Phương Tri Li Bất Khả

Chương 18: Cùng nhau ăn tối

Dương Hàn Vũ và Dương Khinh Dạ vừa hay lại chứng kiến được cảnh trớ trêu này. Hai người bước tới, Đường Y Nguyệt không chút thẹn lòng, là Liễu Thư Di đáng bị đánh, cái tát này nàng ta xứng đáng được nhận. Dương Hàn Vũ lạnh lùng nhìn Đường Y Nguyệt:

- Lý do?

- Cô ta đáng đánh - Đường Y Nguyệt cũng không chịu thua kém về khí thế.

Lăng Uyển Đình cũng không thể đứng yên nhìn hai người này cãi nhau được, lý do Đường Y Nguyệt đánh Liễu Thư Di là từ cô mà ra, cô không thể để cho mọi chuyện rối lên.

- Hàn Vũ, Y Nguyệt không phải người tùy hứng đâu. Chuyện này là do Liễu Thư Di quá đáng trước.

Dương Hàn Vũ nhìn sang Liễu Thư Di, trạng thái cũng dịu lại hơn:

- Chuyện này là như thế nào?

Liễu Thư Di bất ngờ, vậy là Dương Hàn Vũ lại quay ra chất vấn nàng ta, từ trước đến giờ Dương Hàn Vũ chưa một lần nào nghi ngờ nàng ta cả vậy mà lần này lại vì Đường Y Nguyệt mang nàng ta ra hỏi chuyện. Liễu Thư Di dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Lăng Uyển Đình và Đường Y Nguyệt:

- Còn không phải là Thập vương phi và Uyển Đình công chúa sỉ nhục ta sao?

- Ngươi...

- Được rồi Uyển Đình, ta mệt rồi, chúng ta về thôi.

Lăng Uyển Đình muốn phản bác lại nhưng lại bị Đường Y Nguyệt ngăn cản. Cái lưng của Đường Y Nguyệt thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, đầu cô cũng có chút choáng váng. Cô không muốn giải thích nhiều cho người chẳng bao giờ tin mình, lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc. Lăng Uyển Đình ấm ức nhưng không muốn làm khó Y Nguyệt, cô đồng ý rồi dìu Y Nguyệt về. Nhưng Đường Y Nguyệt không chịu nổi nữa rồi, đầu cô rất đau, choáng váng, đôi mắt cô đã mỏi lắm rồi, ánh sáng bị bao trùm bằng một màu đen. Đường Y Nguyệt ngã xuống. Lăng Uyển Đình vội vàng đỡ lấy Y Nguyệt rồi hốt hoảng:

- Y Nguyệt, Y Nguyệt.

Dương Khinh Dạ đứng im lặng cũng chạy vội tới. Dương Hàn Vũ thấy thế cũng loạn lên liền phi tới. Đang chuẩn bị bế lấy Đường Y Nguyệt thì Liễu Thư Di lại kéo tay hắn rồi nói:

- Hàn Vũ, muội có chuyện quan trọng muốn nói với huynh.

- Chuyện gì? - Dương Hàn Vũ hỏi

- Chúng ta ra kia rồi nói. - Liễu Thư Di kiên quyết.

Dương Hàn Vũ dường như biết Liễu Thư Di cần nói chuyện gì, hắn buông Đường Y Nguyệt ra rồi giao lại cho Dương Khinh Dạ:

- Ngũ ca, làm phiền huynh rồi.

Lăng Uyển Đình tức không nói nên lời, vậy mà Dương Hàn Vũ bỏ lại thê tử của mình đang ốm để đi theo một nữ nhân khác, thật không thể chịu nổi mà. Dương Khinh Dạ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi bế Đường Y Nguyệt lên rời đi.

Sau khi thấy Dương Khinh Dạ đã đi, Dương Hàn Vũ liền nói:

- Phía bên Hoàng Hậu có hành động gì à?

Liễu Thư Di dứt khoát gật đầu:

- Người muội đưa vào cung Hoàng Hậu mới báo lại, sẽ nhanh chóng cho Tam vương gia và Cố Quân Dao thành hôn không chỉ có vậy bà ta nói sẽ suy xét xem Lăng Uyển Đình và Cố Quân Dao xem ai làm chính chất ai làm trắc thất. Lăng Uyển Đình đã ở phe Hoàng Hậu rồi muội nghĩ Đường Y Nguyệt cũng không thoát khỏi liên quan, với lại Đường Y Nguyệt và Tam vương gia cũng quen nhau. Huynh cần cẩn thận.

