Chạy nhanh thật nhanh trên phố, Dương Hàn Vũ nhìn nó khắp nơi để tìm bóng dáng của những người kia. Cuối cùng, đang quan sát xung quanh thì từ sau lưng, Liễu Thư Di vui vẻ vỗ vai Dương Hàn Vũ:
- Hàn Vũ ca ca, huynh là đang tìm bọn muội sao?
Dương Hàn Vũ bất ngờ quay lại, hắn nhìn thấy Liễu Thư Di, phía sau là Ngân Vân và Diệp Thành, nhưng còn Đường Y Nguyệt, cô ấy sao lại không đi cùng Diệp Thành. Dương Hàn Vũ bỏ qua câu hỏi của Liễu Thư Di, hắn nhìn Diệp Thành hỏi:
- Thập Vương Phi đâu? Sao nàng ấy không ở đây?
Liễu Thư Di không để cho Diệp Thành trả lời, nàng ta nói:
- Thập Vương Phi không biết đã chạy lung tung đi đâu rồi, muội có nhờ Diệp Thành đi cùng Ngân Vân vào tiệm thuốc lấy chút thuốc bổ, sau đó Thập Vương Phi nói muội ở đây chờ Diệp Thành và Ngân Vân, nàng ta đi xem vài bộ y phục ở tiệm bên kia. Diệp Thành và Ngân Vân đi ra bọn muội đi tới tiệm trang phục đó tìm nhưng lại không thấy Thập Vương Phi, vừa ra đây thì gặp được huynh.
Dương Hàn Vũ có chút hoang mang, hắn là đang lo lắng cho Đường Y Nguyệt. Bộ dạng gấp gáp không giấu được của Dương Hàn Vũ khiến Liễu Thư Di thất vọng, nhưng nàng ta không để lộ ra mặt, hơn nữa, nàng ta cũng biết rằng những người kia đã hành động rồi. Dương Hàn Vũ không đợi được nữa, hắn nói:
- Diệp Thành, ngươi đưa Quận Chúa hồi phủ trước. Rồi về Thập Vương Phủ, nếu Thập vương phi về phủ thì lập tức báo lại cho ta.
Diệp Thành không nói lời nào, lập tức tuân lệnh. Dương Hàn Vũ ngay lập tức tiếp tục chạy đi tìm Đường Y Nguyệt. Diệp Thành cũng mở lời đưa Liễu Thư Di đi. Liễu Thư Di dù không muốn nhưng vẫn phải nghe theo, nàng ta không thể để lộ bất cứ sơ hở nào.
Còn nhớ không lâu về trước, Đường Y Nguyệt có nhờ Lăng Uyển Đình điều tra về vụ lão bà kia, cuối cùng cũng có chút manh mối. Lăng Uyển Đình biết được thêm một vài chuyện. Mật thám cô cho đi điều tra đã báo lên:
- Chủ tử, manh mối về lão bà kia ta cuối cùng cũng tra ra được thêm vài thông tin rồi.
Lăng Uyển Đình nữ cải nam trang, ngồi trong phòng riêng của một khách trạm, cô vui mừng hỏi:
- Tra được chuyện gì? Mau nói ta nghe.
Mật thám tiếp tục:
- Thuộc hạ đã hỏi mấy tên ăn mày quanh thành, biết được chỗ lão bà kia ngủ qua đêm. Thuộc hạ đến đó quan sát một lúc thì gặp một tiểu tử ăn mày lén lén lút lút, ta có đến hỏi hắn thì biết được đêm trước khi xảy ra chuyện có một người đến tìm bà ta, nghe giọng là một nữ tử, cô ta đội mũ chùm, khi gió thồi qua, màng che mặt bay lên, tiểu tử đó nhìn thấy một hình vẽ hoa hồng đen, theo ta biết được, hình vẽ này chỉ xuất hiện trên người thuộc Hắc Hoa Đường.
Lăng Uyển Đình suy nghĩ một hồi rồi thắc mắc:
- Hắc Hoa Đường? Ta có nghe qua Hắc Hoa Đường là một tổ chức bí ẩn, mục đích hành sự lại mỗi lần một khác, không rõ ràng. Vậy Đường Y Nguyệt đã gây thù chuốc oán gì với Hắc Hoa Đường để bọn chúng hại chứ?
