Ma cung sập rồi, thân tín cũng phản bội lại y, trên đời này quả nhiên chẳng có kẻ nào đáng để tin cậy nhỉ?
Mở mắt lần nữa Lâm An thấy bản thân vậy mà đang nằm trong căn phòng chứa củi khi còn bé thường ở. Mẫu thân của y đã mất từ lúc y mới được sinh ra không lâu, lão cha y chịu lấy mẫu thân y chỉ vì cái gia sản của ngoại tổ để lại cho mẫu thân làm của hồi môn.
Đời trước lúc y vẫn còn nhỏ, nghĩ mãi cũng không hiểu được vì sao cha luôn không bao giờ thương mình mà chỉ luôn quan tâm chăm sóc cho mẹ con nhà di nương mà ông cưới thêm về. Rất lâu sau này y mới biết lão cha vốn không hề có tình cảm gì với mẫu thân y, lão chỉ để ý có mỗi khối gia sản to lớn của mẫu thân người mà thôi. Có lẽ với lão mà nói y cũng chẳng xứng với thân phận một kẻ hầu người ở trong nhà chứ đừng nói chi tới coi y là con.
Mẫu thân y vừa qua đời chưa tới ba tuần mà lão đã rước thêm ba, bốn vị di nương vào cửa rồi!
Y được một tạp vụ trong nhà nuôi lớn, y coi vị tạp vụ này như cha ruột thân sinh của mình vậy, năm Lâm An lên mười lăm tuổi, y có đi thử linh căn ở miếu trong trấn, cha nuôi rất vui khi biết y có tiên linh căn. Lão cha biết chuyện liền tìm cách lôi kéo quan hệ lại với y, Lâm An thật sự cảm thấy bản thân khi đó hết sức ngu xuẩn, nghe được có chút ít lời ngon tiếng ngọt của lão cha mà nghe lời ổng răm rắp.
Lúc bái sư vào một tiên môn khá danh tiếng, y cũng rất được nhiệt liệt chào đón nhưng giữa các đệ tử ắt hẳn phải xảy ra rất nhiều cuộc tranh đấu gay gắt mới có được vị trí tối cao, bất kể ngươi có căn cốt hay duyên phận tốt đến đâu thì đấu không lại những người khác, ngươi chắc chắn sẽ trở thành kẻ thua cuộc.
Lâm An bị sư môn trục xuất đuổi về nhà, lão cha biết sự việc này lại tiếp tục ruồng bỏ hắn mà quay qua bồi dưỡng đứa con của di nương. Y nản lòng thoái chí muốn đi tìm cha nuôi tâm sự nhưng lại nhận được tin cha nuôi đã tạ thế.
Mà người gián tiếp gây ra cái chết của cha nuôi lại chính là đứa em cùng cha khác mẹ của y. Tên đó được mọi người trong nhà chiều mãi thành quen, tính tình cực kì ương bướng hống hách không coi ai ra gì. Cha nuôi y chỉ vì hôm đó bị cảm nhẹ nên định xuống bếp nấu ít nước gừng uống giải cảm nhưng không may trên đường bưng chén nước gừng về thì va chạm phải tên kia.
Lâm Ngọc sai người lôi cha nuôi y đem ra sân đánh cho hả giận rồi bỏ người ở đấy tự sinh tự diệt. Những người làm khác phát hiện ra cha nuôi liền tìm cách đưa người về phòng nghỉ. Mỗi người đóng chút tiền rồi đi tìm đại phu đến xem xét tình hình cho cha nuôi nhưng đã không kịp. Cha nuôi mất, mọi người cũng có lòng góp chút ít tiền vào tổ chức một cái đám tang nho nhỏ.
Sau này Lâm An tu luyện tà công trở thành một cái ma tu thanh danh hiển hách danh chấn tứ phương dẫn quân trở về báo thù huyết tẩy cả gia tộc trong một đêm. Đó vẫn chỉ là một chuyện hết sức bình thường đối với ma tu mà mọi người thường nhận định nhưng có một việc khiến người ta còn sởn tóc gáy hơn ở phía sau. Hàng xóm sống quanh Lâm gia kể lại: vào đêm cái Lâm gia bị huyết tẩy, họ có nghe được tiếng la hét cầu xin nghe mà lạnh cả người của Lâm gia chủ.
Xong xuôi liền cho một mồi lửa thiêu rụi cả Lâm gia. Đến sáng hôm sau khi dân làng tìm đến thì phát hiện ra Lâm gia đã bị đốt thành đống phế liệu, thi thể của vị Lâm gia chủ được tìm thấy trong trạng thái bị lăng trì. Toàn thân trên dưới ông chỉ có cái đầu và bộ khung xương là còn nguyên vẹn nằm trong đống thịt nát bị róc xuống nhìn rất ám ảnh.
Người đời truyền tai nhau rằng người làm của Lâm gia rất có phúc, ông trời phù hộ cho họ nhưng ít ai biết rằng những người làm đó không bị Lâm An đuổi cùng giết tận là nhờ việc họ là số ít người đã đối xử tốt với Lâm An, họ coi y như người thân mà đối đãi chứ không như lão cha y chỉ toàn mưu mô lợi dụng, thấy y vô dụng liền ruồng bỏ.
Trước nhờ có hận thù nên tốc độ tiến cấp của Lâm An tăng rất nhanh chóng, chỉ mới có hai mươi hai tuổi mà y đã đạt tới cảnh giới Quân Chủ(cảnh giới thao túng) trong giới ma tu. Thù đã trả thì hận cũng tiêu tan, Lâm An bắt tay vào con đường lập nghiệp của bản thân.
Đùng cái trong một lần y cùng đám đạo tu cấp cao xảy ra tranh chấp, khi đó thuộc hạ của y tranh nhau cái chức vị Quân Chủ của y. Y chạy trốn để tránh bọn chúng nhưng cứ hết đợt này tạm nghỉ ám sát lại có một đợt ám sát khác nối tiếp. Trốn mãi, trốn mãi Lâm An dần cảm thấy mệt mỏi vô cùng tận.
Và rồi chuyện làm Lâm An không ngờ tới là vị huynh đệ mà y xem như thân nhân lại chính tay cướp đi sinh mạng của y chỉ vì muốn ngồi lên ngôi vị Quân Chủ kia.
Cách phân chia cấp bậc tu luyện
Cấp bậc đạo tu: tụ khí=>trúc cơ=>ngưng đan=>kết anh=>hợp thể=>hoá thần=>độ kiếp=>phi thăng=>thượng tiên=>phong thần=>đế
Cấp bậc yêu tu: hoá hình(=ngưng đan nhân tộc)=>yêu vương(=độ kiếp)=>thần thú (=đế)
Cấp bậc ma tu: hấp thụ(=trúc cơ)=>luyện hoá(=kết anh)=>thao túng(=hoá thần)=>trấn áp(=độ kiếp)=>vượt cấp(=thượng tiên)=>ma thần(=đế)