Lửa đã tắt rụi, trời cũng đã sáng, Dương Hàn Vũ chói mắt mà tỉnh dậy. Đường Y Nguyệt vẫn ngoan ngoãn ôm lấy Dương Hàn Vũ mà ngủ. Dương Hàn Vũ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng rồi cười nhẹ một cái. Hắn biết rằng vết thương đã được băng bó lại, có lẽ Y Nguyệt đã mệt khi chăm sóc hắn cả đêm qua rồi. Vừa định cử động một chút thì Đường Y Nguyệt tỉnh giấc, cô ngước lên nhìn Dương Hàn Vũ rồi vội ngồi dậy, ngó ngó vết thương kia rồi vội hỏi:
- Vết thương của huynh sao rồi, còn đau không?
Tiếp đến cô đưa tay sờ chán hắn rồi lại nói:
- May quá, đỡ sốt rồi.
Dương Hàn Vũ nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Y Nguyệt rồi bật cười. Thấy thế, cô cau mày gắt gỏng:
- Huynh còn cười được, suýt nữa thì mất mạng rồi đấy.
Dương Hàn Vũ dừng cười:
- Sao thế? Ta đã cứu nàng đấy.
- Ta có cầu xin huynh cứu ta sao? Sao lại tự đẩy mình vào nguy hiểm chứ. Huynh có biết lúc huynh hôn mê đến phát sốt ta...
Đường Y Nguyệt chợt nhận ra mình nói quá nhiều rồi, giống như những điều trong lòng đang được xả ra vậy. Cô vội vàng ngắt lời. Dương Hàn Vũ cảm thấy vui khi nghe những lời trách móc của Đường Y Nguyệt, hắn trêu ghẹo cô:
- Nàng làm sao? Lo lắng cho ta à?
Đường Y Nguyệt ngượng đỏ mặt khi bị nói trúng tim đen nhưng cô vẫn cố lảng tránh:
- Ta còn lâu mới lo cho huynh. Ta lo cho bản thân mình thôi, nếu huynh có mệnh hệ gì thì ta chẳng phải sẽ trở thành góa phụ sao.
Dương Hàn Vũ nói tiếp:
- Đừng lo, ta sẽ không bỏ nàng lại một mình đâu.
Nói xong, cả hai nhìn nhau cười. Dường như tình cảm của cả hai người đã thật sự bắt đầu rồi.
Vì Dương Hàn Vũ bị thương nên Đường Y Nguyệt đành tự mình đi bắt cá. Xắn quần xắn áo, cô tiến đến bờ sông. Ngắm được con cá nào cô liền vồ tới tay không bắt cá nhưng lần nào cũng trượt. Chán nản, cô đến chỗ Dương Hàn Vũ:
- Xin lỗi, ta không bắt được con cá nào hết.
Dương Hàn Vũ cười cho qua:
- Không sao, chúng ta thử đi xung quanh đây xem có cây quả nào ăn được không. Tiện thể tìm đường trở về.
Đường Y Nguyệt đồng ý, hai người cùng nhau lên đường. Dọc đường, Dương Hàn Vũ mới dò hỏi cô:
- Tại sao hai nữ sát thủ kia lại bắt nàng? Nàng có thù oán với ai sao?
Đường Y Nguyệt nhớ lại lúc đó rồi nói:
- Là Liễu Thư Di nhờ ta mua một ít vải may y phục vậy nên ta và Tiểu Vy mới tách họ ra để đi. Ai ngờ chưa vào được cửa đã bị đánh ngất rồi, lúc tỉnh dậy ta không thấy Tiểu Vy đâu, chỉ thấy một nữ nhân ngồi cạnh, bản thân thì bị trói, còn bị bịt miệng. Khi ta giãy giụa thì nàng ta nói khi đến nơi Đường chủ gì đó sẽ khiến ta còn thống khổ hơn lúc bị trói nhiều, tốt nhất là nên giữ sức để sống sót dưới tay Đường chủ. Ta thật sự không biết bọn họ là ai.
