Trên đường trở về kinh thành, không khí trong xe tách ra làm hai luồng, một là vui mừng hớn hở, hai là thất vọng. Về phía Lăng Uyển Đình và Dương Khinh Dạ thì rất háo hức vì Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt cuối cùng cũng đã thật sự giống một cặp phu thê rồi. Còn phía Liễu Thư Di và Dương Minh Viễn thì thu lại mình hơn, tâm trạng trùng xuống một cách rõ ràng.
Tuy nhiên Dương Minh Viễn không để tình trạng buồn rầu diễn ra quá lâu. Hắn chủ động mở lời hỏi thăm:
- Tiểu Nguyệt và Thập đệ không sao chứ?
Đường Y Nguyệt nhìn Dương Minh Viễn, thấy thái độ quan tâm của hắn, cô liền đáp nhẹ:
- Muội không sao, chỉ là A Vũ bị thương rồi.
A Vũ? Dương Hàn Vũ nghe xong liền mừng thầm trong lòng, Lăng Uyển Đình cũng không ngừng quằn quéo vì sự thay đổi này của hai người họ.
Dương Minh Viễn chưa kịp nói, Liễu Thư Di nghe nói Dương Hàn Vũ bị thương liền nháo lên, tức giận kèm theo đó là lo lắng:
- Sao lại bị thương rồi, Hàn Vũ ca ca, huynh bị thương chỗ nào? Tại sao không nói cho muội biết.
Dương Hàn Vũ trấn an Liễu Thư Di:
- Không sao, mọi người không cần lo lắng, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi, không đáng ngại.
Liễu Thư Di nghe thế càng tức giận hơn, nàng ta quen hắn bao nhiêu lâu rồi chứ? Những câu này nàng ta đã nghe nhiều rồi:
- Lần nào bị thương huynh cũng nói là vết thương nhỏ, thế như thế nào mới là lớn? Lúc nào cũng không cẩn thận như vậy, huynh còn khiến ta lo lắng đến bao giờ đây.
Đường Y Nguyệt nghe đến đây liền không nhịn được mà lên tiếng:
- Quận chúa yên tâm, ta là thê tử của chàng ấy ta tự biết chăm sóc cho phu quân của mình, cô không cần lo lắng đâu.
Liễu Thư Di nghe xong liền cười nhẹ lên một cái khó chịu:
- Không cần lo lắng? Còn không phải vì ngươi nên Hàn Vũ ca ca mới bị thương sao, còn ở đây làm bộ làm tịch cái gì chứ.
Lăng Uyển Đình cũng không thể ngồi yên xem kịch nữa, cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Làm sao mà Thư Di Quận Chúa lại hiểu rõ sự tình thế chứ? Cô có mặt tại hiện trường sao?
Liễu Thư Di bị nói trúng tim đen, bản thân có chút lo lắng. Nàng ta cho dù không phải là có mặt tại hiện trường nhưng nàng ta lại là kẻ chủ mưu gây ra những chuyện này. Chính là nàng ta nhờ Hắc Hoa Đường xử lý Đường Y Nguyệt, nhưng ai mà có thể ngờ được Lăng Uyển Đình lại xuất hiện giữa chừng phá hỏng kế hoạch của Hắc Hoa Đường chứ. Tuy nhiên Liễu Thư Di cũng không phải kẻ ngốc, làm sao mà để Lăng Uyển Đình túm được cái đuôi này của nàng ta chứ:
- Còn không phải do Đường Y Nguyệt sao? Là Hàn Vũ ca ca chạy đến để cứu nàng ta, còn không phải do nàng ta thì còn do ai nữa.
Đường Y Nguyệt lúc này lại cảm thấy tội lỗi, nói đến chuyện này thì Liễu Thư Di nói quá đúng rồi. Dương Hàn Vũ thấy được Đường Y Nguyệt bên cạnh có chút lúng túng, hắn liền mở lời:
- Được rồi, chuyện này là do ta tự nguyện, không thể trách ai được. Tiểu Đường không có lỗi gì trong chuyện này hết.