- Thuộc hạ sẽ tiếp tục thăm dò thêm, chủ tử hãy chờ tin tức của ta.
Lăng Uyển Đình gật đầu đồng ý. Ra hiệu cho mật thám rời đi trước. Không lâu sau, Lăng Uyển Đình cũng rời khỏi khách trạm. Vừa bước ra thì xảy ra va chạm với xe ngựa đang đi đến. Vốn dĩ không định tính toán gì nhưng Lăng Uyển Đình lại nhìn thấy kí hiệu hoa hồng đen trên cổ nữ tử đang đánh ngựa, trong lòng nghĩ thầm :" Hắc Hoa Đường?" Chưa kịp nghĩ gì thêm, gió thổi màn che xe ngựa bay phấp phới, Lăng Uyển Đình nhìn qua kẽ hở thì thấy một nữ tử đang bị trói giẫy giụa, bên cạnh là một nữ tử khác ngồi giữ lại. Mà nữ tử bị trói kia nhìn thật giống Đường Y Nguyệt. Không nghĩ nhiều, Lăng Uyển Đình nhanh chóng ra chặn ngay đầu ngựa, lớn tiếng mắng:
- Va phải bổn công tử rồi muốn bỏ trốn sao? Các ngươi đừng hòng, mau xuống đây xin lỗi bổn công tử mau.
Nữ tử ngồi điều khiển ngựa bước xuống, miệng cười nhẹ:
- Nếu tiểu nữ có vô tình va phải công tử thì mong công tử thứ lỗi cho, tiểu nữ thật sự không cố ý.
Lăng Uyển Đình đương nhiên không chịu để cho xe ngựa này tiếp tục đi rồi, cô tiếp tục gây rối:
- Ta muốn bồi thường. Chuyện này không thể dễ dàng cho qua như vậy được.
Nữ tử kia nghe vậy liền nhanh chóng lấy túi tiền ra, đặt lên tay Lăng Uyển Đình rồi nói nhẹ nhàng:
- Bằng này chắc hẳn đã đủ rồi chứ, tiểu thư nhà ta còn có việc, mong công tử nhượng bộ, nếu như vẫn chưa đủ vậy công tử cho xin tên của quý phủ, ngày sau ta sẽ đến bồi tội.
Lăng Uyển Đình cầm tiền trong tay nhưng vẫn không chịu lui đi, cô nói:
- Làm sao ta biết được các ngươi nói thật hay giả, ngộ nhỡ các ngươi mất tích luôn thì sao.
Nữ tử kia dường như không tiếp thêm được, nàng ta nhanh chóng rút dao găm trong người ra, thoắt cái, lưỡi dao sắc lạnh đã kề trên cổ Lăng Uyển Đình, thái độ của nữ tử kia biến đổi, không còn bộ dạng thân thiện kia, ngược lại là ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vậy:
- Còn không mau cút ra chỗ khác, ta không có nhiều thời gian để tiếp chuyện với tên tiểu tử thối nhà ngươi.
Lăng Uyển Đình cười gượng, bước nhẹ về phía sau, miệng ấp úng:
- Cô...cô nương xin bình tĩnh, ta... ta thấy bồi thường bằng này là đủ..đủ rồi, không cản trở các vị nữa....Cáo...cáo từ.
Nói xong, Lăng Uyển Đình chạy gấp, nhưng không phải chạy thoát thân, Lăng Uyển Đình chạy về hướng Thập Vương Phủ. Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Trên đường chạy về Thập Vương Phủ, Lăng Uyển Đình vừa hay gặp Dương Hàn Vũ đang ngố nghiêng xung quanh, cô gấp gáp chạy thẳng đến chỗ Dương Hàn Vũ, hỏi:
- Thập vương gia, Y Nguyệt đâu?
Dương Hàn Vũ nhìn thấy Lăng Uyển Đình trông có vẻ vội, liền thắc mắc:
- Uyển Đình công chúa có chuyện gấp tìm Thập vương phi sao?
Lăng Uyển Đình không thể keo dài thêm thời gian, cô gắt lên:
- Rốt cuộc thì Y Nguyệt hiện tại đang ở đâu?
Dương Hàn Vũ có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời:
- Nàng ấy không có ở phủ, ta đưa nàng ấy và Thư Di đi dạo phố, ta có rời đi một lúc, đến khi quay lại thì đã không thấy nàng ấy đâu rồi.
