuy ngoài miệng áy náy tự trách. Nhưng trong lòng đã thầm nói " Cho dù không phải phép ta vẫn cứ gọi như vậy đấy"

- Không, không có. Cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, cô nương không cần để tâm làm gì.

Thấy nhóc con trước mặt không phản đối cách gọi bản thân, bản thân nàng thấy vui lắm luôn. Tay cầm Trường Tiên quật bay một con dơi tính tấn công nàng, miệng lại bắt đầu hoạt ngôn:

- Thế Tiểu Chí Ca có phải có một vị Hoàng Thúc tên Minh Hà phải không?

Minh Chí Vĩ cũng vừa chém đôi một con xà độc có mày sắc sặc sỡ đang nhe răng trước mặt. Hắn nghe thấy vậy liền quay lại nhìn Phạn Gia Linh:

- Diệp Pháp Sư có quen biết Hoàng Thúc của tại hạ?

Phạn Gia Linh thấy trên vai hắn có một cái lá cây, tiện tay phủi một cái.

- Phải, ta với Hoàng Thúc huynh có chút quen biết. Nhưng mà cũng lâu rồi không có gặp lại. Hiện tại ngài ấy thế nào rồi?

- Còn tốt lắm. Mấy bữa trước Hoàng Thúc đi săn, săn được một con mãnh hổ.

Minh Chí Vĩ nhìn cái lá trên vai được phủi đi. Trong lòng có chút vui sướng. Cảm giác khó chịu khi thấy đối phương đề cập đến nam nhân khác cũng không còn nữa. Bỗng dưng hắn thấy Diệp Pháp Sư xông về phía hắn, tay nàng nắm lấy bàn tay hắn kéo ra phía sau, tiếp đó nàng lôi từ trong ngực một lá bùa niệm gì đó rồi ném về phía trước.

Lá bùa như có sức sống, không cần gió mà phi rất nhanh, đập phải một vật. Vật đó Minh Chí Vĩ nhìn là có thể đoán được, đó là quái nhân mà bọn họ đang săn lùng. Quái nhận dính phải lá bùa, làn khói đen quanh nó như gặp phải nước mà tiêu tan phân nửa để lộ một người. Người này không hề mở mắt, đúng hơn là như đang ngủ.

Minh Chí Vĩ ngạc nhiên nhìn về phía Phạn Gia Linh, thấy biểu cảm trên mặt nàng ấy trở nên nghêm túc, không còn bộ dạng lưu manh như trước nữa. Minh Chí Vĩ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng sau đó sự chú ý của hắn di chuyển lên con quái nhân vừa rồi.

Làn khói xung quanh quái nhân vừa rồi tiêu tan phân nửa, bây giờ lại như được hồi sinh mà vây quanh cái người đang ngủ ấy.

- Đây là.... - Minh Chí Vĩ không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Hừm, lát nữa nói cho huynh biết.

Phạn Gia Linh vừa nói xong liền ném tháo bỏ áo choàng ném cho Minh Chí Vĩ, toàn bộ hồng y lộ ra làm dáng người nhỏ nhắn được nổi bật lên. Cũng bởi có vẻ như bị tấn công bất chợt, làn khói bỗng đơ ra. Lúc nó hiểu ra điều gì thì đã muộn. Xung quanh nó là một vòng tròn đỏ khép kín vẽ bằng mực chu sa.

Nữ nhân hồng ý đeo mặt nạ bạc đã ở trên cành cây trên đầu nó. Tay nàng cầm một viên ngọc châu đỏ như chứa huyết. Làn khói đen dường như cảm thấy sợ hãi bắt đầu toả ra trăm hướng chạy trốn. Lạ thay, vòng tròn chu sa tuy vẽ trên đất nhưng lại có thể hình thành một bức tường vô hình phía trên làm làn khói đó không thể thoát ra được. Trong khi nó đang tìm cách thoát khỏi thì Phạn Gia Linh đã cầm viên ngọc huyết châu hướng về nó.

Nàng vừa cầm vừa nhắm mắt niệm chú. Viên huyết châu toả ra một tia sáng chiếu vào làn khói đó. Làn khói bắt đầu bị hút vào. Lúc bị hút vào chúng còn cố dãy dụa cho bằng được. Nhưng cuối cùng vẫn là bị hút vào huyết châu không còn sót lại chút nào.

Sau khi hút xong, Phạn Gia Linh liền ngưng niệm chú, dùng một lá bùa dán vào phong ấn. Thấy mọi việc ổn thoả nàng liền thở ra một hơi.