Suốt cả bữa tiệc, Đường Y Nguyệt không xuất hiện lấy một lần. Tất cả mọi việc đều do một mình Liễu Thư Di lo, Dương Hàn Vũ cũng lo hoàn thành thân phận của mình trong bữa tiệc, những câu hỏi liên quan đến Thập vương phi đều bị hắn trả lời cho qua. Phía bên Lăng Uyển Đình thì hậm hực tặng quà xong liền rời khỏi. Dương Minh Viễn không có cơ hội gặp Đường Y Nguyệt nên thất vọng cũng rời đi, Dương Khinh Dạ lo lắng cho Lăng Uyển Đình nên cũng không ở lại lâu. Bữa tiệc vậy mà nhanh chóng đã kết thúc, ai cũng đều mệt mỏi. Thấy Liễu Thư Di đã chạy đôn chạy đáo mấy ngày nay, Dương Hàn Vũ nghĩ đến vì mình mà nàng ấy đã tận tâm tận lực nên muốn giữ ở lại phủ nghỉ ngơi. Nhưng chưa kịp mở lời, Tiểu Vy hớt hải chạy tới, vừa hổn hển vừa nói:
- Vương gia, Vương phi cho mời người đến Lê viện. Vương phi còn nói đã cho gọi xe ngựa chờ bên ngoài để đưa Quận chúa hồi phủ rồi, Diệp Thành sẽ hộ tống Quận chúa về nên Vương gia không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần đến Lê viện là được.
- Diệp Thành? Vương phi nhà ngươi chuẩn bị từ khi nào? - Dương Hàn Vũ thắc mắc.
- Từ khi bữa tiệc bắt đầu Vương phi đã chuẩn bị cả rồi, Vương gia chỉ cần làm theo thôi. - Tiểu Vy vui vẻ nói.
Nghĩ đến chuyện để Liễu Thư Di ở lại Thập vương phủ có lẽ cũng không hay cho lắm, nếu Đường Y Nguyệt đã chuẩn bị cả rồi thì cứ làn theo vậy. Dương Hàn Vũ quay ra Liễu Thư Di, nói:
- Thư Di, mấy ngày nay muội vất vả rồi, để Diệp Thành đưa muội về phủ, mấy ngày tới nghỉ ngơi cho tốt.
Liễu Thư Di ban đầu đang rất hạnh phúc liền trở nên thất vọng, nàng ta tất nhiên không thể để Đường Y Nguyệt đắc ý rồi, bộ dạng mệt mỏi của nàng ta hiện rõ hơn:
- Vậy được, muội đều nghe huynh.
Rồi quay về phía Ngân Vân đang thu dọn rồi nói:
- Ngân Vân, hồi phủ.
Nói xong, nàng ta bước từng bước mệt mỏi về phía trước, chưa được bước thứ ba, Liễu Thư Di liền khụy xuống, Dương Hàn Vũ kịp lao tới đỡ lấy nàng ta, Ngân Vân cũng vì vậy mà hốt hoảng:
- Tiểu thư thật sự đã mệt lắm rồi, hôm qua tiểu thư còn bị cảm, mọi việc lớn nhỏ trong phủ mấy ngày nay đều là tiểu thư lo hết, làm sao mà tiểu thư chịu nổi chứ. Vương gia, người để tiểu thư nghỉ ngơi đi.
Ánh nhìn Ngân Vân đổi hướng sang Tiểu Vy rồi căm phẫn nói:
- Vương phi nhà ngươi rốt cuộc là muốn gì, việc trong phủ thì không chịu lo, mấy ngày nay không hề thấy nàng ta, ngay cả trong bữa tiệc cũng không xuất hiện khiến cho Vương gia nhà ngươi mất mặt, xong việc lại muốn đuổi tiểu thư nhà ta đi, thật vô lý.
Tiểu Vy cũng không chịu để yên, cô phản bác:
- Không phải Quận chúa nhà ngươi tự nhận hết về mình sao, còn lya do tại sao hôm nay Vương phi không xuất hiện vì Vương phi phải chuẩn bị một vào thứ, ngươi thì biết cái gì chứ.
- Ngươi....
- Được rồi!
Ngay lúc Ngân Vân nói lại thì Dương Hàn Vũ lên tiếng. Hắn lại nói Ngân Vân:
- Ngân Vân, chuẩn bị chút nước ấm mang đến Đào viện, ta đưa Thư Di đến đó trước.