Lăng Uyển Đình nghe xong chuyện càng thêm phần chắc. Không chần chừ, Lăng Uyển Đình nói thẳng:
- Hình như ta nhìn thấy muội ấy rồi.
- Ở đâu? - Dương Hàn Vũ gặng hỏi.
- Bị trói trên một cái xe ngựa đang đi về phía cổng thành. Ta vốn dĩ không dám chắc là muội ấy nhưng nghe huynh nói thì ta nghĩ người bị trói ấy chắc chắc là muội ấy rồi. - Lăng Uyển Đình căng thẳng nói.
Dương Hàn Vũ hỏi thêm về kiểu dáng xe ngựa, hắn nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi hắn nhờ Lăng Uyển Đình đến Thập vương phủ, cùng Diệp Thành đuổi theo sau. Hai người từ đây chia nhau ra hành động.
Dương Hàn Vũ chạy trên đường, vừa hay gặp một cái xe ngựa khác chạy qua, hắn nhanh chóng dùng dao găm cắt dây buộc ngựa, đưa cho phu xe một túi ngân lượng rồi nhảy lên ngựa, nhanh chóng tiến đến cổng thành. Tốc độ nhanh nhất có thể của Dương Hàn Vũ giúp hắn đuổi kịp xe ngựa kia. Theo như những gì Lăng Uyển Đình miêu tả thì chắc chắn là chiếc xe ngựa vừa ra khỏi cổng thành kia.
Nữ tử kia nhạy bén, cảm nhận được có người đang đuổi theo liền quất ngựa chạy thật nhanh. Dương Hàn Vũ cũng cứ vậy tăng tốc. Đuổi bắt một hồi, xe ngựa dừng lại tại vách núi cao, Dương Hàn Vũ đuổi đến nơi liền xuống ngựa. Nữ tử kia cũng bước xuống. Từ xe ngựa đi xuống, một nữ tử khác đang giữ chặt Đường Y Nguyệt xuất hiện, kề cổ Đường Y Nguyệt là một con dao sắc bén. Dương Hàn Vũ ánh mắt sắc lạnh, nói:
- Thả nàng ấy ra.
Nữ tử đang giữ Đường Y Nguyệt lên tiếng:
- Hồ Dã, đừng để hắn ta tiến thêm bước nào nữa.
Hồ Dã nhận lệnh, nhanh như gió chạy tới, Dương Hàn Vũ bị chặn lại, cùng đánh với Hồ Dã. Sau vài chiêu, Dương Hàn Vũ đã khống chế được Hồ Dã. Hai bên bây giờ đều có con tin, Dương Hàn Vũ nói:
- Thả nàng ấy ra, ta sẽ giữ lại mạng cho cô ta.
Hồ Dã không chịu khuất phục:
- Ca Thần, tỷ không cần để ý đến ta, Đường chủ đã có lệnh, dù chết chúng ta cũng phải hoàn thành.
Ngay lập tức, Hồ Dã dùng tay kéo con dao của Dương Hàn Vũ lại, tự cắt cổ mình. Hồ Dã cứ thế nằm xuống đất, tắt thở. Ca Thần bên này khăng khăng giữ lấy Đường Y Nguyệt, mạnh miệng nói:
- Võ nghệ cao cường như vậy, chắc hẳn là Thập vương gia rồi. Nhưng dù ngươi có là ai đi nữa, dù có chết ta vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đường Y Nguyệt liên tục "ư ư",cô muốn nói chuyện. Ca Thần bỏ khăn bịt miệng cô ra. Đường Y Nguyệt khó chịu nói:
- Các người là ai, tại sao lại muốn bắt ta.
Ca Thần cười nhẹ, nàng ta đáp lại:
- Ngươi không cần hỏi nhiều, cứ đi theo ta là biết.
- Ngươi rốt cuộc muốn đem ta đi đâu - Đường Y Nguyệt khóc không thành tiếng.
- Ngươi.....
