Phương Tri Li Bất Khả

Chương 17: Không khí hòa thuận

Dương Hàn Vũ đỡ lấy Đường Y Nguyệt rồi bế thẳng đi. Dương Khinh Dạ nhìn theo bóng lưng Dương Hàn Vũ mà thoáng buồn. Ấy vậy mà Đường Y Nguyệt mà hắn luôn nghĩ tới lại là thê tử của đệ đệ, đáng ra hắn nên phát hiện ra từ rất lâu rồi mới phải. Kể từ lúc nhìn thấy ánh mắt quen thuộc đó hắn đã nghĩ đến nhưng lại không dám chắc, thật ra là hắn muốn phủ nhận chuyện này vì hắn có tình cảm với Đường Y Nguyệt. Nhưng thế này cũng tốt, hắn không cần phải nơm nớp lo sợ nữa, tình cảm này vốn dĩ không nên có ngay từ ban đầu, đến lúc phải chấm dứt rồi. Dương Khinh Dạ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, thoải mái hơn hẳn. Hắn vực dậy, cùng Lăng Uyển Đình áp giải lão bà kia đến nha môn.

Lăng Uyển Đình vừa đi vừa tung tăng nói:

- Đường Y Nguyệt giấu cũng khéo thật đấy, vậy mà lại là Thập vương phi, thật khiến người ta bất ngờ mà.

Dương Khinh Dạ chỉ cười nhẹ:

- Đúng là rất bất ngờ.

Lăng Uyển Đình nhìn Dương Hàn Vũ bằng ánh mắt có chút thương cảm, cô biết hắn nghĩ gì, cô khuyên hắn:

- Được rồi, đừng buồn nữa, ta biết huynh thích Đường Y Nguyệt nhưng đến lúc phải kết thúc tình cảm này rồi. Ta tin rằng sau này huynh sẽ tìm được người huynh thích và người đó cũng sẽ thích huynh.

Dương Khinh Dạ có vẻ vui vẻ hơn khi nghe Lăng Uyển Đình nói. Hắn quay ra nhìn cô rồi cười, nụ cười không còn sầu não nữa:

- Muội chỉ biết nói ta, còn muội thì sao?

Lăng Uyển Đình bị hỏi ngược lại liền lúng túng, còn cô ư? Ban đầu đến Nam Lăng cô thật sự là bị ép đến, cô không muốn phải thành hôn với người mình không yêu vì vậy luôn cứ tìm cách kéo dài thời gian. Dương Khinh Dạ là người tốt vì vậy cô với hắn trở thành bạn bè. Cô luôn bị Hoàng hậu giám sát nên ngoài mặt cô và Dương Khinh Dạ luôn giống như oan gia vậy. Hoàng hậu cũng không muốn cuộc liên hôn này diễn ra trong êm đẹp, A San là người Hoàng hậu phái tới, luôn nói xấu về Dương Khinh Dạ và ca ngợi Dương Minh Viễn để Uyển Đình ghét bỏ hắn vì thế mà tự động từ hôn với Dương Khinh Dạ để là phi tử của Dương Minh Viễn. Mà Lăng Uyển Đình lại ghét nhất là bị người khác thao túng nên cô càng không muốn nghe theo sắp xếp của Hoàng hậu. Cho đến bây giờ cô nghĩ Dương Khinh Dạ và cô có lẽ không nên làm bạn bè nữa mà cô muốn một mối quan hệ khác, một mối quan hệ xa hơn cái gọi là bạn bè.

Không muốn lộ rõ ra suy nghĩ của mình, Lăng Uyển Đình chỉ phẩy tay cho qua:

- Ta thì còn thế nào được chứ, tất nhiên là muốn được ở bên người mình thích và người đó cũng thích mình rồi.

Dương Khinh Dạ cười cười lắc đầu rồi dùng quạt gõ nhẹ vào trán Lăng Uyển Đình:

- Vậy để ta xem muội tìm như thế nào. Nếu như tìm được thì muội phải nói cho người bạn tốt này đầu tiên đấy, ta nhất định sẽ chúc phúc cho muội.

