Phương Tri Li Bất Khả

Chương 15: Tại sao không tin ta?

Chưa vào đến Lê viện đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, Dương Hàn Vũ im lặng lắng nghe.

- Tiểu Phi là sói, hôm nay nhất định phải giết Tiểu Phi - giọng của Đường Y Nguyệt phát ra.

- Vương phi, sao người cứ khăng khăng nói muội là sói? Hay người chột dạ nên mới đổ cho muội. - Tiểu Phi phản bác.

- Bởi vì ta là tiên tri, hôm qua ta đã thấy thân phận thật sự của muội rồi, đừng cố ngụy biện nữa.

- Vương phi nói đúng, hôm qua là Tiểu Phi đã cố giết Vương phi, chính ta đã bảo vệ Vương phi. - Giọng nói mang tính khẳng định của Phong thị vệ.

- Được, hôm nay tất cả phải giết Tiểu Phi. - Đường Y Nguyệt nói bằng giọng đắc ý.

Tiếng ồn ào đồng tình vang lên. Chỉ khoảng một phút sau, Tiểu Vy nói lớn:

- Tiểu Phi chết và hiện nguyên hình là sói. Lần này mọi người không giết nhầm người tốt nữa rồi.

Nghe thấy có người chết rồi còn hiện nguyên hình, Dương Hàn Vũ cùng Diệp Thành xông vào. Tất cả những người ngồi ở đó đều tỏ ra một vẻ mặt khó hiểu. Dương Hàn Vũ cau mày nhìn xung quanh rồi nghiêm giọng nói:

- Người chết ở đâu? Tại sao là có sói ở trong Vương phủ?

Thị vệ cùng các nha hoàn có mặt ở Lê viện kính cẩn hành lễ. Sau đó tất cả tủm tỉm phì cười, chỉ có Đường Y Nguyệt là cười to nhất. Dương Hàn Vũ cùng Diệp Thành lại càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đường Y Nguyệt nói:

- Vương gia, huynh có bị làm sao không thế? Ban ngày ban mặt lấy đâu ra sói, lại còn người chết chứ.

Diệp Thành lúc này giải thích:

- Nhưng Vương phi, vừa rồi thần cũng có nghe là mọi người giết chết con sói đó mà.

- Diệp đại ca là đang nói ta à? - Tiểu Phi ngó đầu ra.

- Tiểu Phi? Không phải cô chết rồi sao? - Diệp Thành có chút bối rối.

Đường Y Nguyệt càng được đà cười lớn:

- Ai bảo các người là Tiểu Phi chết thế, bọn ta là đang chơi trò chơi chứ có phải thật đâu mà hốt hoảng cái gì chứ.

- Trò chơi? - Dương Hàn Vũ hỏi.

- Đúng, chính là trò chơi. Muốn chơi cùng không? - Đường Y Nguyệt nói.

- Nàng nói xem trò này chơi thế nào? - Dương Hàn Vũ chấp nhận tham gia trò chơi.

- Nếu như huynh thông minh thì xem ta chơi là biết thôi, giải thích nhiều làm gì chứ. Chỉ cần biết trò này có tên là Ma sói là được.

Ván mới lại bắt đầu. Nhưng chưa kịp chơi, Dương Tiêu Lạc từ ngoài chạy vào:

- Thập tẩu, muội đến chơi với tỷ đây.

Đường Y Nguyệt hớn hở:

- Lại đây vào chơi luôn.

Dương Tiêu Lạc lúc này nhìn thấy Dương Hàn Vũ liền cười một cái rồi quay vào chơi. Liễu Thư Di đúng lúc xuất hiện tại Lê viện, nàng ta đến tìm Dương Hàn Vũ, khi đến Đông viện thì nghe thị vệ nói Diệp Thành và Thập vương gia đã đến Lê viện, nàng ta liền đem cái mặt đầy sát khí đi đến Lê viện. Đường Y Nguyệt vừa hay nhìn thấy Liễu Thư Di, cô nói cùng với cái giọng khó ưa:

- Đến rồi đến rồi, sói thật đến rồi. Ta sắp bị xé xác ra rồi.

