Phương Tri Li Bất Khả

Chương 16: Người của bổn vương

Đường Y Nguyệt ôm lấy cái đầu còn chút choáng của mình rồi tỉnh dậy. Cô lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn sau đó liền gọi lớn:

- Tiểu Vy, muội có ngoài đó không? Tiểu Vy?

Tiểu Vy nghe thấy tiếng gọi liền chạy thật nhanh vào, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui sướng. Tiểu Vy hớn hở:

- Vương phi gọi muội ạ?

Đường Y Nguyệt gật nhẹ đầu rồi hỏi, giọng có chút mệt mỏi:

- Bây giờ mấy giờ rồi?

- Đến giờ ăn rồi Vương phi. - Tiểu Vy tươi tắn trả lời.

Đường Y Nguyệt thấy thế cũng vui lây:

- Nhìn muội kìa, có chuyện gì mà có vẻ vui thế?

Tiểu Vy giống như mừng đến phát khóc rồi chạy đến bên Đường Y Nguyệt:

- Vương phi, muội đã chuẩn bị đầy đủ đồ rồi, chúng ta sắp được về Đường phủ rồi.

Đường Y Nguyệt ngơ ngác:

- Ta bị cái tên vô nhân tính đó đuổi về nhà mẹ sao? Hôm qua ta gây ra chuyện gì à? Hay là ta đánh Liễu Thư Di? Nhưng mà không đúng, nếu là bị đuổi thì muội phải khóc lóc than trời than đất chứ? Rốt cuộc là chuyện gì?

Tiểu Vy vẫn cười tủm tỉm nhưng thay vào đó, Dương Hàn Vũ từ ngoài bước vào, ung dung nói:

- Cho nàng về thăm nhà thôi, không phải chuyện gì to tát. Mau chuẩn bị đi, xe ngựa đang đợi rồi.

Tiểu Vy nhanh chóng hành lễ rồi đỡ Đường Y Nguyệt dậy. Cô nhìn Dương Hàn Vũ bằng cái nhìn khó hiểu rồi nói:

- Huynh vẫn còn say à? Đột nhiên lài cho ta về nhà mẹ - Suy nghĩ một chút, cô nói tiếp - Đừng nói là huynh đưa ta về rồi vứt ta ở lại Đường phủ còn bản thân thì đi tìm ý trung nhân nhé.

- Vậy rốt cuộc là nàng có muốn đi không? - Dương Hàn Vũ nghiêm mặt hỏi.

Đường Y Nguyệt không suy nghĩ mà nói thẳng luôn là "Có". Dương Hàn Vũ quay đi, nhếch mép cười nhẹ, trước khi ra khỏi phòng hắn nói nhẹ:

- Yên tâm ta sẽ ở lại Đường phủ cùng nàng.

Nói xong Dương Hàn Vũ đi thẳng ra ngoài, Đường Y Nguyệt giống như người mất hồn nhìn theo Dương Hàn Vũ. Cô chính là có chút cảm động vì hắn nói hắn sẽ ở cùng cô. Vậy mà lại ngoan ngoan không đi tìm Liễu Thư Di, thật bất ngờ đó, Liễu Thư Di đối với hắn chẳng phải rất quan trọng sao. Liễu Thư Di dường như lúc nào cũng thấy xuất hiện ở Thập vương phủ còn cô thì chỉ quanh quẩn trong Lê viện, mặc dù Đường Y Nguyệt cảm thấy có chút tủi thân nhưng cô cũng không quản được họ vì cô biết cô chẳng có quyền gì để ngăn cấm họ đến tìm nhau cả. Vậy mà cũng có một ngày Dương Hàn Vũ lại nói những lời này mà không tức giận khi cô nhắc đến "ý trung nhân" của hắn.

Dương Hàn Vũ đã chờ sẵn ở ngoài xe, Đường Y Nguyệt vội vàng vào trong xe. Không chịu im lặng, cô gặng hỏi:

- Huynh định ở Đường phủ bao lâu?

- Ba ngày - Dương Hàn Vũ bình tĩnh trả lời.

