Tống Mịch Uyên dù đã lật cả cái Tẩu Vi cung lên tìm luôn rồi vẫn chẳng thấy Phượng Thanh Du đâu cả, hắn khỏi cần nghĩ, chỉ cần dùng đầu gối cũng có thể biết được vị kia đang ở nơi đâu.
Khắp cả lục giới này, ngoài Tẩu Vi cung ra thì vị đó chỉ có thể đến rừng Bách Thụ ngay gần động hồ li mà thôi.
Khu rừng này được gọi bằng cái tên Bách Thụ là bởi nơi đây được trồng xuống hơn mấy trăm loại cây khác nhau: có loại ăn quả, lấy gỗ, lấy nhựa cây, lấy lá, lấy bóng mát, lấy làm thuốc... và đặc biệt ở chính giữa khu rừng có trồng một cây ngô đồng đỏ rực khổng lồ, tuổi thọ của cái cây này có khi còn lên tới vạn năm tuổi. Chưa kể gì tới thân cây, mới chỉ là một cành nhỏ của nó thôi đã to bằng một cái ôm của người trưởng thành rồi.
Ngay phía trên tán cây chỉ cách mặt đất không quá cao đó, ta còn có thể thấp thoáng thấy được bóng dáng một vị thiếu niên đang mơ màng ngủ.
Vốn Băng Ngọc có ý định chạy tới Tẩu Vi cung tìm Phượng Thanh Du cùng xuống phàm giới đi chơi nhưng lại nhớ ra có khi nào Thanh Du ca ca lại đang lười biếng trốn đến ngủ ở trên cây ngô đồng đại thụ( cây ngô đồng lâu năm) hay không nhỉ?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng mà, Thanh Du ca ca lại chạy tới cái cây ngô đồng này làm biếng ngủ ngon lành rồi.
Băng Ngọc lại chạy ra vườn đào lấy chút phấn hoa rồi dùng pháp thuật khiến bụi phấn đều bay về phía vị thanh niên đang ngủ ngon lành trên cành cây kia nhưng lại không ngời bụi hoa vậy mà lại bị ngăn cách bởi một lớp lá chắn yêu lực nồng hậu.
Phượng Thanh Du bị đánh thức bởi cảm giác không ổn quen thuộc, hắn mở mắt ra nhìn rồi ngồi dậy vươn vai vặn mình cho đỡ mỏi. Xong xuôi đâu vào đấy rồi thì hắn mới giơ tay lên triệt tiêu màn phòng hộ xung quanh đi.
"Băng Băng à, muội có thể nghĩ ra trò nào mới hơn được không hả!!! Lần nào cũng rải phấn hoa đào để đám hồ điệp kia chôn sống ta mãi không thấy chán sao?"
"Muội thấy vui mà, không chán đâu hi hi hi hi." Sự thật chứng minh đúng như vậy đấy, nàng từng thử khá nhiều cách rồi nhưng phát hiện Thanh Du ca ca nhà nàng trò gì cũng không sợ lại chỉ sợ có mỗi trò bị hồ điệp chôn sống này thôi.
Nhân lúc Băng Ngọc mất chú ý, Phượng Thanh Du vô thanh vô tức biến mất trong không trung rồi nhanh chóng xuất hiện sau lưng điểm huyệt nàng.
Bị điểm huyệt bất ngờ, Băng Ngọc nổi đoá lên: " Thanh Du ca ca huynh giải huyệt cho ta mau!!!"
"Ta không thích giải huyệt cho muội đấy, muội cứ đứng đó mà tắm nắng đi, hai ngày nữa huyệt đạo tự khắc được giải. Giờ ta có việc rồi, đi trước đây."
Nói rồi hắn liền chạy mất hút không thấy bóng dáng, từ trong không trung truyền lại tiếng nói vang vọng của Phượng Thanh Du: " à quên không nhắc nhở muội, muội đừng có cố giải huyệt đạo làm gì cho mệt. Vô dụng thôi, đợi khi nào muội đạt thần thú cảnh giới như ta rồi hẵn nghĩ tới việc đó."
"Giờ muội cứ cố tình phá giải chỉ làm muội tự chuốc khổ vào thân thôi. Cũng yên tâm đi, xung quanh đây ta đã bày kết giới hết rồi, đảm bảo không có một yêu thú hay ma vật nào có thể xông vào được đâu."
Sau khi để lại lời nhắn, Phượng Thanh Du vội gọi gió tới rồi nhảy lên bay về Tẩu Vi cung.
Khi nãy hắn đang ngủ thì đột nhiên cảm nhận được có kẻ lớn mật không sợ chết dám xông vào cấm địa trong Tẩu Vi cung, hắn dám chắc kẻ này không hề có ý đồ xấu gì đối với Tẩu Vi cung nhưng cấm địa là cấm địa.
Nếu đã có kẻ dám xông vào nơi đó rồi thì hắn không thể tha cho được.
Chỉ còn cách Tẩu Vi cung một đoạn đường ngắn nữa, Phượng Thanh Du nhận được phi kiếm truyền âm của mẫu thân kêu hắn mau chóng đuổi theo kẻ đã xông vào cấm địa hiện đã thoát khỏi Tẩu Vi cung: " có kẻ bạo gan dám xông vào cấm địa Tẩu Vi cung chúng ta trộm đi băng vũ của con rồi, Du nhi con mau chóng đuổi theo hắn cướp lại đi. Nếu chiếc băng vũ đó bị hao tổn gì thì tính mệnh con cũng gặp nguy hiểm theo đó."
Hắn nhăn mày khó chịu nghĩ, kẻ nào lại đáng ghét vậy nhỉ? Dám cả gan xông vào cấm địa Tẩu Vi cung để trộm một chiếc băng vũ của hắn đem đi!
Cũng may tên đó không hề biết, băng vũ của Phượng Thanh Du dù có bị đem đi bất cứ đâu, dù cho nó đang ở giới nào trong lục giới thì chỉ cần một ý niệm của Phượng Thanh Du thôi thì tự khắc chiếc băng vũ đó sẽ ngay lập tức trở về bên hắn.
Vừa mới trộm được băng vũ và thành công chạy thoát ra khỏi Tẩu Vi cung nhưng Lâm An lại phát hiện chiếc băng vũ đó chẳng hiểu sao lại không cánh mà biến mất dù rằng y đã cất thật kĩ trong ngực áo rồi.
Đời trước, đời này điều khiến y hối hận nhất là mình không thể báo hiếu được với cha nuôi, gần đây y từng nghe được một truyền thuyết nhân gian có nói rằng nếu muốn phục sinh cho một người thì cần có được băng vũ của thần thú thượng cổ- chu tước làm thuốc dẫn và một vài loại thảo mộc khác để chế ra thuốc phục sinh.
Ngay thời khắc Lâm An đang không có niềm tin gì vào mấy lời nói nhảm đó thì ông trời lại cho y biết được cung chủ Tẩu Vi cung trong lúc vô tình đã có được một chiếc băng vũ- thứ mà y đang cực khổ tìm kiếm bấy lâu nay.