Lăng Uyển Đình có chút thất vọng nhưng cô vẫn cố tươi tỉnh gật đầu. Trong thâm tâm cô đã tìm tìm được rồi nhưng cô chỉ dám nói nhỏ với lòng mình rằng :"Ta đã tìm được rồi, Dương Khinh Dạ, ta thích huynh".

Đường Y Nguyệt được đưa về Đường phủ chữa trị vết thương. Sau khi băng bó xong, Dương Hàn Vũ luôn ở bên cạnh Đường Y Nguyệt không rời. Hắn đưa tay sờ vào vết thương trên trán cô, tim có chút nhói, cô là vì hắn mới bị thương, thật ngốc.

Trời sẩm tối, thuốc được Tiểu Vy sắc xong được mang lên rồi lại lui xuống. Dương Hàn Vũ nhẹ nhàng bê lên rồi thổi rồi dùng thìa chầm chậm cho cô uống thuốc.

Đường Y Nguyệt lúc này ở trong cơn mê. Dường như có thứ gì dẫn cô vào trong mơ. Đường Y Nguyệt từ trong bóng đen đi ra, cô ngạc nhiên nơi mình đang đứng, xung quanh cô đều là những đồ vật quen thuộc ở hiện đại, nơi cô đứng chính xác mà nói là ở trong phòng bệnh. Đối diện cô chính là bản thân mình đang nằm bất động trên giường. Trong phòng bệnh không chỉ có mình cô nằm mà bên cạnh còn có một người khác. Đường Y Nguyệt thật sự bất ngờ nhưng xen lẫn cảm xúc đó là khó hiểu. Cơ thể mình ở hiện đại vẫn còn sống sao với lại  Dương Hàn Vũ tại sao lại ở đây. Người ngồi bên cạnh giường ấy, tay còn nắm lấy tay cô và hình như hắn còn rất buồn. Đường Y Nguyệt nghe được những gì hắn nói :" Thấy không, anh không hề thất hứa, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. Em nhất định phải tỉnh lại, dù muốn đánh anh hay mắng anh đều được, anh chỉ cần em tỉnh lại thôi. Anh đã tìm em rất lâu rồi.". Dương Hàn Vũ vừa nói, nước mắt hắn vừa lăn dài trên má. Ánh mắt của hắn thật sự rất ấm áp, dịu dàng. Nhưng Đường Y Nguyệt một câu cũng không thể hiểu nổi tại sao Dương Hàn Vũ lại nói như vậy. Không hề thất hứa? Lại còn tìm cô rất lâu rồi sao? Trước đó Dương Hàn Vũ căn bản không hề giống như thế này. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

Đường Y Nguyệt đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Ánh sang xung quanh cô đột nhiên vụt tắt, trở về một màu đen sau đó cô lại cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức. Cô ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại trong trạng thái toàn thân rã rời, Đường Y Nguyệt không buồn cử động. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở cái bóng to đang che lấp ánh sáng của cô. Đường Y Nguyệt dừng ánh nhìn lại trên người Dương Hàn Vũ. Dương Hàn Vũ ngủ thiếp đi dựa vào thành giường. Đường Y Nguyệt nhìn chằm chằm vào hắn rồi nghĩ đến việc cô nhìn thấy. Cô vẫn là không thể hiểu. Đang ngẩn ngơ, Dương Hàn Vũ bất chợt lên tiếng:

- Nhìn ta lâu như vậy là định có ý đồ gì à.

Đường Y Nguyệt giật mình, ổn định lại tâm trí. Cô nói:

- Ta còn lâu mới thèm có ý đồ với huynh.

Dương Hàn Vũ cười rồi sờ sờ lên vết thương của cô:

- Còn đau không?

Nói đến đau cô quả thật không thể phủ nhận được, cái lưng với cái đầu của cô quả thật rất ê ẩm. Cô hậm hực:

- Đau chứ, tất nhiên là phải đau rồi.

Dương Hàn Vũ nhìn chằm chằm cô rồi có chút giận:

- Ai bảo nàng đỡ cho ta.