Liễu Thư Di không nghe thấy những gì Đường Y Nguyệt nói, nàng ta cứ thế đi thẳng đến chỗ Dương Hàn Vũ:

- Hàn Vũ, sao huynh lại ở đây?

Dương Hàn Vũ thấy Liễu Thư Di thái độ liền khác hẳn, hắn dường như trở nên dịu dàng hơn. Đường Y Nguyệt nhìn thấy, máu dồn lên não, cô chính là không hiểu sao bản thân lại thấy tức giận, cô không đáp lại thì không thể lắng xuống cơn tức này được. Vì vậy không để cho Dương Hàn Vũ trả lời, cô liền trực tiếp nói:

- Vương gia đến tìm Vương phi còn cần phải hỏi sao? Ngược lại, ta phải hỏi Quận Chúa tại sao lại xuất hiện ở đây? Tìm ta có việc à?

Liễu Thư Di cũng khó chịu không kém gì Đường Y Nguyệt, nàng ta nói lại:

- Ta đến tìm Hàn Vũ, làm phiền Thập vương phi rồi.

- Đúng, rất phiền. Cô biết là tốt. - Đường Y Nguyệt đáp trả.

Dương Hàn Vũ nhìn Đường Y Nguyệt mà lườm nhẹ. Đường Y Nguyệt ấm ức không thèm nói lại. Dương Hàn Vũ lại nói Liễu Thư Di:

- Ta ở đây để cùng họ chơi, muội muốn tham gia không?

Nếu Dương Hàn Vũ đã muốn chơi thì Liễu Thư Di thật không thể mang hắn đi, nàng ta chính là không muốn Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt ở cạnh nhau nên liền đồng ý tham gia. Đường Y Nguyệt biết dù có phản đối thì cũng sẽ vô ích vì vậy chỉ đành hậm hực quay đi. Thị vệ canh cửa lúc này chạy tới báo:

- Vương gia, Vương phi, Đường tướng quân đến.

Đường Y Nguyệt mừng rỡ, vội vàng nói:

- Mau mau bảo đại ca ta vào đây.

Thị vệ cúi người rồi đi ra, một lát sau, Đường Tử Lâm đi vào, theo sau là Mặc Ngôn. Ngược lại với Đường Y Nguyệt hớn hở mừng rỡ thì Liễu Thư Di lại nhìn Đường Tử Lâm với ánh mắt tràn ngập sự hận thù. Đường Tử Lâm và Mặc Ngôn cuối cùng cũng bị dụ vào chơi. Hai người đứng gọn một bên quan sát. Hai ván nhanh chóng bắt đầu cũng nhanh chóng kết thúc. Những người quan sát dường như đã biết cách chơi, ván tiếp theo ai nấy nhanh chóng vào chỗ. Tám người ngồi vây quanh nhau thành một vòng tròn, Tiểu Phi làm quản trò, có tám tờ giấy viết thân phận được đặt ở giữa vòng tròn. Sau khi tất cả đã chọn xong thân phận của mình, Tiểu Phi bắt đầu trò chơi. Kết thúc mỗi ván chơi, phe nào thua sẽ bị phạt rượu, không phải bằng ly nhỏ mà bằng bát. Tiểu Phi mở đầu trò chơi bằng câu nói:" Đêm thứ nhất bắt đầu, tất cả chìm vào giấc ngủ" mọi người nghe theo lệnh đều nhắm mắt rồi cúi đầu xuống. Tiểu Phi tiếp tục:"Sói mau thức tỉnh". Đường Y Nguyệt ngẩng mặt lên, vẻ mặt tràn đầy nguy hiểm, đưa mắt tìm đồng bọn. Dương Tiêu Lạc bắt gặp ánh mắt của Đường Y Nguyệt, hai người mừng thầm vì tìm được đồng bọn ưng ý. Đường Y Nguyệt không do dự chỉ thẳng tay vào Liễu Thư Di, Dương Tiêu Lạc nghe theo. Đường Y Nguyệt thầm sung sướng:"Ta cho cô nghỉ chơi". Tiểu Phi nói tiếp:" Sói sau khi giết người liền chìm vào giấc ngủ, tiên tri tỉnh dậy". Dương Hàn Vũ mở mắt, Tiểu Phi nói:" Tiên tri có thể chọn một người để xem thân phận". Không chần chừ, Dương Hàn Vũ chỉ thẳng vào Đường Y Nguyệt. Thân phận là sói của Đường Y Nguyệt bị Dương Hàn Vũ biết được."Tiên tri lại chìm vào giấc ngủ, bảo vệ thức tỉnh". Diệp Thành mở mắt, không chút do dự liền bảo vệ Dương Hàn Vũ. "Bảo vệ hoàn thành công việc, chìm vào giấc ngủ. Trời sáng, tất cả tỉnh dậy. Đêm hôm qua sói đã giết người, người đã chết là Thư Di Quận chúa. Thảo luận bắt đầu".