Tiểu Vy nghe thấy thế liền khó hiểu rồi hỏi lại:
- Vương gia, vậy còn Vương phi thì sao.
- Ngươi về trước đi.
Nói xong, Dương Hàn Vũ liền bế Liễu Thư Di đi. Tiểu Vy tức giận nhưng cũng không làm được gì, nhưng cũng không thể cứ thế trở về Lê viện, Vương phi nhà cô nhất định sẽ rất buồn khi biết việc này, nhưng nếu không về Vương phi lại phải chờ đợi, Tiểu Vy đành cứ thế lê từng bước để trở về Lê viện.
Lúc này ở Lê viện, Đường Y Nguyệt trang điểm gọn gàng, xinh đẹp. Trên bàn dưới gốc hoa lê là các món ăn tự tay cô nấu, giữa bàn là một cái bánh bao khổng lồ. Vì không biết làm bánh sinh nhật nên cô chỉ đành làm một cái khác để thay thế. Đường Y Nguyệt xong xuôi mọi thứ, việc còn lại là chờ Dương Hàn Vũ đến.
Phía bên Dương Hàn Vũ, hắn vẫn còn ở Đào viện chăm sóc cho Liễu Thư Di. Ngân Vân mang nước ấm đến đặt bên cạnh Dương Hàn Vũ. Hắn nhẹ nhàng lấy khăn thấm quanh mặt của Liễu Thư Di, xong hắn đặt xuống, nói:
- Vất vả cho muội rồi.
Ngân Vân rời đi, để lại trong phòng là Dương Hàn Vũ và Liễu Thư Di.
Lại nói đến Tiểu Vy, phía trước đã là Lê viện nhưng Tiểy Vy lại dừng chân, không dám tiến thêm bước nào. Tiểu Vy rất bối rối, không biết nên làm gì mới đúng. Bên trong Lê viện, thức ăn đã nguội, một canh giờ qua đi từ lúc sai Tiểu Vy đến mời Dương Hàn Vũ, Tiểu Vy chưa thấy trở lại, Dương Hàn Vũ cũng không thấy đâu. Nhưng Đường Y Nguyệt vẫn tiếp tục chờ, nụ cười mãn nguyện nhìn đồ ăn của cô vẫn còn trên môi.
Lóng ngóng nhìn ra ngoài, Đường Y Nguyệt thấy có bóng người lấp ló ở gần đó. Cứ ngỡ Dương Hàn Vũ đến, Đường Y Nguyệt chuẩn bị khăn bịt mắt chạy ra. Nhưng người trước mắt không phải Dương Hàn Vũ, là Tiểu Vy. Đường Y Nguyệt ngó ngang ngó dọc rồi hỏi:
- Sao không thấy tên vô nhân tính kia?
Tiểu Vy mặt buồn rười rượi, thất vọng trả lời:
- Vương phi, Vương...vương gia có lẽ không đến được.
Đường Y Nguyệt thu lại vẻ hớn hở, nghiêm túc hỏi Tiểu Vy:
- Sao lại không thể đến? Liễu Thư Di ta đã phân phó cho Diệp Thành rồi, hạ nhân cũng đã dọn dẹp sạch phủ rồi, tại sao lại không đến?
Tiểu Vy ngước lên nhìn Đường Y Nguyệt, ánh mắt tội lỗi, nói:
- Thật ra Quận chúa đang ở Đào viện. Có lẽ do mệt mỏi nên ngất đi, Vương gia đang chăm sóc cho Quận chúa.
Đường Y Nguyệt không còn nét hào hứng trên mặt, cô điềm tĩnh hỏi tiếp:
- Vậy là hắn sẽ không tới?
- Muội nghĩ là vậy - Tiểu Vy buồn rầu.
Đường Y Nguyệt bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn:
- Hay lắm Dương Hàn Vũ, từ chối cũng thật khéo đấy.
Nhìn về phía thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, Đường Y Nguyệt tiến lại gần. Bao nhiêu đồ ăn cô chuẩn bị suốt buổi chiều, vì nhào bột mà cánh tay cô đau rã rời. Cô vẫn chưa ăn gì để đợi đến lúc này, nhưng chính Dương Hàn Vũ đã tạt cho cô một gáo nước lạnh. Khuôn mặt lạnh như đồ ăn trên bàn, Đường Y Nguyệt nói:
- Tiểu Vy, bữa ăn này phải bỏ đi rồi.