- Này, ta cứu huynh đó, huynh còn nói bằng giọng đấy à. - Đường Y Nguyệt nói.

- Ta không phải dạng thư sinh ẻo lả, dù bị đánh một gậy cũng không chết được. Ngược lại là nàng, nàng là một nữ tử, không luyện võ, cũng không phải mình đồng da sắt. Nếu như nàng có mệnh hề gì thì ta... thì người nhà nàng sẽ rất đau lòng. - Dương Hàn Vũ mắng cô.

Đường Y Nguyệt nghe những lời giận dữ này của Dương Hàn Vũ liền mừng thầm. Dương Hàn Vũ đây là đang quan tâm cô sao.

- Không phải ta vẫn còn sống sao - Đường Y Nguyệt thản nhiên đáp.

Dương Hàn Vũ cuối cùng vẫn phải cười trước sự thản nhiên của Đường Y Nguyệt. Không khí hòa thuận này thực sự là lần đầu tiên mới thấy.

Dương Khinh Dạ và Lăng Uyển Đình cùng nhau đến Đường phủ sau khi nghe tin Đường Y Nguyệt tỉnh lại. Lúc này Đường Y Nguyệt đang ở trong phòng một mình, Lăng Uyển Đình nhào tới rồi trách cô:

- Đường Y Nguyệt, cô dám giấu ta, thân phận của cô cũng quá khiến người ta bất ngờ rồi đấy.

Dương Khinh Dạ cũng lên tiếng:

- Đúng vậy, ai mà ngờ được cô lại là thê tử của Thập đệ chứ.

Đường Y Nguyệt cười ngượng, cô dùng giọng đáng thương để tạ lỗi:

- Xin lỗi, thật ra ta không muốn giấu hai người, nhưng ta cảm thấy nếu như nói ra thì hai người sẽ đối với ta khách khí nhiều hơn là thật lòng.

Lăng Uyển Đình vui vẻ đáp:

- Ai bảo cô suy nghĩ lung tung đấy hả. Cô ấy à, sao bọn ta phải khách khí chứ.

Đường Y Nguyệt rất vui vì hai người họ không thực sự trách cô. Ba người lại cười nói như trước. Dương Hàn Vũ từ ngoài bước vào, nhìn bộ dạng vui vẻ của Đường Y Nguyệt mà hắn cũng cảm thấy thoải mái.

- Ngũ ca, Uyển Đình, hai người đến khi nào vậy?

- Vừa đến thôi - Dương Khinh Dạ trả lời.

Dương Hàn Vũ tay bê thuốc tiến tới chỗ Đường Y Nguyệt, đưa thuốc cho cô rồi nói:

- Đến giờ uống thuốc rồi.

Đường Y Nguyệt vội vàng chùm kín chăn, cô nguây nguẩy từ chối:

- Ta không uống đâu, thuốc này quá đắng rồi.

Lăng Uyển Đình đẩy đẩy người Y Nguyệt rồi nói:

- Thuốc đắng dã tật, cô muốn đi chơi thì phải nhanh khỏi chứ.

- Ta không uống đâu - Đường Y Nguyệt vẫn nằm lì không dậy.

Dương Hàn Vũ nghiêm giọng lại:

- Nàng mau dậy uống thuốc cho ta.

- Ta không uống - Vẫn câu trả lời đó.

- Nếu nàng không tự uống vậy thì ta đút cho nàng - Dương Hàn Vũ tỏ ra lươn lẹo.

Nghĩ đến cái chuyện đút uống, cô đến tưởng tưởng cũng không dám, cô nhớ đến những cảnh trong phim, cái câu đút uống đều là kiểu đút bằng miệng. Cô thật không muốn mất nụ hôn đầu với người không thích mình đâu. Đường Y Nguyệt vôi vàng chồm dậy, cầm lấy bát thuốc một hơi uống sạch.

Dương Hàn Vũ gật đầu hài lòng, hắn cầm lại bát rồi ra ngoài:

- Ngũ ca, đệ có chuyện muốn nói với huynh.

Dương Khinh Dạ hiểu ý Dương Hàn Vũ nên đi theo ra ngoài. Đến hoa viên, hai người dừng lại.