Dương Hàn Vũ chỉ điềm đạm phủ nhận:

- Đường Y Nguyệt không theo Hoàng Hậu, cả Lăng Uyển Đình cũng thế, chuyện này muội không cần lo lắng quá đâu.

Liễu Thư di một lần nữa hụt hẫng, Dương Hàn Vũ vậy mà lại tin tưởng Đường Y Nguyệt. Xem ra Đường Y Nguyệt xuất hiện khiến cho Hàn Vũ thay đổi rồi.

- Muội chỉ nhắc nhở huynh thôi, còn làm thế nào thì đều nghe huynh hết. - Liễu Thư Di bình tĩnh nói.

Dương Hàn Vũ gật đầu đồng ý.

- Còn chuyện gì nữa không? - Dương Hàn Vũ hỏi

Liễu Thư Di nhẹ nhàng lắc đầu. Quả thật là không còn chuyện gì nữa, nhưng Liễu Thư Di vẫn muốn ở cạnh Dương Hàn Vũ lâu hơn một chút, nếu như để Đường Y Nguyệt ở bên Dương Hàn Vũ thì chẳng phải nàng mất tất cả sao. Không nói thêm gì, Liễu Thư Di chỉ lặng đứng cạnh hắn.

Dương Hàn Vũ im lặng không lâu liền mở lời:

- Không còn việc gì thì muội về trước đi, ở đây không phải Thập vương phủ, không tiện để muội ở lâu.

Ấy vậy mà Dương Hàn Vũ lại đuổi nàng sao, Liễu Thư Di đây là lần đầu tiên bị như thế, nàng ta thật dự rất sốc. Không còn vẻ mặt cười nói, cảm xúc của nàng ta bị trầm xuống, nói:

- Vậy muội về trước, dù sao thì Đường phủ cũng chẳng chào đón muội đâu.

Nói xong, Liễu Thư Di quay ngoắt đi.

- Cái chết của Liễu đại ca ta đang điều tra rồi, có thể chuyện này không liên quan đến Đường Tử Lâm.

Liễu Thư Di khựng lại. Nhắc đến đại ca của nàng ta thì nàng ta lại khóc, nhưng là khóc trong im lặng. Không liên quan đến Đường Tử Lâm ư, sao đến bây giờ Dương Hàn Vũ cũng nói giúp cho hắn, năm đó hoàng thất không điều tra sâu vì đang trong thời gian căng thẳng. Nhưng Liễu Thư Di thì nghi ngờ cái chết của Liễu Kỳ Minh có vấn đề nên quyết định tự mình điều tra. Sau khi điều tra thì người duy nhất chứng kiến Liễu Kỳ Minh tử trận chỉ có Đường Tử Lâm và một vài người cạnh hắn. Khi hỏi đến vì sao Liễu đại tướng quân tử trận thì hắn ấp a ấp úng rồi nói là Liễu Kỳ Minh trúng kế giặc. Mối hận này há có thể bỏ qua dễ dàng như thế.

Dương Hàn Vũ lên tiếng có nghĩa là có căn cứ, Liễu Thư Di cũng không thể trực tiếp lộ ra cái vẻ mặt khó coi của mình, nàng ta đáp nhẹ:

- Muội biết rồi.

Liễu Thư Di một mạch đi thẳng ra ngoài, Dương Hàn Vũ quay lại tư phòng của Đường Y Nguyệt. Lăng Uyển Đình và Dương Khinh Dạ không tiện ở lâu phải hồi cung. Trước khi rời đi, Lăng Uyển Đình nói:

- Hàn Vũ, chuyện vừa rồi là Liễu Thư Di sỉ nhục ta nên Y Nguyệt mới không kiềm chế được, nếu trách thì trách ta, đừng trách muội ấy.

Dương Hàn Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Dương Khinh Dạ và Lăng Uyển Đình nhờ vậy cũng yên tâm mà rời đi. Dương Hàn Vũ lại nhìn Đường Y Nguyệt, hắn không nói gì mà chỉ lẳng lặng thay thuốc cho cô. Dương Hàn Vũ dường như cũng có biến đổi rồi, hắn đã trở nên dịu dàng với cô hơn, không biết từ khi nào nhưng hắn cảm thấy dường như hắn đã quan tâm cô hơn rồi.