- Nàng không biết nhưng ta khẳng định mấy người kia biết rất rõ về nàng, lần này không thành công thì nhất định sẽ còn lần sau. - Dương Hàn Vũ nói.
Nghĩ ngợi một lúc, Đường Y Nguyệt khẳng định:
- Ta thật sự không nghĩ ra mình đã gây thù chuốc oán với ai.
Dương Hàn Vũ cũng không suy nghĩ nhiều liền nói:
- Thật ra trước khi cưới nàng, ta có cho người đi điều tra. Danh tiếng của nàng ở bên ngoài thật sự không tốt cho lắm, nghe đến tên đại tiểu thư Đường phủ Đường Y Nguyệt thì tất cả bọn họ đều sợ hãi, nói nàng ngang tàn hống hách, chuyên đi bắt nạt kẻ yếu. Vì phụ thân là chủ quản Đại lý tự, đại huynh là Đại tướng quân nên không ai dám tố cáo hay động đến nàng. Nhưng từ sau khi gặp nàng, ta cảm thấy nàng lại không phải là người như vậy.
Đường Y Nguyệt ngạc nhiên khi nghe bên ngoài danh tiếng của mình bị bôi xấu, cô lớn tiếng minh oan:
- Trước giờ ta ra ngoài, chưa bao giờ dùng thân phận là đại tiểu thư Đường phủ, làm sao mà họ biết được. Hơn nữa ta cũng chưa bao giờ bắt nạt ai, tại sao lại có tiếng xấu này chứ.
Dương Hàn Vũ ngẫm nghĩ, hắn chợt nhận ra:
- Vậy chỉ có một khả năng duy nhất, có người đã dùng thân phận của nàng để đi làm mấy việc bất lương này. Xem ra người này luôn theo dõi nàng vì vậy mới biết được hành tung của nàng.
Lời của Dương Hàn Vũ nói rất có lý, Đường Y Nguyệt cũng gật đầu đồng tình. Thật ra cô cũng không biết Đường đại tiểu thư này có phải đã gây thù chuốc oán với ai không. Đường Y Nguyệt cô chỉ mới xuyên qua đây vài tháng nên cũng không dám chắc chắn lắm về chuyện này. Cô chỉ biết hiện tại, người ghét cô nhất thì có Cố Quân Dao và Liễu Thư Di. Nghĩ đến đây, Đường Y Nguyệt lại nhớ đến Lăng Uyển Đình, không biết Lăng Uyển Đình đã tra ra được chuyện gì rồi. Mà hình như lúc bị bắt cô có nghe thấy giọng của Lăng Uyển Đình.
- Vương gia, tại sao huynh biết ta bị bắt cóc mà đuổi được đến tận chỗ này vậy? - Đường Y Nguyệt hỏi.
- Là Lăng Uyển Đình nói cho ta biết, khi ta đi tìm nàng thì gặp cô ấy. - Dương Hàn Vũ nói.
Đường Y Nguyệt ừ nhẹ một tiếng. Thật may là có Uyển Đình.
Hai người đi một lúc, men theo đường rừng để đi. Đường Y Nguyệt vui mừng khi nhìn thấy cây táo dại trước mắt, cây táo sai trĩu quả. Chỉ tay về hướng cây táo, cô nói:
- Vương gia, có táo kìa.
Cái bụng đói meo đã sớm không chịu được nữa, cô chạy nhanh đến gốc cây táo.
Dường như cây táo này đã ở đây rất lâu rồi cho nên thân cây mới cao như vậy. Chiều cao có hạn, Đường Y Nguyệt cố nhảy lên cũng không với tới. Dương Hàn Vũ đứng sau nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô mà phì cười.
Nhảy mãi cũng mệt, Đường Y Nguyệt ôm bụng chán nản. Đúng lúc định quay trở lại thì một cánh tay vững chắc nhấc bổng người cô lên. Đường Y Nguyệt bất ngờ bám lấy Dương Hàn Vũ:
- Huynh đang làm gì vậy?
- Giúp nàng hái táo.