Đường Y Nguyệt vui thì cũng có vui nhưng cũng không phải quá mừng. Thấy biểu hiện của Đường Y Nguyệt hơi lạ, Dương Hàn Vũ hỏi:

- Sao thế, ba ngày ít quá nên nàng không vui à? Muốn ở thêm vài ngày nữa không?

Đường Y Nguyệt thở dài, cô chỉ cười rồi trả lời cho qua:

- Ba ngày hay ba tháng thì cũng thế thôi, có khác gì nhau đâu.

- Không phải nàng nhớ nhà sao? - Dương Hàn Vũ thắc mắc.

Nhắc đến nhà, Đường Y Nguyệt buồn hẳn. Cái nhà mà cô nói là ở hiện đại, nơi đó cô có gia đình, có rất nhiều bạn bè. Lại nhớ cô và những người bạn quan trọng của mình xa nhau tận bốn năm vậy mà đến ngày gặp lại cứ ngỡ là ngày vui nhất, người tính không bằng trời tính, cô lại rời xa họ vào chính ngày ấy. Có lẽ Đường Y Nguyệt ở đó đã rời xa mọi người rồi. Nghĩ đến đây cô chỉ có thể thất vọng trả lời:

- Ta rất nhớ nhà nhưng mà là nhớ ngôi nhà dành cho ta - Sau câu này, cô nói nhỏ đi chỉ đủ để bản thân nghe - Ta vốn dĩ không thuộc về nơi này.

Dương Hàn Vũ không hỏi gì thêm mà chỉ cảm thấy cô có chút khó hiểu hoặc có lẽ là do hắn nghĩ nhiều rôi chăng.

Vừa đến Đường phủ, Đường Y Nguyệt đã thấy trên dưới cả phủ đứng đợi trước cửa. Thập vương gia và Thập vương phi xuống xe, tất cả đều hành lễ nghiêm chỉnh:

- Bái kiến Thập vương gia, Thập vương phi.

Đường Y Nguyệt thấy thế, nhanh chóng chạy lại đỡ Đường lão gia và Đường phu nhân đứng dậy.

- Cha, mẹ, con là con gái của người, làm vậy là không nên.

Dương Hàn Vũ lúc này cũng bước tới, cúi người lễ phép:

- Nhạc phụ, nhạc mẫu.

Đường lão gia cùng Đường phu nhân đều cười hiền từ rồi kêu hai người trẻ này nhanh chóng vào trong dùng bữa, đã sắp quá giờ ăn trưa rồi.

Tất cả đều ngồi vào bàn, Đường Tử Lâm vì công vụ nên không ở Đường phủ. Sau khi an tọa, Đường Y Nguyệt nhanh chóng gắp thức ăn rồi ăn. Cô là đang rất đói, từ tối hôm qua cô đã không ăn gì mà chỉ uống rượu. Đường phu nhân thấy thế liền lườm nhẹ:

- Nguyệt nhi, con bây giờ đã là Thập vương phi rồi, phải biết phép tắc không thể tùy ý như còn ở nhà được.

Đường Y Nguyệt hậm hực rụt tay mình lại, cô nhìn thức ăn trên bàn với cái bụng đói. Dương Hàn Vũ cười nhẹ rồi nhẹ nhàng gắp thức ăn cho cô:

- Không sao, cứ để nàng ấy tùy ý đi.

Đường Y Nguyệt thấy Dương Hàn Vũ bênh mình, cô liền cười rồi ăn, Đường lão gia và Đường phu nhân cũng đồng ý rồi bắt đầu dùng bữa.

Trời đã tối, trong phòng Đường Y Nguyệt lúc này có chút ngượng ngùng, cả phòng chỉ có một chiếc giường, mà phu thê nếu như ngủ riêng thì có chút không hay. Đường Y Nguyệt mở lời trước:

- Huynh dù sao cũng là nam nhân, vói lại cái giường này vốn là của ta vậy nên huynh chịu khó ngủ dưới đất được không?

Dương Hàn Vũ ung dung thản nhiên, hắn nói:

- Hoặc là nàng nằm đất hoặc là nằm trên giường cùng ta.