- Huynh có điều tra được gì không? - Dương Hàn Vũ nghiêm trọng hỏi.

Dương Khinh Dạ thất vọng lắc đầu:

- Manh mối dường như đứt đoạn từ chỗ bà ta gặp hắc ý nhân rồi.

- Rốt cuộc Đường Y Nguyệt gây thù chuốc oán với ai mà lại bị người ta hại nhỉ.

Dương Khinh Dạ suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng:

- Theo như ta thấy thì.. người hận Y Nguyệt chỉ có... chỉ có Cố Quân Dao và... Liễu Thư Di.

Dương Hàn Vũ kiên quyết phủ nhận:

- Cố Quân Dao thì đệ không biết nhưng tuyệt đối không phải Thư Di. Đệ tin Thư Di sẽ không làm vậy.

Dương Khinh Dạ không thể làm gì ngoài việc gật đầu.

Nấp sau tường gần hoa viên, Đường Y Nguyệt nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm. Hóa ra niềm tin Dương Hàn Vũ dành cho Liễu Thư Di là tuyệt đối, lỡ như chuyện này dính dáng đến Liễu Thư Di thì Dương Hàn Vũ sẽ làm như thế nào. Về Liễu Thư Di, Đường Y Nguyệt cũng có chút nghi ngờ, nếu như Dương Hàn Vũ không điều tra cô ta, vậy thì tự bản thân cô sẽ làm. Cô nhất định sẽ tìm cho ra người muốn hại cô.

Đường Y Nguyệt bộ dạng kiên quyết nhìn sang Lăng Uyển Đình đang đỡ mình rồi nói:

- Ta nhất định sẽ tự mình điều tra rõ việc này. Uyển Đình, tỷ giúp ta được không?

Lăng Uyển Đình không chút do dự mà trả lời thẳng:

- Chúng ta là hảo bằng hữu, có chuyện gì cần giúp cứ nói với ta.

Đường Y Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm rồi nói:

- Cảm ơn tỷ.

Nói xong, Lăng Uyển Đình dìu Đường Y Nguyệt về phòng. Đi chưa được nửa đường thì Tiểu Vy từ xa chạy đến, bộ dạng hớt hải, nói với giọng e dè:

- Vương phi, Công chúa, Th...Thư Di Quận chúa.. cô..cô ấy đến rồi.

Đường Y Nguyệt không vội, cô rất thản nhiên vì cô biết Liễu Thư Di thì làm sao mà ngồi im một chỗ được chứ. Ngược lại là Lăng Uyển Đình, cô lại tức thay cho Đường Y Nguyệt mà nói:

- Cô ta thì đến làm gì, đúng là âm hồn bất tán.

Đường Y Nguyệt thở ra một hơi nhẹ rồi nói:

- Đến để cười vào mặt ta chứ còn làm gì nữa, không lẽ lại tốt bụng đến thăm ta chắc.

Vừa dứt lời đã trông thấy Liễu Thư Di đi đến, tốc độ cũng nhanh thật đấy. Nàng ta ung dung bước đến trước mặt Đường Y Nguyệt rồi lại tỏ vẻ khách khí chào hỏi:

- Nghe nói Thập vương phi bị thương, người đã khỏe rồi chứ?

Đường Y Nguyệt chưa kịp nói, Lăng Uyển Đình đã xông tới mà phản bác:

- Khỏe rồi đáng lẽ là rất khỏe nhưng nhìn thấy cô không hiểu sao muội ấy lại bệnh tiếp rồi.

Liễu Thư Di không tức giận ngược lại còn rất thản nhiên nhìn Lăng Uyển Đình rồi cười:

- Hóa ra là Nhị công chúa của Thiên Lăng, Uyển Đình công chúa cũng ở đây sao? Thứ lỗi cho tiểu muội không nhìn thấy người. Thất lễ rồi.