Dương Khinh Dạ ngồi nghe chuyện một lúc lâu, lúc này Dương Hàn Vũ nói thì mới thắc mắc:
- Tiểu Đường là ai vậy?
Lăng Uyển Đình ngồi cạnh, đánh cho Dương Khinh Dạ một nhát rồi nói:
- Huynh là người trên trời rơi xuống đấy à, đến Tiểu Đường của nhà người ta mà cũng phải hỏi là ai sao?
- Còn không phải sao? Ở đây lấy đâu ra Tiểu Đường chứ? - Cái khuôn mặt ngơ ngác của Dương Khinh Dạ đúng thật là lần đầu mới được thấy.
- Được, vậy bây giờ bổn công chúa hỏi huynh, Tiểu Nguyệt của chúng ta tên gọi đầy đủ là gì?
- Đường Y Nguyệt.
- Muội ấy có đẹp không?
- Cũng tính là mỹ nhân.
Đường Y Nguyệt nghe xong liền phản bác:
- Cái gì mà cũng tính, muội là một đại mỹ nhân đấy. A Vũ, chàng nói có phải không?
- Đương nhiên - Dương Hàn Vũ trả lời một câu chắc nịch.
Lăng Uyển Đình nói tiếp:
- Huynh xem xem, một đại mỹ nhân xinh đẹp ngọt ngào, tên nàng ấy vừa hay lại là Đường Y Nguyệt, có phải nên gọi muội ấy là Tiểu Đường không?
- Phải rồi, Tiểu Đường, Đường Y Nguyệt. Vậy sau này gọi muội ấy là Tiểu....
- Ngưng, tên gọi của thê tử nhà người ta là để cho huynh gọi sao?
Lăng Uyển Đình kịp thời chặn miệng tên ngốc vài phút này lại.
Dương Khinh Dạ cuối cùng cũng thông được não, họ nhìn nhau cười vui vẻ. Tuy nhiên, trong bầu không gian vui vẻ ấy, có hai người không thể nào nở nụ cười.
Về đến kinh thành, ai nấy đều rất yên tâm khi Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt trở về.
Màn đêm buông xuống, trong thành bắt đầu chuyển gió, những cơn gió lạnh dường như cũng không thể nào lạnh bằng tâm can của Liễu Thư Di. Mùa đông đến rồi, thật lạnh biết mấy. Liễu Thư Di thờ thẫn đứng trước của phòng, mặc cho gió có mạnh cỡ nào cô vẫn đứng đó, mắt ngước lên ngắm trăng. Bất chợt cô nở ra một nụ cười, một nụ cười buồn bã:
- Ánh trăng ấy thật đẹp, "Nguyệt" thật sáng. Cũng chẳng có gì là lạ khi mà ai ai cũng thích trăng.
Ngân Vân nhìn chủ tử mình như thế, bản thân cũng không thể vui lên được, ôm lấy áo choàng lông đến rồi khoác lên người Liễu Thư Di, cô nói:
- Quận chúa, ngoài trời lạnh lắm, chúng ta vào trong nghỉ ngơi thôi, mấy này nay người đã vất vả rồi.
Liễu Thư Di từ chối đề nghị của Ngân Vân, cô tiếp tục đứng ngoài, lại nói:
- Ngân Vân, muội nói thử xem, tại sao chúng ta và trăng lại cách nhau xa đến thế, chúng ta lúc nào cũng phải ngước lên để nhìn trăng. Nhưng dù cho trăng có xa thế nào, có cao đến đâu, nó vẫn luôn tỏa sáng khắp bầu trời đêm. Bên cạnh ánh trăng có rất nhiều ngôi sao, nhưng những ngôi sao lại rất nhỏ, cho dù sao có nhiều cỡ nào thì vẫn không thể thắng nổi trăng. Ta thấy, mình thật giống những ngôi sao nhỏ bé ấy. Luôn luôn nhỏ bé.