- Huynh dựa vào đâu? - Đường Y Nguyệt nói

- Dựa vào ta là Thập vương gia, dựa vào ta là phu quân của nàng. - Dương Hàn Vũ nói, trong âm ngữ có chút ý cười.

Đường Y Nguyệt lại ngẩn ngơ nhưng chỉ một lúc sau cô lại quay lại, nằm im trên giường, để thừa lại một chỗ cho Dương Hàn Vũ.

- Ta đành chịu thiệt hai ngày nay vậy.

Dương Hàn Vũ cũng lên giường nằm, mắt hắn nhắm lại rồi nói:

- Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên ta và nàng ngủ chung giường đâu.

- Huynh... - Đường Y Nguyệt giống như bị chặn họng vậy, không nói thêm được câu nào. Cô đành như thế mà nhắm mắt ngủ.

Đêm đầu tiên tại Đường phủ cứ thế trôi qua. Sáng ngày hôm sau, Đường Y Nguyệt dậy khá sớm, cô thay đồ giản dị, cầm theo một chiếc giỏ, nói với Tiểu Vy là sẽ đi ra ngoài. Dương Hàn Vũ thấy lạ liền nỏi:

- Nàng chuẩn bị ra ngoài làm gì à?

Đường Y Nguyệt thản nhiên trả lời:

- Ta đi chợ mua đồ chuẩn bị cho bữa trưa.

Dương Hàn Vũ vẫn cảm thấy khó hiểu:

- Nàng chuẩn bị bữa trưa? Có được không thế.

Đường Y Nguyệt có chút giận, cô hậm hực nói hắn:

- Cái gì mà được hay không được, ta vẫn luôn tự nấu ăn mà. Huynh đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta một cái thì biết cái gì mà nói chứ.

Dương Hàn Vũ lúc này có chút lúng túng. Cô nói rất đúng, hắn đã bao giờ để ý đến những chuyện này đâu, hơn nữa hắn và Đường Y Nguyệt ở Thập vương phủ cũng chưa bao giờ ngồi chung một mâm cơm vậy nên làm sao mà hắn biết được đồ ăn là do tự tay cô làm chứ. Bản thân có chút áy náy, hắn nói:

- Trong phủ có đầu bếp mà, nàng đâu cần phải tự làm khổ mình.

Đường Y Nguyệt tỏ ra cao lãnh, cô quay phắt đi rồi chỉ để lại bốn từ:

- KHÔNG HỢP KHẨU VỊ.

Dương Hàn Vũ nhìn theo cô, bản thân có chút không thoải mái nên cứ thế lẳng lặng theo sau cô. Suốt cả dọc đường, Đường Y Nguyệt không hề biết Dương Hàn Vũ ở đằng sau cô. Cô vừa đi vừa chọn những đồ cần thiết. Điều mà cô không ngờ nhất chính là vô tình chạm mặt Dương Khinh Dạ và Lăng Uyển Đình. Nhìn thấy Đường Y Nguyệt, hai người liền đi đến rồi cười cười nói nói:

- Trùng hợp thật, Y Nguyệt cô nương cũng ra ngoài sao?

Đường Y Nguyệt có chút ngượng ngùng, cô cười nhẹ:

- Ta ra ngoài mua chút đồ.

Dương Khinh Dạ nhìn giỏ rau củ trên tay cô đã đầy thì liền cười:

- Chắc là mua xong rồi nhỉ, có muốn uống chút trà không?

Đường Y Nguyệt có chút không muốn nhưng dù sao cũng quen biết nhau, nếu như từ chối thì thật ngại. Dù sao thì từ giờ đến bữa trưa vẫn còn nhiều thời gian, có lẽ không cần từ chối. Đường Y Nguyệt cứ thế mà đồng ý đi cùng. Dương Hàn Vũ vẫn đi theo cô ở phía sau. Ba người đi trên đường vừa cười vừa nói vui vẻ, thấy Đường Y Nguyệt như vậy, Dương Hàn Vũ cũng bất giác mỉm cười.