Đường Tử Lâm mở lời:

- Ai có thể là sói đây?

- Đường Y Nguyệt - Dương Hàn Vũ trực tiếp nói

- Cái gì mà ta, huynh đừng có mà đổ oan cho người tốt. - Đường Y Nguyệt phản bác.

- Ta xem qua thân phận của nàng rồi.

- Huynh là tiên tri? Lỡ như huynh là sói rồi muốn đổ cho ta thì sao, ta nghi ngờ huynh rồi đấy.

- Ta tin Vương gia là tiên tri - Diệp Thành lên tiếng.

Tiểu Phi lại nói:"Hòa thượng có muốn vẩy nước trừ yêu và ai không?"

Mặc Ngôn lúc này nói:

- Vậy theo như Thập Vương gia nói thì vẩy vào Thập vương phi đi.

"Được, Thập vương phi bị vẩy nước trừ yêu. Vương phi là sói vì thế hiện nguyên hình rồi mất mạng".

Đường Y Nguyệt thở dài chán nản. Vậy mà lại bị chết sớm như thế. Mọi người tiếp tục thảo luận tìm ra sói còn lại, nhưng thảo luận một hồi vẫn không thống nhất được nên chọn ai. Đêm thứ hai bắt đầu, Liễu Thư Di đắc ý vì Đường Y Nguyệt bị chính phu quân của mình tố cáo rồi cũng chết. Đường Y Nguyệt thì không cam tâm, gợi ý Tiêu Lạc "giết" Diệp Thành vì cô nghĩ Diệp Thành là bảo vệ. Dương Hàn Vũ tiếp tục nhiệm vụ, lần này hắn xem thân phận của Đường Tử Lâm nhưng Đường Tử Lâm chỉ là dân làng bình thường. Diệp Thành lại lần nữa bảo vệ Vương gia của mình. Sáng thứ hai, Diệp Thành "chết", chỉ còn hai người Dương Tiêu Lạc và Tiểu Vy, một trong hai người này chắc chắn là sói. Dương Hàn Vũ dẫn đầu bầu chọn "giết" Tiêu Lạc. Dương Tiêu Lạc biện minh:

- Thập ca, huynh đừng chọn bừa người để giết chứ.

- Nếu không phải muội thì hôm sau ta sẽ giết Tiểu Vy là được rồi - Dương Hàn Vũ đắc ý vì dù thế nào thì phần thắng cũng sẽ thuộc phe dân làng.