- Quận chúa, cho dù thế nào người cũng vẫn là thanh mai trúc mã của Thập vương gia, không sớm thì muộn Thập vương gia cũng sẽ nạp người vào phủ thôi. - Ngân Vân an ủi.
Liễu Thư Di lắc nhẹ đầu, nước mắt từ từ lăn xuống, lạnh cóng cả khuôn mặt xinh đẹp ấy:
- Thanh mai trúc mã chẳng qua cũng chỉ là những người bạn thân thiết cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Trước giờ luôn là ta đơn phương thích huynh ấy, ta biết Hàn Vũ chỉ coi ta giống như muội muội của mình, là ta luôn muốn hơn thế. Hàn Vũ là người duy nhất mà ta có thể dựa dẫm bây giờ, huynh ấy luôn bảo vệ ta, che chở ta kể từ khi ta còn rất nhỏ. Phụ mẫu, huynh trưởng ta đều ra đi rồi, bây giờ đến cả người duy nhất ta có thể dựa dẫm cũng thuộc về người khác rồi. Trên đời này, còn ai có thể bảo vệ ta nữa chứ.... Gió lạnh nổi lên rồi, nhưng sao có thể lạnh bằng tim ta lúc này chứ, nó vốn dĩ đã đóng băng kể từ lúc ta nhìn thấy hai người họ ở bên nhau rồi. Ta ước, ta không phải thanh mai trúc mã của huynh ấy, ta ước ta chưa từng thích huynh ấy, ta ước ta và huynh ấy trước giờ chưa từng quen biết nhau.
Ngân Vân không biết phải khuyên chủ tử của mình thế nào, chỉ đành nhìn nàng ấy buồn rầu. Liễu Thư Di lúc này mới thật sự là bản thân. Yếu đuối, đa sầu đa cảm.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên:
- Quận chúa à, trông cô thật thảm hại.
Liễu Thư Di nghe giọng nói liền quan sát xung quanh mình. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đó. Cách chỗ Liễu Thư Di đứng không xa là một nữ tử, một thân hắc ý, đang ngồi trên bờ tường một cách ngang ngược. Nhìn vóc dáng quen mắt, Liễu Thư Di liền đoán được người đó:
- Ngươi là Thái Y Vân Đường chủ Hắc Hoa Đường.
- Trí nhớ tốt lắm. - Đường chủ Hắc Hoa Đường lên tiếng.
- Ngươi đến đây à có chuyện gì sao?
- Đến để xem cái bộ dạng thất bại của cô đấy.
Liễu Thư Di im lặng. Thái Y Vân tiếp tục nói:
- Sao không nói gì nữa, cô chấp nhận thất bại? Chấp nhận số phận? Đừng tỏ ra yếu đuối như vậy, không ai cứu nổi cô đâu. Đường Y Nguyệt vốn chẳng là cái thá gì khiến cho cô phải lùi bước cả, nếu như cô không chủ động mang Dương Hàn Vũ về thì cô vĩnh viễn để mất hắn đấy. Đường Y Nguyệt chẳng qua là may mắn, nàng ta vốn dĩ là người xảo quyệt, lắm mưu mô, Dương hàn Vũ sập bẫy của nàng ta cũng chẳng phải là lạ. Nhưng cô không thể để Đường Y Nguyệt ở bên cạnh Dương Hàn Vũ được, biết đâu nàng ta làm thế là có mục đích, cô quên rằng Đường Y Nguyệt quen biết với Dương Minh Viễn từ nhỏ sao? Dương Minh Viễn lúc này đang nhăm nhe hoàng vị, là đối thủ lớn nhất của Dương Hàn Vũ, nếu như Đường Y Nguyệt ở cạnh Dương Hàn Vũ vậy chẳng phải hắn đang gặp nguy hiểm sao?