Dương Hàn Vũ lãnh đạm trả lời. Đường Y Nguyệt thất thần trong chốc lát nhưng sau đó cô quay trở lại, tập trung vào việc hái táo. Nhờ có Dương Hàn Vũ, Đường Y Nguyệt hái được rất nhiều táo.
Vết thương do còn mới nên không chịu được lâu mà bắt đầu rỉ máu. Dương Hàn Vũ có chút nhói đau ở vai nên nhăn mày, mồ hôi lấm tấm xuất hiện. Không chịu được nữa, Dương Hàn Vũ thả Đường Y Nguyệt xuống.
Đang hào hứng hái táo thì bị thả xuống đột ngột, Đường Y Nguyệt thắc mắc quay lại nhìn Dương Hàn Vũ. Cô nhìn thấy Dương Hàn Vũ không còn sức, vết thương đã rách ra, trách bản thân vì quên mất vai của Dương Hàn Vũ đang bị thương. Cô lo lắng nhìn Dương Hàn Vũ:
- Xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất vai của huynh còn đang bị thương.
Đường Y Nguyệt nhanh chóng cởi y phục của Dương Hàn Vũ ra, thấm hết vết máu rồi băng bó lại. Thấy gương mặt tội lỗi và lo lắng của Đường Y Nguyệt, Dương Hàn Vũ an ủi cô:
- Không sao, đối với ta mà nói, vết thương này không đáng ngại.
Đường Y Nguyệt vẫn ủ rũ, băng bó xong vết thương rồi lại nhìn Dương Hàn Vũ, cô biết là hắn không muốn cô lo.
- Cái gì mà không đáng ngại chứ, huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn, lỡ như lại phát sốt thì nguy hiểm lắm đó.
- Không sao, vết thương ở trên người ta, ta tự biết, nàng không cần áy náy.
- Ta không có áy náy, ta là lo lắng cho huynh. - Đường Y Nguyệt không nghĩ ngợi mà cứ thế nói thẳng ra.
Dương Hàn Vũ nghe được câu nói này liền cười dịu dàng. Cuối cùng cô cũng thừa nhận bản thân đang lo lắng cho hắn rồi.
Biết mình lỡ lời, Đường Y Nguyệt đánh trống lảng, cô lấy vài quả táo nhét vào tay Dương Hàn Vũ, có chút căng thẳng, cô nói:
- Chắc là huynh cũng đói lắm rồi, mau ăn chút táo đi.
Nói xong, cô liền chạy ra chỗ khác ngồi. Dương Hàn Vũ luôn cười và hướng ánh mắt theo cô.
- Tiểu Đường - Dương Hàn Vũ bất chợt lên tiếng.
Đường Y Nguyệt nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng ai, rồi lại nhìn bản thân, tay chỉ vào mình rồi thắc mắc:
- Huynh là đang gọi ta sao?
Dương Hàn Vũ ngay lập tức gật đầu, hắn nói tiếp:
- Nàng lại đây một chút.
Đường Y Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn nghe lời, tiến đến chỗ Dương Hàn Vũ.
- Có chuyện gì? Với lại Tiểu Đường là như thế nào?
- Có chuyện mới cần gọi nàng sao? Còn Tiểu Đường thì ta cũng vừa mới nghĩ ra thôi, nhưng cái tên này chỉ một mình ta mới có thể được gọi, người khác không được, nàng nghe rõ chưa? - Dương Hàn Vũ kiên định.
Vẫn còn chút mơ hồ nhưng Đường Y Nguyệt cũng mặc kệ. Đi vào chuyện chính:
- Có phải là huynh muốn ta dìu huynh đi đúng không?
Dương Hàn Vũ phủ nhận:
- Ta bị thương ở vai chứ có bị thương ở chân đâu. Gọi nàng lại quả thật là có việc.
- Việc gì?
Nhìn đầu tóc, y phục lấm lem của Đường Y Nguyệt, Dương Hàn Vũ nhớ đến cây trâm mà hắn đã mua. Lấy cây trâm từ trong người ra, Dương Hàn Vũ đưa ra trước mắt Đường Y Nguyệt:
- Cái này tặng nàng.
