Phương Tri Li Bất Khả

Chương 20: Bạch Lê Hoa

Đối với Dương Hàn Vũ mà nói, đây chính là ngày sinh thần vui nhất từ trước đến nay, cũng may vì bên cạnh hắn xuất hiện Đường Y Nguyệt.

Tâm trạng tốt nên Đường Y Nguyệt đi dạo quanh phủ, không ở lì trong Lê viện nữa. Nhưng đến khi đi đến ao cá, nhìn thấy Liễu Thư Di cũng đang đi tới, cô liền cảm thấy vận xui lại đến rồi. Nhưng cô lại không muốn né tránh, cũng không phải bản thân làm điều gì sai mà chột dạ, cũng không phải sợ nàng ta, mắc mớ gì phải trốn. Đường Y Nguyệt vẫn ung dung tiến lên phía trước.

Liễu Thư Di vẫn còn tức giận. Nhưng đang ở trong nội phủ, nàng ta không thể lỗ mãng.

- Thư Di bái kiến Thập Vương Phi. - Liễu Thư Di chủ động hành lễ.

Đường Y Nguyệt thấy nàng ta diễn kịch, cô không ngại gì mà diễn cùng nàng ta:

- Thư Di quận chúa đa lễ rồi, như mọi lần là được, không cần miễn cưỡng hành lễ.

Đường Y Nguyệt nở nụ cười. Cái nụ cười giả tạo này chính cô cũng thấy thật ghê. Cô tiếp tục:

- Nghe nói Thư Di Quận chúa quá tận tâm vì Thập vương phủ nên đổ bệnh rồi, hôm qua phu thê ta có chút việc, không thể tự mình chăm sóc cho Quận chúa, mong Quận chúa không giận.

Đường Y Nguyệt cố tình nói ra chuyện này để chọc tức Liễu Thư Di. Quả không phụ lòng cô, Liễu Thư Di đã dần lộ ra vẻ đáng sợ rồi. Tuy nhiên nàng ta vẫn giữ lại cho bản thân một chút trầm ổn:

- Không sao, dù sao thì Hàn Vũ ca ca chăm sóc ta quá nhiều rồi, ta không muốn làm phiền huynh ấy. Thêm nữa, ta đã trưởng thành rồi, có thể tự lo cho mình được.

Đường Y Nguyệt không chịu thua kém, cô tiếp lời:

- Vậy thì tốt, phu thê chúng ta chắc cũng không cần lo lắng cho cô nữa.

Liễu Thư Di nghe thấy một từ phu thê hai từ phu thê liền tức giận nhưng nàng ta vẫn cố kìm nén lại cơn giận ấy cả mình. Nở nụ cười giả tạo, Liễu Thư Di nói:

- Ta cũng không dám để cho Thập Vương phi nhọc lòng, ta có thể tự chăm sóc cho mình được.

Đường Y Nguyệt thành công chọc tức Liễu Thư Di, trong lòng không khỏi mừng thầm. Cái gai này cũng coi như đang được nhỏ dần đi rồi, thật sảng khoái.

- Vậy Quận chúa cứ tự nhiên, ta đi trước.

Đường Y Nguyệt cứ vậy, ung dung bước qua mặt Liễu Thư Di. Thử hỏi bị chọc giận như thế thì có thể để yên được sao, Liễu Thư Di vốn không phải người rộng lượng như vậy. Nàng ta dùng chân của mình, giẫm chân vào y phục của Đường Y Nguyệt, không chút đề phòng, Đường Y Nguyệt mất đà ngã xuống đất. Liễu Thư Di nhìn thấy bộ dạng đó liền cười phá lên:

- Thập vương phi, đi đường nhớ nhìn đường.

Đường Y Nguyệt ngã đau, cô lớn tiếng:

- Liễu Thư Di, là cô cố ý.

Liễu Thư Di giả điếc, tỏ vẻ vô tội:

- Cố ý? Ta có làm chuyện gì đáng trách ư? Vậy ta hy vọng Thập vương phi có thể bỏ qua cho ta được không?

Đường Y Nguyệt nở nụ cười gian xảo rồi đứng dậy:

- Ta nào dám trách Quận chúa, Quận chúa đã quá lời rồi.

Đường Y Nguyệt vừa dứt lời, Liễu Thư Di tỏ ra đắc ý rồi quay đi. "Gậy ông đập lưng ông", nếu đã chơi thì chơi tới cùng, Đường Y Nguyệt đều chấp hết. Y hệt với cách Liễu Thư Di làm, Đường Y Nguyệt cũng giẫm thật mạnh vào y phục của nàng ta khiến nàng ta ngã nhào xuống đất. Tính cách của Liễu Thư Di đương nhiên không thể nhịn, nàng ta đứng phắt dạy rồi lớn tiếng:

- Cô cố ý phải không?

Đường Y Nguyệt cũng làm ra cái giọng vô tội:

- Cố ý? Ta cố ý cái gì? Ta đã làm gì khiến Quận chúa phật lòng sao?