Tất cả thống nhất chọn Tiêu Lạc. Tiêu Lạc "chết", dân làng thắng, Đường Y Nguyệt cùng Dương Tiêu Lạc cụng bát, một hớp uống hết rượu.Ván mới lại tiếp tục, lần này sói là Liễu Thư Di và Diệp Thành, Dương Hàn Vũ là bảo vệ, Tiểu Vy là hòa thượng, Đường Tử Lâm là tiên tri. Liễu Thư Di lập tức "giết" Đường Tử Lâm, bởi vì với nàng ta, mối hận với Đường Tử Lâm còn sâu hơn. Dương Hàn Vũ bảo vệ là Liễu Thư Di, hắn chính là lấy cái lý do lúc nào cũng phải bảo vệ muội ấy. Đường Tử Lâm xem và biết được thân phận của Dương Hàn Vũ. Liễu Thư Di "giết" được Đường Tử Lâm liền đắc ý rồi nhanh chóng gắn mác sói lên người Đường Y Nguyệt.

Đường Y Nguyệt phản kháng:

- Cô đừng có nói bừa, ta không phải sói.

Liễu Thư Di tiếp tục đổ tội cho Đường Y Nguyệt:

- Lần trước cô cũng là sói rồi cũng chối, lần này cô không chối được đâu vì ta là tiên tri.

Đường Tử Lâm không thể nói ra thân phận của mình nên không thể giúp Đường Y Nguyệt. Vì lần trước là sói nên ai cũng bán tin bán nghi.

- Vậy thì chọn Đường Y Nguyệt đi.- Dương Hàn Vũ lên tiếng.

Đường Y Nguyệt lần nữa giải thích:

- Ta nói rồi lần này ta không phải sói, tại sao lại không tin ta. Tại sao lại cứ tin lời của Liễu Thư Di.

Diệp Thành thuận nước đẩy thuyền:

- Tại vì Vương phi đã từng là sói rồi, thật sự chỉ có thể lựa chọn tin Quận chúa thôi.

- Ta cũng tin Thư Di - Dương Hàn Vũ khẳng định.

Đường Y Nguyệt có chút tức giận, người khác nói thì không sao nhưng Dương Hàn Vũ lại khăng khăng nói tin Liễu Thư Di không tin cô. Cô là người không đáng tin như vậy sao. Hay là do bản thân cô không bằng Liễu Thư Di. Cô lại chợt nhận ra, Dương Hàn Vũ tin Liễu Thư Di cũng có gì là lạ đâu, tin cô mới là lạ ấy. Vốn dĩ so với cô thì Liễu Thư Di vẫn quan trọng hơn mà. Nghĩ ngợi một chút, Đường Y Nguyệt đượm buồn, dù chỉ là trò chơi nhưng vẫn không thể không để ý. Lát sau ván thứ hai kết thúc, Liễu Thư di cùng Diệp Thành thắng, phe dân làng phải uống rượu. Đường Y Nguyệt ấm ức không chỉ uống một bát mà cô liên tục uống những ba bát rượu. Trò chơi cứ thế diễn ra đến tối muộn. Đường Y Nguyệt say khướt, đứng cũng không đứng nổi, Dương Tiêu Lạc cũng khộng chịu kém phần. Đường Tử Lâm mở lời đưa Tiêu Lạc hồi cung, Dương Hàn Vũ định tiễn Liễu Thư Di nhưng bị Tiêu Lạc chặn lại:

- Diệp Thành mau đưa Quận chúa về phủ. Thập vương phi cũng say rôi, Thập vương gia còn phải chăm sóc cho vương phi. Một số người ấy à, nên biết điều một chút.

Diệp Thành có chút ngập ngừng nhưng Dương Hàn Vũ đồng ý Diệp Thành mới dám đưa Liễu Thư di trở về. Tan hội, trong Lê viện chỉ còn Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt. Hắn bế cô lên rồi đưa vào phòng, Đường Y Nguyệt ôm chặt lấy cổ Dương Hàn Vũ. Dương Hàn Vũ đặt Đường Y Nguyệt xuống giường nhưng lại bị cô ôm chặt rồi ôm vào người cô. Miệng còn lẩm bẩm:

- Tại sao không tin ta, tại sao lúc nào cũng là ta sai, tại sao, tại sao,...