Nhân lúc Ca Thần bị Đường Y Nguyệt chi phối, Dương Hàn Vũ nhanh chóng dùng chân, đạp mạnh trên đất, khói bay thẳng vào mắt Ca Thần, Đường Y Nguyệt cũng bị ảnh hưởng. Ca Thần che mắt lại, biết mình không thể tiếp tục, nàng ta dùng tay còn lại đánh Đường Y Nguyệt ra phía sau. Đường Y Nguyệt cũng bị bụi bay vào mắt, mắt nhắm mắt mở bị đánh lùi về phía sau, cô trượt chân ngã xuống vách núi. Dương Hàn Vũ thấy thế liền lao tới nhảy xuống cùng. Bụi tan, Ca Thần dùng ám khí, ném về phía Dương Hàn Vũ, Dương Hàn Vũ bị phi tiêu ném trúng vai nhưng vẫn cố lao tới đỡ lấy Đường Y Nguyệt, cả hai cùng rơi xuống. Ca Thần nhanh chóng quay về Hắc Hoa Đường.
Dương Hàn Vũ ôm lấy Đường Y Nguyệt, cắt đứt dây trói cho cô. Sau đó ôm lấy Đường Y Nguyệt. Vì sợ nên Đường Y Nguyệt nhắm chặt mắt, hai tay cũng ôm chặt lấy Dương Hàn Vũ. Dù sợ nhưng cô vẫn trách móc được:
- Huynh có phải ngốc không? Liều mạng như vậy làm cái gì chứ.
Dương Hàn Vũ nói lại:
- Ta chỉ đang hành hiệp trượng nghĩa thôi. Thấy một cô ngốc bị bắt, ta không thể bỏ mặc không quản được.
Cứ thế cả hai cùng rơi xuống sông phía dưới vách núi. Đường Y Nguyệt không biết bơi nên không thở được dưới nước, cô ngọ nguậy vài cái rồi đầu óc trở nên mơ hồ sau đó ngất đi. Dương Hàn vũ biết bơi nhưng vì bị thương ở vai nên không thể bơi nhanh được. Thấy Đường Y Nguyệt lịm đi, Dương Hàn Vũ dùng hơi của mình truyền sang cho Đường Y Nguyệt. Nụ hôn đầu của hắn coi như bị cô ngốc này lấy mất rồi.
Lên đến bờ, Dương Hàn Vũ hết hơi, ngủ thiếp đi bên cạnh Đường Y Nguyệt.
Trời bắt đầu sẩm tối, Đường Y Nguyệt mở mắt. Đường Y Nguyệt chính là cảm tạ trời đất vì đã cho cô được sống. Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng thở gấp bên cạnh. Nhìn sang là Dương Hàn Vũ, mặt hắn trắng bệnh, người đang run lên, máu trên vai chảy không ngừng. Dùng tay sờ lên trán Dương Hàn Vũ, Đường Y Nguyệt hết hồn vì nóng ran. Dương Hàn Vũ đang phát sốt rồi.
Đường Y Nguyệt vội vàng kéo Dương Hàn Vũ gần vào mình, cởi y phục ướt nhẹp của Dương Hàn Vũ ra. Về phần vết thương, Đường Y Nguyệt xé đi phần y phục đã khô của mình ra rồi quấn quanh vết thương cho Dương Hàn Vũ. Sau đó đặt Dương Hàn Vũ nằm xuống, bản thân đi tìm một vài cành củi khô và lá khô để chuẩn bị nhóm lửa. Cô quyết định nhóm lửa theo cách cổ xưa. Một lúc lâu sau, lửa bắt đầu cháy, hai bàn tay của Đường Y Nguyệt cũng đã phồng rộp lên rồi. Cô đưa Dương Hàn Vũ tới trước lửa sưởi ấm, còn mang cả y phục ra để phơi khô.
Ôm lấy Dương Hàn Vũ vào lòng, cô dịu dàng nhìn hắn, nói:
- Ta không biết cách chăm sóc người khác đâu, huynh chính là người đầu tiên đấy. Ai bảo huynh liều mạng cứu ta. Ta cũng chẳng phải Liễu Thư Di. Dương Hàn Vũ, huynh nói xem, có phải huynh đã có tình ý với ta rồi không? Nếu không thì sao phải liều mạng như thế làm gì, huynh có thể bỏ mặc ta rồi về cưới một tân nương tử mà. Nói thật thì ta cũng có chút rung động với huynh. Là do huynh quá đẹp trai đó.
Nói xong, Đường Y Nguyệt tự cười một mình. Sau đó do mệt quá, cô ngủ thiếp đi trên ngực Dương Hàn Vũ.