Đang đi yên lành, có một bà lão đi qua đụng phải Đường Y Nguyệt, lão liền khụy xuống rồi bắt dầu kêu gào:

- Ôi cái lưng già của tôi đau quá, làm sao đây, cái lưng già của tôi.

Đường Y Nguyệt thấy thế nhanh chóng đỡ bà lão dậy rồi cúi người tạ lỗi:

- Xin lỗi lão bà, là cháu không chú ý đụng phải và, cháu thật sự xin lỗi.

Bà ta tiếp tục xoa lưng rồi gào lên:

- Ngươi tưởng xin lỗi là lưng của ta hết đau sao, ai mắc lỗi cũng xin lỗi như ngươi thì cần gì đến quan phủ nữa.

Đường Y Nguyệt lúng túng:

- Vậy cháu phải làm sao đây?

Lão bà nhìn trông có vẻ dịu lại, bà ta thở dài một hơi rồi nói:

- Thôi được rồi, ta không phải người hẹp hòi, nếu ngươi đã xin lỗi rồi thì bà già này cũng không tính toán với người nữa.

Nói xong, bà ta liền chống gậy đi. Đường Y Nguyệt loạn lên cúi người cảm ơn bà ta. Dương Hàn Vũ từ sau dường như nhìn thấy một số chuyện nhưng hắn vẫn chỉ im lặng đi sau ba người họ.

Một lúc sau, có một đám nam nhân ai nấy đều khỏe mạnh, tay cầm gậy vây quanh Đường Y Nguyệt. Dương Khinh Dạ thấy thế liền nghiêm giọng:

- Các ngươi muốn làm cái gì.

Từ đằng sau, bà lão kia lại đi đến, bà ta điêu ngoa nói:

- Muốn làm cái gì à? Muốn bắt mấy tên trộm các ngươi đấy, thế nào, định trộm tiền của ta rồi chạy à.

Lăng Uyển Đình khó chịu, cô nói:

- Này bà già, ai thèm trộm tiền của bà chứ. Đừng có mà loạn ngôn.

Lão bà kia bắt đầu hung dữ, bà ta dùng ánh nhìn sắc bén nhìn Đường Y Nguyệt, miệng cười nhếch một cái:

- Có phải các ngươi trộm hay không không phải lục soát người là biết sao.

Vừa nói xong, tên nam nhân đứng cạnh Đường Y Nguyệt vung gậy lên đánh vào lưng cô. Cả Lăng Uyển Đình và Dương khinh Dạ đều không kịp phản ứng, Dương Hàn Vũ thấy thế liền vội vàng chạy đến.Đường Y Nguyệt bị đánh, giỏ rau trên tay cô rơi văng xuống đất, từ trong giỏ có một bao tiền văng ra. Ngay khi Dương Khinh Dạ đỡ Đường Y Nguyệt dậy, Dương Hàn Vũ từ sau lao tới chen vào đỡ lấy cô đồng thời đạp mạnh vào cái tên vừa ra tay. Dương Hàn Vũ chính là không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, hắn dường như muốn một kiếm đâm chết tên này. Đường Y Nguyệt ngạc nhiên khi Dương Hàn Vũ xuất hiện, cả Dương Khinh Dạ và Lăng Uyển Đình cũng thế. Cô cắn chặt môi, nhịn đau rồi nói:

- Huynh sao lại ở đây?

- Ta vẫn luôn ở sau nàng - Dương Hàn Vũ dịu dàng nhìn cô trả lời.

Dương Hàn Vũ thế mà cũng có lúc nhìn cô bằng ánh mắt đó, thật khiến Đường Y Nguyệt không tránh khỏi kinh ngạc.

Nhìn thấy túi tiền bị rơi ra, lão bà cười đắc ý rồi ra lệnh:

- Vật chứng ở đây xem ngươi còn chối được không. Người đâu đánh chúng cho ta.

Lăng Uyển Đình tức giận bước ra:

- Ta xem ai dám đánh, nếu như bà có vật chứng là cô ấy trộm của bà thì sao không đưa lên quan phủ, bà lấy quyền gì mà đánh người ta.

Lão bà vẫn không mảy may sợ hãi, ngược lại bà ta lại càng quyết hơn:

- Vẫn còn lắm lời như vậy à, người đâu, đánh.