Tiểu Vy nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn liền cảm thấy tiếc nuối:
- Vương phi, người tốn công tốn sức làm bao nhiêu là đồ ăn như thế, bỏ đi thì có phải là quá lãng phí không?
Đường Y Nguyệt nhìn lại đồ ăn mà mình hào hứng làm ra. Đồ ăn chính là để người ăn,nhưng người đã không muốn ăn thì giữ lại làm gì chứ, lãng phí hay không lãng phí cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Đường Y nguyệt đượm buồn, nhắm mắt lại định thần một chút rồi lại nói:
- Bỏ đi.
Nói xong cô lạnh lùng lại gần, Tiểu Vy lưỡng lự theo sau. Gió thổi làm cánh hoa lê rơi xuống đồ ăn trên bàn, Đường Y Nguyệt đưa tay ra, một bông hoa lê rơi xuống, cảm giác hụt hẫng ngập tràn, một giọt, hai giọt, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống bông hoa trên tay. Khi làm đồ ăn, cô còn nghĩ mình sẽ gây bất ngờ cho Dương Hàn Vũ, cô muốn tự mình làm cho hắn một bữa tiệc sinh nhật. Nghĩ lại thì cô đúng thật ngốc, cô vốn dĩ chẳng phải người quan trọng gì, kể cả không có Liễu Thư Di dù cô có đi mời hắn thì hắn nhất định sẽ tới sao. Đường Y Nguyệt, cô đang mong đợi điều gì vậy chứ.
Đường Y Nguyệt thả bông hoa kia rơi xuống, cô bắt đầu thu dọn. Khi vừa nhấc đĩa lên thì từ sau lưng cô phát ra một tiếng nói:
- Không ăn mà đã dọn đi rồi sao?
Giọng cô thút thít:
- Nếu đã không ai ăn thì giữ lại làm gì.
Nói xong, Đường Y Nguyệt mới chợt nhận ra giọng nói vừa rồi. Cô quay người lại, phía sau là Dương Hàn Vũ. Dương Hàn Vũ sau khi đưa Liễu Thư Di qua Đào viện thì hắn không nán lại quá lâu. Hắn cứ thế bỏ lại Liễu Thư Di cho Ngân Vân. Nhưng có điều Dương Hàn Vũ không biết, sau khi hắn đi khuất, Liễu Thư Di nắm chặt lấy hai tay, hai dòng nước mắt cũng cứ thế chảy xuống ướt cả hai bên gối. Dương Hàn Vũ chính là không thể không để ý tới chuyện của Đường Y Nguyệt. Hắn là muốn xem Đường Y Nguyệt làm gì, vừa hay đúng lúc đến Đường Y Nguyệt đang chuẩn bị dọn đồ đi.
Đường Y Nguyệt khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Dương Hàn Vũ tại Lê viện. Nhưng không lộ rõ biểu cảm của mình ra ngoài, cô nói:
- Nghe nói Quận chúa bệnh rồi, huynh không chăm sóc nàng ta còn chạy đến Lê viện làm gì? Hay là muốn trách ta không làm tròn chức vị của Thập Vương Phi, đùn đẩy hết công việc cho Thư Di Quận Chúa khiến nàng ta mệt đến phát bệnh?
Dương Hàn Vũ tuyệt nhiên cứ thế cho qua những lời Đường Y Nguyệt nói, hắn thản nhiên:
- Không phải là nàng mời bản vương đến sao?
- Không phải là huynh không đến sao? - Đường Y Nguyệt đối đáp lại.
- Ta chưa từng nói là ta không đến, chỉ là đến muộn một chút - Dương Hàn Vũ cười nhẹ.
Hình như hắn thấy rất hứng thú với cái vẻ mặt hờn dỗi này của Đường Y Nguyệt.
Đường Y Nguyệt im lặng, vì theo cô nghĩ Dương Hàn Vũ sẽ không bỏ mặc Liễu Thư Di mà đến chỗ cô. Hóa ra lần này cô đoán nhầm rồi. Thế là trong lòng lại mừng thầm.
Dương Hàn Vũ thấy Đường Y Nguyệt có vẻ đã dịu hơn, hắn nói:
- Những món này là chuẩn bị cho ta à?