Chỉ vài canh giờ sau, Đường Y Nguyệt tỉnh lại, nhìn xung quanh phòng không một bóng người. Cô tự nghĩ Dương Hàn Vũ có lẽ đã đi theo Liễu Thư Di rồi, chẳng có lý do gì mà hắn phải ở lại đây cả. Thoáng nghĩ mà trông Đường Y Nguyệt trở nên chán nản hẳn. Trầm mình trong suy nghĩ, ngay cả có người bước vào cô cũng không hề biết:

- Nàng tỉnh rồi.

Đường Y Nguyệt nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội vàng định thần, cô ngạc nhiên:

- Sao huynh còn ở đây?

Dương Hàn Vũ nhíu mày thắc mắc:

- Sao ta lại không thể ở đây?

Đường Y Nguyệt vẫn còn ngơ:

- Ta tưởng huynh đi rồi, vừa nãy... vừa nãy không phải Quận chúa đến tìm huynh sao?

- Có chút chuyện... - Dương Hàn Vũ nói rồi lại thôi.

Đường Y Nguyệt nghĩ lại lúc Dương Hàn Vũ lạnh lùng nhìn cô khi cô đánh Liễu Thư Di, lại nhớ Dương Hàn Vũ đã nói hoàn toàn tin tưởng Liễu Thư Di cô lại thất vọng, bộ dạng của cô giống như không còn sức, cô nói:

- Ta muốn ở một mình, huynh ra ngoài đi.

Dương Hàn Vũ liền chấp thuận cô, hắn biết cô đang tức giận vì vừa rồi hắn đã lớn tiếng khi cô đánh Liễu Thư Di. Hắn rời đi, trước khi bước ra ngoài, hắn nói:

- Uyển Đình đã nói chuyện với ta rồi, xin lỗi vì đã nghi ngờ nàng.

Đường Y Nguyệt bất chợt nhìn theo bóng lưng Dương Hàn Vũ, nhưng cũng thôi vì cô vẫn còn thất vọng. Lăng Uyển Đình giải thích hắn mới chịu suy nghĩ, tại sao trước đó hắn không chịu nghĩ xem nếu Liễu Thư Di không động đến cô thì cô thèm ra tay với nàng ta sao. Vẫn là lời nói của người khác đáng tin hơn, nếu lúc đó cô giải thích, có lẽ hắn sẽ không tin cô đâu.

Sau khi đã phục hồi được tám chín phần, Dương Hàn Vũ đưa Đường Y Nguyệt về Thập vương phủ.

Những ngày tiếp theo, Dương Hàn Vũ thường xuyên ra ngoài, Đường Y Nguyệt cũng chỉ quanh quẩn trong Lê viện. Bản thân cô muốn sống an ổn nhưng rắc rối thì lại cứ thích đến làm phiền cô. Liễu Thư Di ngang nhiên đi lại trong Vương phủ, đi tới Lê viện.

Nhìn thoáng được bóng dáng Liễu Thư Di đi tới, Đường Y Nguyệt ngồi dưới bóng cây hoa lê mà cười:

- Hình như mớ rắc rối kia lại nhớ ta rồi.

Liễu Thư Di cười quỷ mị tiến tới, theo sau là Ngân Vân.

- Miệng lưỡi của Vương phi đúng là ngày càng cay độc.

- Miệng ta độc cũng chưa bằng một phần thủ đoạn của ngươi - Đường Y Nguyệt bình tĩnh - Hôm nay lại muốn vu oan giá họa gì cho ta đây.

Liễu Thư Di yểu điệu bước tới, vẻ mặt thản nhiên:

- Vương phi đang nói gì thế, hôm nay ta đến là để trang trí Thập Vương phủ, hai ngày nữa là sinh thần của Hàn Vũ rồi, người làm Vương Phi như cô cũng thật là nhàn rỗi nhỉ.

Đường Y Nguyệt là lần đầu nghe thấy có sự kiện này luôn, người trong phủ cũng chẳng ai nhắc đến với cô. Tuy nhiên thì Đường Y Nguyệt cũng không có gì phản ứng mạnh, cô chỉ cười nhẹ rồi nói:

- Chẳng phải Thập vương gia có một vị Quận chúa thanh mai trúc mã lo rồi sao, ta động vào chỉ sợ lại làm hỏng việc tốt của các người, ta ấy à, ở yên trong Lê viện không phải rất tốt sao.