Lăng Uyển Đình bị chọc tức, cô là đang muốn mắng người đây. Đường Y Nguyệt ngăn Lăng Uyển Đình lại rồi tiến lên một bước, cô nhẹ nhàng nói:

- Phiền Quận chúa rồi, ta không sao, nếu như Quận chúa đến thăm bệnh thì mời đến tư phòng của ta ngồi, còn nếu là vì chuyện khác thì xin thứ lỗi cho Đường Y Nguyệt ta không thể tiếp, mời cô về cho.

Liễu Thư Di chính là bình tĩnh đến kỳ lạ, nàng ta vẫn không chịu đi, ý đồ của nàng ta đến đây thì ai cũng rõ tất nhiên là đến tìm Thập vương gia của nàng ta rồi. Liễu Thư Di không ngần ngại mà trực tiếp nói:

- Vậy mà Thập vương phi đã đoán được rồi, ta cũng không cần người nhọc lòng tiếp đón, ta đến tìm Hàn Vũ.

Lăng Uyển Đình cười khẩy rồi nói nhỏ vừa đủ nghe:

- Măt dày không biết liêm sỉ.

Đường Y Nguyệt vỗ nhẹ vai Lăng Uyển Đình rồi nói:

- Nếu muốn gặp riêng thì mời ra ngoài, Đường phủ không phải nơi hai vị tình tứ với nhau.

Liễu Thư Di đắc ý, nàng ta không ngần ngại mà đáp lại:

- Cảm ơn ý tốt của Thập vương phi, vậy ta đi tìm Hàn Vũ, không quấy rầy Thập vương phi nghỉ ngơi nữa.

Lăng Uyển Đình thấy thế, không thể đứng im một chỗ, cô nhảy ra chặn trước mặt Liễu Thư Di:

- Đứng lại, Hàn Vũ ca ca của ngươi bây giờ không tiện đi nói chuyện yêu đương với ngươi, thê tử của hắn còn đang bị bệnh, hắn không được đi đâu cả.

- Uyển Đình công chúa, cô đừng lo chuyện bao đồng, Đường Y Nguyệt còn chưa phản đối, cô vội cái gì chứ - Liễu Thư Di nói.

Đường Y Nguyệt thấy thế cô quyết không để yên, Lăng Uyển Đình là bạn cô, cô không chấp nhận việc Liễu Thư Di lôi Uyển Đình vào mà nói như thế. Cô dần không kiềm chế được:

- Liễu Thư Di cô nói đủ chưa, Uyển Đình không phải người cô có thể tùy ý động vào đâu. Đừng thấy ta không nói thì cô được nước làm tới.

Liễu Thư Di khoái chí, biết Đường Y Nguyệt sắp nổi giận đúng theo ý nàng ta, nàng ta liền chọc thêm:

- Ta nói còn không phải sao? Lăng Uyển Đình làm việc cho Hoàng hậu vốn chẳng phải thứ tốt đẹp gì rồi, ta là Quận chúa, cô ta là Công chúa, xét về thân phận cũng không khác nhau là bao, động hay không động ta cần các cô cho phép sao.

Đường Y Nguyệt không thể khống chế nổi bản thân nữa, Lăng Uyển Đình lại càng không thể phản bác vì chuyện cô giả vờ theo Hoàng hậu không thể tiết lộ cho người khác biết được. Đường Y Nguyệt chính là muốn xả cái cục tức này thay cho Lăng Uyển Đình, "Chẳng phải thứ tốt đẹp?" chỉ với những từ này Đường Y Nguyệt đã thật sự nóng mắt rồi. Bản thân cô không nhịn được nữa, một tay giơ thẳng lên trời, tặng cho Liễu Thư Di một cái bạt tai. Cái bạt tai này không hề nhẹ, má của Liễu Thư Di hơi ửng đỏ.

- Cái tát này là ta cảnh cáo cô, Uyển Đình không tiện ra tay nhưng ta thì rất tiện đấy.

Vốn nghĩ Liễu Thư Di sẽ quay ra "cắn" lại nhưng chẳng ai ngờ nàng ta lại ôm má rồi nước mắt ngắn nước mắt dài.

Từ phía sau, Dương Hàn Vũ chứng kiến, hắn quát lớn:

- Đường Y Nguyệt.