Nhờ vào sự trợ giúp của Lưu Ức mà Phượng Thanh Du dễ dàng chiếm lấy được Tẩu Vi cung, trở thành vị chủ nhân bí ẩn nhất trong suốt thời gian mà nơi này được thành lập cho tới nay.
Trời sinh Phượng Thanh Du đã có tụ linh thân thể hiếm thấy, ngay từ khi vẫn còn ở trong trứng đã bắt đầu tu luyện, tính đến nay hắn cũng đã trải qua được mười lần tổ chức sinh thần rồi, nhờ có tụ linh thân thể mà Phượng Thanh Du dù không có tu luyện gì nhưng tu vi vẫn tăng lên vù vù như lắp tên lửa.
Nhưng nhiều khi lợi quá lại hoá buồn.
Vì mỗi ngày thân thể đều ở trong tình trạng hấp thụ thiên địa linh khí để tăng cảnh giới nên rất nhanh Phượng Thanh Du đã chạm tới cảnh giới cao nhất của yêu tộc: thần thú.
Mười tuổi thần thú cảnh là chuyện hết sức nghịch thiên đi!
Chính vì vậy nên hiện tại Phượng Thanh Du đang muốn tìm ra cách nào đó hoặc nơi nào đó có thể áp chế được tình trạng hiện tại của bản thân mình. Chứ nếu không cứ chiếu theo tình cảnh hiện tại này của hắn sẽ rất nhanh thôi, Phượng Thanh Du chắc chắn phải chịu cảm giác dư thừa linh khí làm vỡ kinh mạch bạo thể mà chết trẻ mất.
" Du nhi"
" a, dạ. Mẫu thân gọi con có việc gì không ạ?"
" ừm, ta thấy con vẫn luôn như này thực sự rất đáng lo. Ở cái tuổi của con ấy, mẫu thân cũng sẽ chẳng lấy trẻ con nhân loại ra so sánh với con làm gì vì chúng có thể lớn trước tuổi."
"Nhưng so với trong giới yêu tộc chúng ta mà nói thì với số tuổi Du nhi của mẫu thân lúc này đáng lẽ nên là một đứa trẻ hồn nhiên vui đùa, chứ không phải một ông cụ non cả ngày chỉ ngồi trên thư án trong phòng xét duyệt công vụ." Nhìn đứa nhỏ nhà mình mới tí tuổi đầu đã phải lo toan biết bao sự vụ lớn bé, Tề Khắc Giao nhìn mà xót thay cho con.
Có vị cha mẹ nào khổ như phu thê nàng hay không chứ? Con nhà người ta thì ham chơi bảo mãi cũng chẳng chịu học chịu làm gì còn con nhà mình thì lại...không để ý tới thì thôi, cứ nhìn tới Thanh Du là lại thấy nó đang ngồi trên thư án xem xét công vụ cần làm được để ở trong chính điện rồi.
Lúc Mịch Uyên nghe tin mới nghĩ cách giúp bá phụ bá mẫu đến rủ Phượng Thanh Du đi chơi thường xuyên hơn. Hắn luôn biết thằng bạn thân này của mình khi trước lúc còn ở hiện đại ngoại trừ việc học ra thì chính là đi làm để kiếm tiền tự nuôi bản thân và trả học phí. Cha mẹ của Thanh Du ở hiện đại hầu như lúc nào cũng cãi vã lớn tiếng mỗi khi về nhà, mẹ thì cờ bạc ma tuý, bố thì nát rượu nhậu nhẹt suốt ngày, nhà chỉ có mình Thanh Du là con một mà bố mẹ lại ăn chơi nợ nần thế thì tiền đâu ra cho con ăn học?
Chưa rước thêm nợ về báo nổ Phượng Thanh Du là may lắm rồi.
Cho nên cái suy nghĩ lao đầu vào kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền ngay từ khi còn nhỏ này của Thanh Du đối với trong ấn tượng của Mịch Uyên không phải tự dưng mà có mà ý nghĩ này vốn đã được ăn sâu bén rễ vào trí óc Phượng Thanh Du từ tiền kiếp đến giờ vẫn chưa thay đổi được. Phượng Thanh Du thật ra cũng chỉ muốn kiếm được thật nhiều tiền để có thể nuôi sống được cha mẹ mình, có thể cho họ sống một cuộc sống ăn ngon mặc đẹp không phải lo nghĩ gì chỉ cần hưởng thụ là được.
Trái ngược với năng suất làm việc thì trình độ giao tiếp của Phượng Thanh Du lại cực kì kém cỏi, lúc bình thường khi hắn nói chuyện được với đối tác thì chắc chắn chỉ cần Phượng Thanh Du nói đến câu thứ 4 thôi là y như rằng đối tác có ý định sẽ hợp tác cùng hắn chắc chắn bị hắn làm cho tức chết mà huỷ ước định không thèm hợp tác nữa. Có thể nói Phượng Thanh Du thật sự phải may mắn lắm khi có Mịch Uyên là bạn thân, người này cực giỏi mấy vụ giao tiếp, đã thế những người hợp tác cùng Tẩu Vi cung một phần vì coi trọng thân phận cùng địa vị của Tống Mịch Uyên, một phần kia là vì thấy Tẩu Vi cung nhìn qua rất tốt cho việc đầu tư.
Mọi việc trong cung cũng dần ổn thoả hơn cũng đồng nghĩa với việc công vụ cũng được giảm bớt hơn phân nửa so với lúc trước, Tề mẫu chớp thời cơ kêu Tống Mịch Uyên dẫn Phượng Thanh Du đi dạo chơi cho khuây khoả, số công vụ còn lại liền để phu thê Tần-Giao họ giải quyết thay.
Đêm trung thu năm ấy, Phượng Thanh Du lần đầu tiên sau bao nhiêu năm vất vả lao đầu vào công việc cuối cùng cũng có ngày được đưa đi vui chơi thoả thích đến quên trời đất, quên đường về như lần này.
Trong nhân gian khi ấy đang truyền lưu rộng rãi cái danh hiệu Phượng Tôn của Phượng Thanh Du đi rất xa chỉ bởi tài luyện đan nghịch thiên của hắn. Mỗi một viên đan dược do Phượng Thanh Du luyện ra nếu đưa đi bán đấu giá thì nhất định đều được mua với cái giá trên trời mới có. Người có thể cầu hắn luyện cho mình một viên đan dược cũng cực kì khó khăn.
Vậy nhưng đối với Phượng Thanh Du mà nói, đan dược có thể luyện ra, tiền tài hắn có thừa không bao giờ sợ thiếu, vậy nên hắn chỉ luyện đan tặng cho những người có duyên hoặc người hắn cảm thấy hợp tâm ý.
Vậy là thi thoảng Phượng Thanh Du sẽ cải trang đi dạo trên phố, có trường hợp hắn gặp được một tên ăn xin nhìn qua có vẻ khốn khổ nên đã tặng tên đó một viên Tạo Căn đan.
Tên đó vốn không hề có linh căn gì nhưng nhờ một viên đan dược đó của Phượng Thanh Du mà trở thành đệ tử thiên tài của một tông phái lớn được người người ngưỡng mộ sau này.