Dương Hàn Vũ thở dài, nói:

- Chỉ là trò chơi thôi.

Đường Y Nguyệt bắt đầu mếu, sụt sịt rồi khóc lớn nhõng nhẽo:

- Trò chơi thì trò chơi chứ, trò chơi thì cũng không tin ta à, ta đã nói nhiều lần rồi mà sao huynh không chịu tin ta. Cái đồ vô nhân tính nhà huynh, huynh ghét ta lắm phải không? Ta cũng ghét huynh, cực kỳ ghét huynh.

- Được rồi đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn đi ngủ, mau.- Dương Hàn Vũ nhẹ giọng khuyên.

- Ta không ở đây nữa, ta muốn về nhà, ở đây không ai tốt với ta hết, ta nhớ nhà lắm, ta muốn về nhà - Đường Y Nguyệt vừa khóc vừa nói.

- Được được, mai ta đưa nàng về Đường phủ.- Dương Hàn Vũ cố dỗ dành Đường Y Nguyệt

Đường Y Nguyệt vẫn còn nức nở nhưng nhỏ giọng hơn:

- Đây không phải nhà của ta, đây không phải nơi dành cho ta.

Dương Hàn Vũ bỗng chốc đau lòng. Hắn nhìn thật kỹ gương mặt của Đường Y Nguyệt rồi lại chạm nhẹ lên má cô. Hắn nói bằng giọng an ủi:

- Sao lại không phải nhà của nàng, nàng là thê tử của ta vì vậy đây cũng chính là nhà của nàng. Đừng nghĩ lung tung.

Đường Y Nguyệt vẫn cái bộ dạng say mèm, cô ôm chặt Dương Hàn Vũ hơn rồi nói:

- Ai là thê tử của huynh chứ? Đường tiểu thư mới là thê tử của huynh chứ ta thì không phải đâu.

Dương Hàn Vũ cười, hắn là cười Đường Y Nguyệt say đến phát ngốc rồi:

- Nàng nói Đường tiểu thư mới là thê tử của ta, được, vậy nàng nói cho ta biết nàng là ai, đến từ đâu?

Đường Y Nguyệt lau nước mắt rồi cười ngẩn ngơ, sau đó cô đẩy Dương Hàn Vũ ra, trèo lên bàn rồi múa may:

- Nếu như huynh thật lòng muốn biết thì ta sẽ thành thật nói cho huynh nghe. Ta chính là Đường Y Nguyệt.

- Ta biết nàng là Đường Y Nguyệt. - Dương Hàn Vũ khoanh tay cười.

Đường Y Nguyệt lại nhảy khỏi bàn, Dương Hàn Vũ chạy ra đỡ lại bị cô hất ra:

- Không phải, ta không phải Đường Y Nguyệt, nhưng.. nhưng mà ta cũng là Đường Y Nguyệt. Nói chung là... huynh không hiểu được đâu.

Nói xong cô lại gục vào người Dương Hàn Vũ. Dương Hàn Vũ lại đỡ cô lên giường. Lúc tỉnh lúc mê, Đường Y Nguyệt lại tỉnh dậy, đè Dương Hàn Vũ xuống giường rồi nằm luôn trên người hắn, miệng vừa cười vừa nói:

- Cái gối này thật êm.

Rồi cô cọ cọ má vào ngực Dương Hàn Vũ. Cái hành động ấy đã khiến cho Dương Hàn Vũ loạn nhịp. Đường Y Nguyệt ôm chặt hắn nên hắn không thể cử động nổi người vì vậy nên chỉ đành làm gối cho cô nằm. Một lát sau Dương Hàn Vũ cùng ngủ thiếp đi.