Đường Y Nguyệt không giận hắn nữa, cô vui vẻ nhìn hắn rồi nhắc hắn đợi cô. Đường Y Nguyệt chạy vào phòng lấy ra hai cái mũ nhọn bằng giấy, cái mũ mà không thể thiếu trong tiệc sinh nhật ở hiện đại. Đường Y Nguyệt tự tay đội lên cho Dương Hàn Vũ, khoảnh khắc này hai người ở rất gần nhau, Đường Y Nguyệt còn phải nhón chân lên mới có thể đội lên được. Dường như cả hai đều cảm thấy được trái tim của mình dần dần mất kiểm soát, đập loạn xạ. Đường Y Nguyệt vội vàng cách Dương Hàn Vũ ra, cô không muốn để cho hắn biết mình đang hồi hộp. Tự đội mũ lên cho mình, cô quay trở lại bàn ăn. Quan sát trên bàn có một đĩa bánh bao to, Dương Hàn Vũ thắc mắc:
- Màn thầu bình thường chỉ lớn bằng một nắm tay, sao nàng lại làm to thế kia?
- Lát nữa huynh sẽ biết - Đường Y Nguyệt dí dỏm trả lời.
Tiếp đến, cô nói tiếp:
- Trước tiên huynh nhắm mắt lại trước, không được nhìn trộm đâu đấy.
Dương Hàn Vũ nghe lời nhắm mắt lại, Đường Y Nguyệt từ từ dẫn hắn đến ghế ngồi rồi bắt đầu làm nốt việc cần làm.
- Huynh có thể mở mắt rồi.
Dương Hàn Vũ từ từ mở mắt, trước mắt hắn là ánh nến lung linh và Đường Y Nguyệt, lúc này Đường Y Nguyệt bắt đầu hát:
"Chúc huynh huynh nhật vui vẻ, chúc huynh sinh nhật vui vẻ, chúc huynh sinh nhật vui vẻ, happy birthday"
- Nhắm mắt lại ước một điều rồi thổi nến đi - Đường Y Nguyệt vui vẻ nói tiếp.
Dương Hàn Vũ có chút ngẩn ngơ, hắn vẫn chưa hiểu lắm về chuyện này:
- Có nghĩa là gì?
- Huynh thắc mắc nhiều làm gì, chỉ cần làm theo ta nói là được rồi. - Đường Y Nguyệt nói.
Dương Hàn Vũ gật đầu rồi làm theo, hắn nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra một ý nghĩ, vậy mà hắn lại ước "Hy vọng nàng luôn được vui vẻ như lúc này", thật không biết tại sao hắn lại có điều ước như thế, nhưng bản thân hắn lại cảm thấy hài lòng.
Thấy Dương Hàn Vũ mở mắt, Đường Y Nguyệt tiếp tục giục hắn:
- Mau thổi nến đi, nến tắt rồi thì điều ước mới linh nghiệm.
Dương Hàn Vũ thấy bộ dạng hấp tấp của Đường Y Nguyệt, hắn cười, một nụ cười vui vẻ chưa từng thấy. Hắn lấy một hơi mạnh, thổi tắt nến. Cả hai lúc đó nhìn nhau cười một cách tự nhiên. Đường Y Nguyệt lấy từ túi một thứ gì đó rồi đưa ra cho Dương Hàn Vũ, là ngọc bội.
- Tặng huynh, đây là lễ vật của ta, mặc dù là ta tùy tiện chọn ở chợ nhưng mà là tấm lòng của ta huynh không được từ chối đấy.
Mỉm cười nhìn Đường Y Nguyệt, Dương Hàn Vũ cầm lấy ngọc bội, ngắm ngía một lúc. Viên ngọc bội màu xanh ngọc trông rất đẹp, hơn nữa nhìn kỹ sẽ thấy ngọc bội này không chỉ đơn giản là một vài hình điêu khắc đơn giản mà ở đây lại có khắc một chữ "Nguyệt". Dương Hàn Vũ nhìn ngọc bội, nở nụ cười hài lòng, mãn nguyện. Hắn đeo luôn lên người, rồi nói:
- Món quà này, ta nhận rồi.
Đường Y Nguyệt vui mừng, có chút ngượng, cô ăn liên tục không ngừng.