Liễu Thư Di giận đỏ mặt nhưng cũng không thể nào ra tay đánh Đường Y Nguyệt ở Thập Vương Phủ được. Hơn nữa, nàng ta chẳng thể ngờ được Đường Y Nguyệt lại dùng cách này để trả thù lại. Không biết phải làm gì cho hợp lý, nàng ta im lặng một hồi, liếc ngang liếc dọc. Vừa hay lại nhìn thấy Dương Hàn Vũ cùng Diệp Thành đang đi tới. Trước mắt Liễu Thư Di là một cái ao lớn, một ý nghĩ chợt thoáng qua. Liễu Thư Di chủ động tiến sát Đường Y Nguyệt, nở nụ cười bí hiểm, cầm lấy hai tay của Đường Y Nguyệt. Đường Y nguyệt lúc này cũng chưa kịp phản ứng, chỉ có thể vội vàng thốt lên một câu:

- Cô muốn làm cái gì?

Liễu Thư Di mặc kệ sự thắc mắc của Đường Y Nguyệt, nàng ta bắt đầu thực hiện cái ý tưởng vừa rồi của mình. Liễu Thư di cố tình giật mạnh tay của Đường Y Nguyệt, lôi lôi kéo kéo, tiện tay nàng ta tự tháo vòng tay bạc của mình ra, miệng hét lớn:

- Đường Y Nguyệt, cô không được quá đáng như vậy, vòng tay này là của Hàn Vũ ca ca tặng cho ta, nếu như cô thích thì nói với huynh ấy là được, việc gì phải lấy cái của ta.

Dương Hàn Vũ nghe tiếng liền đi tới. Liễu Thư Di nhìn thấy bóng người Dương Hàn Vũ đang đi tới, nàng ta cố tình ném cái vòng tay của mình xuống dưới ao, lúc Dương Hàn Vũ đến, vòng tay kịp thời roi xuống. Hắn chỉ nhìn thấy Liễu Thư Di và Đường Y Nguyệt đang lôi kéo nhau, ngay sau đó, Liễu Thư Di hốt hoảng chạy tới bắt lấy vòng tay nhưng không được, nàng ta trượt chân, ngã xuống ao. Dương Hàn Vũ hét lớn:

- Thư Di!

Đường Y Nguyệt biết Liễu Thư Di muốn tính kế mình, cô chịu để yên cho nàng ta làm thế sao? Không đời nào. Nhanh hơn Dương Hàn Vũ một bước, Đường Y Nguyệt cũng nhảy xuống ao. Bản thân Đường Y Nguyệt vốn không biết bơi, chẳng qua cô may mắn, nhanh mắt nhìn thấy đám dây leo mọc cạnh ao nên mới liều mình nhảy xuống. Bám chặt vào sợi dây leo, Đường Y Nguyệt cố với lấy Liễu Thư Di, may khoảng cách không xa nên Đường Y Nguyệt túm được nàng ta, dùng hết sức lôi nàng ta lên bờ. Nhưng cô lại gặp xui, dây leo không phải dây thừng, do lực kéo quá mạnh, dây leo đứt, Đường Y Nguyệt bị chìm xuống. Cô cố gắng vùng vẫy trên mặt nước.

Dương Hàn Vũ chạy tới, kịp thời nhảy xuống nước đưa Đường Y Nguyệt lên bờ. Liễu Thư Di không thể nào lại ngờ đến chuyện lại thành ra thế này. Nàng ta hận bản thân quá ngu ngốc, để cho Đường Y Nguyệt chiếm lấy lợi.

Đường Y Nguyệt được đưa lên bờ, cô nhìn Liễu Thư Di, bình tĩnh nói:

- Sao cô lại kích động đến thế, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao.

Liễu Thư Di mất dần thế thắng, nàng ta tỏ vẻ đáng thương:

- Chiếc vòng tay đó ta rất thích, nếu không phải Vương phi cứ nhất nhất muốn cái vòng này, ta việc gì phải mạo hiểm như vậy chứ.

Đường Y Nguyệt không hề yếu thế, cô nói tiếp:

- Là cô hiểu lầm rồi, ta thấy cái vòng đó bị dính chút mực nên muốn giúp cô lau đi thôi.

Dương Hàn Vũ không nóng giận, hắn lần này nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, chỉ là một cái vòng thôi, ta mua đền cho muội một cái khác là được, lần sau không được mang bản thân ra làm chuyện nguy hiểm.

Liễu Thư DI không phản bác lại được, chỉ đành ngậm ngùi gật đầu. Dương Hàn Vũ lại quay sang Đường Y Nguyệt, mắng nhẹ:

- Cả nàng cũng thế, không biết bơi còn cố tình nhảy xuống, không phải lúc nào cũng có người vớt nàng lên đâu.

Đường Y Nguyệt chỉ bĩu mỗi nói:

- Được rồi, ta biết rồi.

Dương Hàn Vũ vậy mà lại cười nhẹ một cái, quay lại chủ đề vòng tay, hắn đề nghị:

- Hôm nay ta không bận, vậy hôm nay ta đền luôn cho muội.