Miệng lưỡi sắc sảo của Đường Y Nguyệt khiến Liễu Thư Di bất ngờ, đúng là ngày càng nguy hiểm, Liễu Thư Di phải hành động thôi, bắt đầu hành động phế đi cái chức vị của nàng ta.

- Vậy Vương phi nhớ lấy lời nói của mình, coi như không biết gì đi, an an ổn ổn ở trong Lê viện là tốt nhất.

Nói xong, Liễu Thư Di đắc ý quay đầu rời đi. Việc trong phủ vậy mà Đường Y Nguyệt lại không hề biết gì. Cũng chẳng trách ai được, Lê viện so với Đông viện là khoảng cách xa nhất trong phủ rồi. Cô đối với Dương Hàn Vũ cũng chẳng phải là gì cả, việc gì cô phải buồn chứ. Thập vương phi? Chẳng phải chỉ là một danh vị thôi sao, "hữu danh vô thực" câu này rất hợp với Đường Y Nguyệt cô.

Bên ngoài Lê viện là không khí bận rộn mà nhộn nhịp, trước ngày sinh thần, Dương Hàn Vũ trở về phủ, hắn đến Lê viện.

Đường Y Nguyệt vẫn tự nấu ăn như thường ngày, tại trong Lê viện, cô dành ra một phòng để làm phòng bếp. Mùi thơm từ trong phòng bếp tỏa ra, Dương Hàn Vũ nhẹ nhàng tiến vào. Đường Y Nguyệt không nhận ra sự xuất hiện của Dương Hàn Vũ, cô tiếp tục chuyên tâm thái thịt. Từng miếng thịt được thái ra, miếng nào miếng nấy có độ dày mỏng đều nhau. Tiếp theo là cô ướp thịt rồi bắt đầu kho lên. Nhìn thật đơn giản nhưng mùi vị lại rất mê người. Tiểu Vy lúc này ôm rổ rau quay về phòng bếp, rau được Đường Y Nguyệt trồng ở sân sau của Lê viện. Ngạc nhiên khi thấy Dương Hàn Vũ đứng yên lặng ở cửa bếp, Tiểu Vy vội vàng định hành lễ nhưng Dương Hàn Vũ lại ra hiệu không được làm ồn. Tiểu Vy nhận lệnh, như bình thường bước vào bếp:

- Vương phi, rau của người đến rồi.

Đường Y Nguyệt quay lại nhận rau, lúc này cô mới nhìn thấy Dương Hàn Vũ, cô không tỏ ra ngạc nhiên, nói:

- Ngọn gió nào mang Thập vương gia đến đây vậy? Không phải là Thập vương gia nên ở Đông viện chuẩn bị cho tiệc sinh thần ngày mai sao?

- Nàng đã biết rồi? - Dương Hàn Vũ hỏi.

Vừa làm, Đường Y Nguyệt vừa trả lời:

- Ta biết rồi, cũng biết Thập Vương gia ngài không muốn cho ta biết.

- Ý ta không phải như thế, nàng mới bị thương, cần tĩnh dưỡng thêm, mấy việc này giao cho người khác làm là được rồi, hôm nay ta đến là để báo với nàng chuẩn bị cho tối mai. - Dương Hàn Vũ nhẹ nhàng giải thích.

Đường Y Nguyệt lười để ý, cô chỉ đáp lại cho qua:

- Được, ta biết rồi.

- Ta đói rồi - Dương Hàn Vũ đột nhiên lên tiếng.

Hắn không chịu rời đi mà còn có ý định ở lại. Đường Y Nguyệt lần này cũng chỉ nói cho qua chuyện:

- Hẳn là phòng bếp ở Vương phủ cũng chuẩn bị xong bữa tối rồi, huynh ở đây kêu đói, ta cũng không giúp gì được.

- Không phải là nàng đang làm bữa tối sao?

- Ta chỉ làm đủ cho ta và Tiểu Vy ăn, với lại ta sợ Thập vương gia cao cao tại thượng không ăn nổi mấy món dân dã này. - Đường Y Nguyệt lạnh lùng đáp.

- Ta chính là muốn ăn thử mấy món dân dã này, nếu như sợ thiếu vậy Tiểu Vy, hôm nay ngươi chịu khó đi ăn sơn hào hải vị đi. - Dương Hàn Vũ kiên quyết không chịu rời đi.