Đường Y Nguyệt nhìn cây trâm bạc trên tay Dương Hàn Vũ, cô bất ngờ sau đó vui mừng:
- Bạch Lê Hoa? Huynh đã mua nó sao?
Dương Hàn Vũ chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Đường Y Nguyệt lại nói:
- Thật sự là để tặng ta ư?
Thật ra Đường Y Nguyệt có chút không chắc chắn cho lắm. Đang yên đang lành lại. muốn tặng quà, việc này khiến cô hoang mang.
Dương Hàn Vũ khẳng định lại một lần nữa:
- Bạch Lê Hoa này là dành cho nàng. Để ta cài lên giúp nàng.
Đường Y Nguyệt không từ chối, cô thật sự rất vui khi Dương Hàn Vũ tặng cô món quà này.
Có lẽ khung cảnh đẹp đẽ này cả hai sẽ không bao giờ quên. Thật sự rất ấm áp. Mái tóc có chút rối đã được gọn gàng hơn, hai người cũng đã tiến đến gần nhau hơn.
Trời lại bắt đầu sẩm tối, chưa tìm được đường ra cũng chưa ai tìm được họ. Lại chỉ đành qua đêm ở nơi rừng núi. Đường Y Nguyệt nhặt chút cành cây khô, cô tiếp tục nhóm lửa. Dương Hàn Vũ đi hái chút quả, về đến nơi thấy thế liền chạy tới cầm lấy tay cô. Bàn tay vốn đã phồng rộp từ lúc nhóm lửa lần trước, bây giờ tiếp tục nên có chút trầy xước. Dương Hàn Vũ lo lắng nhìn đôi bàn tay của Đường Y Nguyệt rồi nói:
- Nhóm lửa để ta làm là được rồi. Không được làm bản thân bị thương.
Đường Y Nguyệt vẫn vô tư:
- Không sao, chỉ là bị trầy một chút da thôi.
- Đã phồng rộp lên hết rồi nàng còn nói là một chút. - Dương Hàn Vũ nhìn đôi bàn tay ấy mà có chút đau lòng.
Đường Y Nguyệt vẫn cố gắng phủ nhận:
- Ta thật sự không sao mà, thân phận ta là tiểu thư nhưng con người ta không yếu đuối đến thế đâu.
Thấy Dương Hàn Vũ im lặng không nói gì, Đường Y Nguyệt tiếp tục:
- Thôi được rồi, lần sau ta không dám làm bản thân bị thương nữa, chàng yên tâm chưa?
- Thế còn được - Dương Hàn Vũ mở lời.
Cả hai vui vẻ ngồi cạnh nhau thưởng thức bữa tối hoang dã mà yên bình.
Cách nơi Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt không xa, Dương Minh Viễn đứng nhìn lo lắng, phía sau là Dương Khinh Dạ, Lăng Uyển Đình, Liễu Thư Di và Diệp Thành đang ngồi nghỉ, còn có thêm một vài binh lính.
- Đã qua một ngày rồi, vẫn chưa tìm thấy Y Nguyệt. - Lăng Uyển Đình mệt mỏi than thở.
- Không sao, cứ đi theo hướng dòng nước chảy, nhất định sẽ tìm ra họ thôi. Cũng may Hàn Vũ để lại ký hiệu, nếu không ra khỏi cổng thành, thật sự là mất phương hướng. - Dương Khinh Dạ mở lời an ủi.
Lăng Uyển Đình có chút sốt sắng, cô nói:
- Gì mà không sao chứ, ta thật sự sốt ruột lắm rồi.
- Muội bình tĩnh một chút đi được không, muội cứ thế này mọi người sẽ rất nản lòng, mới chỉ có một ngày chứ có phải một tháng đâu mà phải lo lắng những chuyện không đâu như thế - Dương Khinh Dạ cố tình nói quá lên một chút. Tìm người thì tìm người nhưng đóng kịch thì vẫn không thể quên.