Đám nam nhân cầm gậy nghe lệnh xông vào, Lăng Uyển Đình và Dương Khinh Dạ cùng nhau đánh chúng, phía bên Dương Hàn Vũ, hắn đỡ Đường Y Nguyệt, tên nào xông đến, hắn đánh tên đó, đồng thời nói:

- Uyển Đình, Ngũ ca, mau bắt bà ta lại.

Lăng Uyển Đình nhanh chóng chạy đến đánh gục mấy tên cầm gậy, túm chặt lấy bà già kia. Toàn bộ đều bị đánh gục, nằm liệt trên đường. Dương Hàn Vũ đỡ Đường Y Nguyệt đứng rồi bắt đầu nói:

- Bà tưởng ta không nhìn thấy bà giở trò gì à? Tự mình đụng vào cô ấy, nhân lúc đó nhét túi tiền vào trong giỏ, giả vờ tha thứ cho cô ấy rồi lại quay lại đánh cô ấy. Ai cho bà cái gan đấy.

Dương Khinh Dạ đã hiểu ra sự việc liền nối tiếp lời của Dương Hàn Vũ:

- Nhìn bà như thế này chắc chắn là có người sai khiến đằng sau phải không?

Lăng Uyển Đình lúc này cũng ngộ ra, cô cười rồi giữ chặt bà ta hơn:

- Lại dám giở trò trước mặt ta, gan ngươi cũng to thật đấy.

Bà ta chỉ cười nhưng không nói gì, cảm thấy ánh mắt bà ta có điều bất thường, Đường Y Nguyệt ngoái lại đằng sau. Một tên nam nhân vừa đứng dậy cầm gậy xông thẳng tới từ phía sau Dương Hàn Vũ, lấy hết đà đập thẳng xuống. Đường Y Nguyệt chỉ kịp nói hai từ "Cẩn thận" rồi vội vàng đẩy Dương Hàn Vũ đi. Cái gậy cứ vậy đập mạnh vào đầu cô khiến cô ngã xuống rồi ngất đi, máu trên đầu bắt đầu chảy, ướt đẫm tóc cô. Dương Hàn Vũ thực sự nóng máu, hắn tiện tay cầm cây gậy dưới đất lao vào đánh tới tấp tên vừa rồi. Dương Khinh Dạ nhanh chóng đỡ Đường Y Nguyệt lên. Dương Hàn Vũ lúc này không nghĩ được nhiều, hắn lao tới chỗ lão bà kia, dùng con dao găm của mình kề cổ bà ta rồi căm phẫn hỏi:

- Nói, ai sai ngươi đến hại nàng ấy, đến người của bổn vương mà các ngươi cũng dám động vào, muốn chết phải không.

Lăng Uyển Đình cũng rất tức giận nhưng đối với câu nói cảu Dương Hàn Vũ vẫn không hiểu cho lắm, cô nói:

- Thập vương gia, ý của huynh là gì vậy? Người của huynh?

Lão bà kia nghe thấy Lăng Uyển Đình gọi Dương Hàn Vũ là Thập vương gia liền hốt hoảng. Bà ta sợ hãi xin tha:

- Thập vương gia tha mạng, ta không biết gì hết, vốn chỉ là một mụ già ăn xin lang thang thôi, hôm trước có một hắc y nhân đưa cho ta rất nhiều tiền cùng một tờ giấy và cả một bức họa vẽ vị cô nương này, hắn nói ta chỉ cần làm theo giấy đã ghi là sẽ được nhận thêm tiền. Ta thật sự không biết có liên quan đến Thập vương gia, mong Thập vương gia độ lượng tha cho ta một mạng.

Dương Hàn Vũ lạnh lùng nhìn bà ta rồi nói:

- Nếu như Thập vương phi có mệnh hệ gì, ta sẽ đích thân lấy mạng của ngươi. - Hắn tiếp theo nhìn Lăng Uyển Đình và Dương Khinh Dạ rồi nói - Nhờ hai người áp giải bà ta đến quan phủ, Đường Y Nguyệt giao cho ta là được rồi.