Tiểu Vy vốn sợ Dương Hàn Vũ, không dám cãi lại chỉ đành nghe theo. Đường Y Nguyệt không nói gì vì nếu như cô lên tiếng Tiểu Vy sẽ khó xử. Cứ để nàng ta đi thôi.

Thoáng chốc mặt bàn không còn trống trải nữa, đồ ăn được bê lên. Thấy Dương Hàn Vũ đứng khoanh tay còn mình thì chật vật bê đồ nóng, bình thường Tiểu Vy sẽ giúp cô nhưng bây giờ lại chỏ còn một mình, nhìn chằm chằn vào Dương Hàn Vũ, cô nạt nhẹ:

- Đông viện thế nào ta không biết, nhưng ở Lê viện phải làm thì mới có ăn. Ta không rảnh mà đi làm nha hoàn cho kẻ khác đâu.

Dương Hàn Vũ đang đứng dựa cửa khoanh tay thì liền đứng thẳng, chân tay có chút lúng túng:

- Vậy... vậy ta nên làm gì.

- Huynh lấy bát đũa đi. - Đường Y Nguyệt sai vặt một cách dứt khoát.

Dương Hàn Vũ vậy mà lại răm rắp nghe lời đi lấy bát đũa. Cái việc nhỏ nhặt này đây là lần đầu tiên hắn phải làm. Đặt gọn bát đũa lên, đồ ăn cũng được bê ra xong xuôi, hai người ngồi vào bàn ăn. Đường Y Nguyệt cầm đũa cười tươi, nói:

- Ăn cơm thôi.

Dương Hàn Vũ cười nhẹ, nhìn Đường Y Nguyệt, hắn cũng bắt đầu động đũa. Tay nghề của Đường Y Nguyệt thật sự không tồi. Hai người ăn tối dưới gốc hoa lê, gió trời mát mẻ thổi dìu dịu. Khoảnh khắc này họ thật giống đôi phu thê bình thường.

Bất chợt Dương Hàn Vũ lên tiếng:

- Sinh thần ta nàng định tặng gì?

Đường Y Nguyệt không nghĩ gì mà trả lời luôn:

- Nhiều tiền như huynh còn cần quà sao? Ta cũng không có gì quý giá để tặng huynh cả.

- Vậy ý nàng là không muốn tặng quà? - Dương Hàn Vũ gặng hỏi.

- Không tặng - Hai từ này vừa kiên quyết vừa khiến người ta buồn.

Dương Hàn Vũ hụt hẫng, hắn không hỏi thêm gì nữa mà chỉ yên lặng ăn cho hết bữa.

Ngày sinh thần của Dương Hàn Vũ rất nào nhiệt, vương tôn quý tộc đều có mặt. Nhưng người đón tiếp khách không phải Thập Vương phi mà là Liễu Thư Di. Ai nấy bắt đầu lời ra tiếng vào:

- Sao không thấy Thập vương phi ra tiếp khách?

- Thập vương phi đâu mà lại để Thư Di quận chúa bận rộn thế này?

- Thật không biết điều, thân là Thập vương phi vậy mà lại không có chút trách nhiệm nào cả.

- Nếu không có nàng ta thì Thư Di quận chúa mới là Thập vương phi.

Lúc này, Lăng Uyển Đình, Dương Khinh Dạ và Dương Minh Viễn cũng bước vào. Lăng Uyển Đình nhìn thấy Liễu Thư Di liền tỏ ra ghét bỏ:

- Vô liêm sỉ, vậy mà thay cả Thập vương phi ra tiếp khách rồi.

- Uyển Đình công chúa xin cẩn trọng lời nói của mình. - Liễu Thư Di phản bác.

Dương Khinh Dạ và Lăng Uyển Đình trước chỗ đông người không thể tỏ ra hòa hợp nên Dương Khinh Dạ chỉ đành nói vài câu cho Liễu Thư Di:

- Chuyện của Thập vương phủ, cô cũng đừng lo chuyện bao đồng.

Dương Minh Viễn lại đồng tình với Lăng Uyển Đình, nói:

- Uyển Đình công chúa nói hay lắm.

Nói xong cả ba đi vào trong. Liễu Thư Di vẫn hiên ngang cười khẩy trước câu nói của Dương Min