Lăng Uyển Đình thì lại không nghĩ giống Dương Khinh Dạ, cô không nghĩ nhiều như hắn vì thế hiểu nhầm rằng hắn là đang trách cô. Cô uất ức, nói:
- Chuyện không đâu? Huynh nói đây là chuyện không đâu ư? Ngũ vương gia, là ta tận mắt chứng kiến tỷ muội tốt của mình bị bắt đi đấy, chính mắt ta nhìn thấy nhưng bản thân lại vô dụng không làm được gì, bây giờ họ sống chết không rõ, nếu họ xảy ra chuyện thì người có lỗi lớn nhất chính là ta.
- Muội.....
- Đủ rồi, không cần phải tỏ vẻ lo lắng, vô ích thôi, Thập vương gia xảy ra chuyện không phải là vừa ý cô rồi sao? - Liễu Thư Di bực dọc lên tiếng.
Lăng Uyển Đình cũng không để yên cho nàng ta muốn nói gì thì nói.
- Con mắt nào của ngươi thấy ta lo lắng cho Dương Hàn Vũ, cái tên Dương Hàn Vũ ấy thì ai đánh lại hắn được chứ, ta là đang lo cho Y Nguyệt.
- Đường Y Nguyệt đúng là sao chổi, lúc nào cũng mang lại nguy hiểm cho người xung quanh. - Liễu Thư Di bắt đầu châm chọc.
Lăng Uyển Đình không phải là người chịu ngồi im khi người khác nói về tỷ muội tốt của mình như thế. Cô phản bác lại một cách nhẹ nhàng:
- Là những người bên cạnh muội ấy can tâm tình nguyện lao vào nguy hiểm cùng với muội ấy. Dù cho có là sao chổi thì Đường Y Nguyệt vẫn là sao chổi sáng nhất, đặc biệt nhất. Còn có người muốn làm sao chổi cũng không bao giờ làm được.
Nghe Lăng Uyển Đình nói, Liễu Thư Di giận tím mặt. Nàng ta im lặng không nói thêm được gì, Lăng Uyển Đình nhờ thế mà cười đắc ý.
Phía bên Dương Minh Viễn, hắn vẫn chỉ đứng lặng một chỗ, lo lắng nhưng không dám tỏ ra quá rõ ràng, chỉ đành ôm lấy nỗi lòng nặng trĩu này một mình.
-"Tiểu Nguyệt, muội nhất định phải bình an, ta nhất định sẽ mau chóng tìm ra muội".
Sáng sớm, tất cả vực dậy, tiếp tục tìm kiếm. Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt lúc này vẫn đang dựa vào nhau ngủ ngon lành.
Lửa đã tắt, khói bay nghi ngút lên trời, Dương Minh Viễn dẫn đầu đoàn tìm người, hắn vừa hay nhìn thấy đám khói đang bay kia. Tất cả nghe theo lệnh, đi dọc đường sông để tìm đến nơi đang có khói ấy.
Quả nhiên không sai chút nào, họ cuối cùng cũng tìm được Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt.
- Tiểu Nguyệt
- Hàn Vũ ca ca
- Hàn Vũ...
Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt bị những tiếng gọi làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra, trước mặt họ là những người bạn tốt nhất. Họ nhào tới hỏi thăm Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt. Nhưng có hai người lại tỏ ra hụt hẫng. Dương Minh Viễn là người đầu tiên nhìn thấy hai người dọ dựa vào nhau để ngủ, ngay sau đó là Liễu Thư Di, hình như họ đều nhận ra một số thứ có vẻ đã thay đổi.
Thay nhau hỏi thăm tới tấp rồi sau đó lập tức đưa hai người họ trở về kinh thành. Khi đứng lên, Dương Hàn Vũ chủ động đưa tay ra, Đường Y Nguyệt cũng trực tiếp nắm tay Dương Hàn Vũ để đứng lên. Lăng Uyển Đình tinh ý, liền nói nhỏ một câu:
- Thật đúng là trong họa có phúc mà.