Răng rắc!
Thanh Du cảm giác được bản thân giống như đang bị giam trong một không gian chật hẹp nên thử giơ tay đẩy mạnh vào phía trước xem sẽ có chuyện gì xảy ra lại nghe được tiếng giống như có đồ vật gì vừa mới bị nứt.
Trong đêm tối khuya khoắt im lìm không một tiếng động bỗng có tiếng phượng kêu thấu trời phát ra từ trong ngôi nhà nhỏ nằm ven sông cách rất xa thành trấn, cũng từ chân trời nơi đó bay ra một con dực điểu còn được gọi bằng một tên thân thuộc khác - phượng hoàng lửa!
Thấy được dị trạng này bất chợt nổi lên, phu thê Tần -Giao hai người không kịp nghĩ nhiều vội chạy về nơi phát ra thiên tượng.
Quả trứng vốn luôn được đặt bên trong tầng hầm được xây ngay dưới căn nhà nhưng vào lúc này nó đã biến mất, thay vào đó là một đứa bé trai chỉ lớn khoảng ba hay bốn tuổi đang ngồi khoanh chân một chỗ đánh giá cảnh vật xung quanh. Khi quan sát gần sẽ thấy cậu sở hữa mái tóc ánh kim, trên người cậu thì đang mặc một thân y phục vàng rực, ngoài ra ở những nơi có viền trên y phục đều được thêu lên đó những hoạ tiết khó hiểu màu đỏ nhưng lại đem đến cảm giác áp lực.
Về đến nơi, Quân Tần và Tề Khắc Giao khi nhìn thấy đứa bé kia liền không tự chủ được muốn quỳ xuống kính bái nhưng may đến cuối cùng vẫn nhịn loại được cảm giác đó.
Lời hứa trước lúc yêu hoàng thân vẫn* đã cậy nhờ phu thê hai người chăm sóc cho tiểu chủ vẫn đang trong trứng chưa nở, họ sẽ không bao giờ quên.
*Thân vẫn = chết
Vì muốn cho tiểu chủ được sống một đời bình yên. Hai người sẽ giữ kín bí mật này cho tới lúc chết cũng sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai nữa.
Giới yêu tộc luôn có một quy củ rất đặc biệt, khi một ấu tử* được sinh ra sẽ để nó tự lấy tên cho mình. Tề Khắc Giao tiến lại gần hỏi đứa bé: " con tên là gì?"
Ấu tử = con non = ấu thú
Thanh Du kinh ngạc nhìn Khắc Giao, cậu vốn không hề biết cổ ngữ, nhưng lời người này đang nói cậu lại hiểu được.
Để thêm chắc chắn hơn nên Thanh Du hỏi lại: " cứ gọi con là Thanh Du đi, mà người hiểu được lời con nói sao? Hai người là gì đối với con?"
Giọng nói mới ôn nhu làm sao khiến cho bất kì ai nghe được đều cảm thấy ấm áp và nhẹ nhàng từ sâu trong tâm hồn!
Khắc Giao trả lời với giọng chắc nịch: "tất nhiên là hiểu rồi, mà ta với tướng công tuy không phải thân sinh phụ mẫu của con nhưng cũng có công nuôi dưỡng, cứ coi bọn ta như cha mẹ của con mà gọi. Ừmmm, ta lấy Phượng làm họ cho con nhé, gọi Phượng Thanh Du con coi có được không?"
Thanh Du: " được ạ thưa mẫu thân đại nhân." Đứa bé vui vẻ cười sáng lạn hở cả chiếc răng nanh hơi nhọn be bé xinh xinh màu trắng ngà, nụ cười đó như một mặt trời nhỏ toả nằng vậy!
Từ sau ngày hôm đó trong căn nhà nhỏ bên sông liền xuất hiện thêm một đứa bé trai không chỉ có đáng yêu, ngoan ngoãn mà còn rất hiểu chuyện.
Mỗi khi phụ mẫu nó đi bán rau ngoài chợ về đều chỉ thấy nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, trà trên bàn đã được pha sẵn đúng tầm để uống, chỉ là lúc đi ra con sông sau nhà thì lại thấy tiểu Thanh Du đang nghịch nước dưới sông.
Nhìn kĩ mới biết hoá ra thằng bé đang muốn bắt con cá đem về nấu cơm ăn.
Yêu tộc có thể đạt đến tu vi hoá hình như họ rồi thì không cần ăn uống cũng sẽ chẳng xảy ra nổi được chuyện gì. Nhưng Thanh Du giờ còn đang trong giai đoạn ấu thú nên vẫn cần ăn uống để tiếp thêm năng lượng mới có sức tu luyện được. Ngoài ra tiểu Thanh Du tiếp thu kiến thức cũng rất nhanh, từ cách khống chế yêu lực của bản thân đến thuật pháp điều khiển lửa đều học với tốc độ ánh sáng là xong mà căn cốt không hề có dấu hiệu rạn nứt nào, ngược lại còn rất kiên cố chắc chắn.
Không hổ danh là nhi tử của yêu hoàng-người đứng đầu thống lĩnh toàn bộ trên dưới yêu tộc, thiên phú quả thật khó ai sánh kịp!
Cứ theo cái đà này phát triển đi lên thì không bao lâu nữa phu thê hai người cũng chẳng còn gì để dạy cho tiểu Thanh Du nữa rồi, cuộc sống gia đình ba người trôi qua trong bình yên đong đầy ấm áp.
Ngay từ khi còn nhỏ tuổi, thiên phú trong luyện đan thuật của Phượng Thanh Du đã bộc lộ ra rất rõ ràng, chỉ với thành quả lần đầu bắc lò luyện đan liền cho ra cực phẩm đan dược chỉ có các vị tông sư lâu năm hay đan hoàng mới có thể luyện ra nổi thì đủ biết trình của cậu nó cao như nào rồi đấy.
Nhưng đó là chuyện mấy năm sau đó, còn hiện tại Phượng Thanh Du dù sao đi nữa cũng chỉ là một đứa bé mới có bốn tuổi mà thôi.
Năm Thanh Du lên bảy tuổi, ở Bắc Hải tổ chức yến tiệc mừng thọ long vương có gửi thiệp mời cho phụ mẫu nhà cậu tới tham dự, nhân cơ hội này hai người cũng muốn đưa con mình ra ngoài trải nghiệm đời sống. Chứ không cứ để nó ở nhà giam bản thân trong phòng đọc sách mãi mà chẳng chơi đùa nói cười với ai như này cũng không phải việc gì tốt.
Ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mới có sức mà học chứ!