Liễu Thư Di trở nên vui vẻ hẳn sau lời nói của Dương Hàn Vũ, nàng ta vội vàng đồng ý.

Đường Y Nguyệt đâu chịu ngồi yên nhìn, cô nhanh chóng góp lời:

- Là ta có lỗi vời Quận chúa, vậy thì ta sẽ đi cùng để tạ lỗi vậy.

- Không...

- Được rồi, hai người về thay y phục, ta ở của phủ đợi.

Liễu Thư Di chưa kịp từ chối thì Dương Hàn Vũ đã đồng ý ngay rồi. Nàng ta chỉ đành ấm ức mà nghe lời. Đường Y Nguyệt cũng đắc ý trờ về Lê viện. Trên đường không ngừng cảm thấy vui vì cách hành xử vừa rồi của Dương Hàn Vũ. Vậy mà hắn ta lại không hề tức giận, thậm chí còn quan tâm đến cô, cái tên vô nhân tính này đang thay đổi rồi. Nhưng rồi đột nhiên cô lại nghĩ bản thân vui như thế là vì gì? Là do cô thắng thế trước Liễu Thư Di, hay là vì cô cảm nhận được Dương Hàn Vũ đã quan tâm mình hơn?

Lúc này, tại Đào viện, Liễu Thư Di nhanh chóng trang điểm thay y phục, nhanh chóng viết một mảnh giấy, buộc mảnh giấy vào chân chim bồ câu rồi thả nó bay đi. Bồ câu bay đến một khách trạm, một nữ nhân bí ẩn rút mảnh giấy đó lên rồi đọc, miệng còn nhếch lên thành nụ cười:

- Đường Y Nguyệt, để ta xem ngươi còn cười được bao lâu.

"Ta sẽ ra ngoài cùng Thập vương gia và Đường Y Nguyệt, về phía Thập vương gia không cần lo, giao Đường Y Nguyệt cho ngươi".....

Cả ba bắt đầu cùng nhau dạo phố. Như đã hứa, Dương Hàn Vũ đưa Liễu Thư Di vào tiệm trang sức, tặng cho nàng ta một chiếc vòng bạc khác. Đường Y Nguyệt cũng đi ngắm ngía trang sức. Cô dừng lại trước một cái trâm cài đầu. Là trâm cài có hình bông hoa lê trắng. Cô thật sự rất thích. Ông chủ tiến đến chỗ Đường Y Nguyệt, thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn cái trâm đó, ông ta liền nói:

- Tiểu thư đây thật biết nhìn, cây trâm này có tên là Bạch Lê Hoa, là do ta mua được từ thợ làm trang sức nối tiếng nhất Nam Lăng, Bạch Lê Hoa tượng trưng cho vẻ đẹp tự nhiên, tinh khôi, trong sáng. Rất hợp với cô đấy.

Đường Y Nguyệt thật sự rất thích nó, cô lục tìm túi tiền của mình nhưng lại chợt nhớ ra bản thân không mang đi, cô vẫy tay gọi Tiểu Vy lại, nói nhỏ:

- Tiểu Vy, muội có mang ngân lượng không?

Tiểu Vy ngay tức khắc lắc đầu, vì cô nghĩ Đường Y Nguyệt lúc nào cũng mang túi tiền ra ngoài. Ngẩn ngơ ngắm nhìn rồi lại ngẩn ngơ tiếc nuối, Đường Y Nguyện đành đặt Bạch Lê Hoa về chỗ cũ rồi đi ra chỗ khác. Dương Hàn Vũ nhìn thấy hết những chuyện vừa rồi. Sau khi mua xong vòng tay cho Liễu Thư Di, cả ba rời khỏi tiệm trang sức. Đi chưa được bao xa, Dương Hàn Vũ lấy cớ để quên túi tiền, phân phó Diệp Thành bảo vệ Đường Y Nguyệt và Liễu Thư Di, bản thân quay lại tiệm trang sức.

Vừa bước vào cửa tiệm, Dương Hàn Vũ trực tiếp hỏi chủ tiệm:

- Cây trâm Bạch Lê Hoa vừa rồi mà vị tiểu thư kia cầm lên đâu? Ta muốn xem một chút.

Chủ tiệm ngay lập tức vui vẻ cầm Bạch Lê Hoa đến, cười rồi nói:

- Vị công tử đây thật tâm lý, chắc hẳn là muốn tặng cho vị tiểu thư đó đúng không? Thật ra Bạch Lê Hoa không chỉ tượng trưng cho vẻ đẹp tự nhiên, trong sáng, trong tình yêu nếu tặng Bạch Hoa Lê cho đối phương sẽ là lời bộc bạch tình cảm một cách dễ thương và chân thành nhất. Công tử chọn cây trâm này thật sự rất đúng.

Dương Hàn Vũ không nói gì, hắn chỉ cười nhẹ một cái.

Mua xong cây trâm, Dương Hàn Vũ nhanh chóng chạy tới chỗ Liễu Thư Di và Đường Y Nguyệt. Nhưng khi đến nơi lại không thấy ai. Dương Hàn Vũ liền chạy đi tìm những người kia.