Liễu Thư Di suy nghĩ, nàng ta liền ngộ ra điều gì đó rồi nói:
- Ngươi nói không sai, ta không thể để Đường y Nguyệt ở cạnh huynh ấy được. Ta nhất định phải đưa huynh ấy thoát khỏi Đường Y Nguyệt.
- Ta sẽ giúp cô. - Thái Y Vân nói.
- Vậy tiếp theo ta nên làm gì?
- Không vội, thuận theo tự nhiên, khi nào thời cơ đến, ta sẽ lại đến nói chuyện với cô.
Nói xong, Thái Y Vân biến mất. Liễu Thư Di cũng thoát khỏi nỗi buồn, tự thân cũng phải nghĩ ra cách để tách Đương Y Nguyệt ra khỏi Dương Hàn Vũ.
Đã qua ba ngày, vết thương trên người Dương Hàn Vũ đã đỡ hơn rất nhiều, Đường Y Nguyệt luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Tay cầm bát thuốc vừa được sắc xong, Đường Y Nguyệt vừa thổi vừa tiến vào thư phòng. Dương Hàn Vũ dù bị thương nhưng vẫn chăm chỉ xử lý công vụ.
- A Vũ, nghỉ tay một chút đã nào.
Nghe tiếng Đường Y Nguyệt, Dương Hàn Vũ ngước lên nhìn rồi đặt luôn công việc đang làm dở sang một bên. Hắn vui vẻ nhận lấy bát thuốc.
- Vất vả cho nàng rồi.
Đường Y Nguyệt cười dịu dàng. Kể từ lúc cả hai gặp nạn, tình cảm dành cho nhau ngày càng biểu hiện rõ hơn. Đúng như lời Lăng Uyển Đình nói :"Trong họa có phúc"
Uống xong bát thuốc, Dương Hàn Vũ bỗng nhăn mặt, tay vẫn ngoan ngoãn cầm bát dốc ngửa lên để uống những giọt cuối cùng. Đường Y Nguyệt phát hiện mặt Dương Hàn Vũ có biểu hiện khác thường liền lo lắng hỏi:
- Chàng làm sao thế? Thuốc có gì không ổn sao?
Mặt Dương Hàn Vũ tỏ ra vẻ đắng ngắt rồi nói:
- Thuốc thật sự có chút vấn đề.
- Phát hiện có vấn đề mà sao chàng vẫn cố uống hết, chàng có phải ngốc rồi không.
Đường Y Nguyệt hoang mang, cầm lấy bát thuốc Dương Hàn Vũ đặt trên bàn rồi ngửi. Thuốc do chính tay cô sắc, ngửi mãi cũng vẫn giống như mùi vị hàng ngày, lấy đâu ra vấn đề chứ. Trong lúc Đường Y Nguyệt đang kiểm tra lại bát thuốc, Dương Hàn Vũ nhanh chóng kéo tay Đường Y Nguyệt lại khiến cho cô ngã nhào vào lòng hắn. Gương mặt ngơ ngác của Đường Y Nguyệt làm cho Dương Hàn Vũ bật cười:
- Nàng xem, rốt cuộc thì ai mới ngốc đây.
Lúc này Đường Y Nguyệt mới nhận ra là Dương Hàn Vũ đang trêu cô, cô trợn mắt, giận yêu:
- Chàng lại dám lừa ta.
- Có phải lại lo lắng cho ta rồi phải không? - Dương Hàn Vũ nhìn cô rồi hỏi
- Ai thèm lo lắng cho tên lừa đảo như chàng chứ - Đường Y Nguyệt vẫn còn chút hờn.
- Được rồi, là ta sai, khiến cho nàng lo lắng như vậy.
Dương Hàn Vũ nhận lỗi, Đường Y Nguyệt liền cười tươi:
- Vậy còn chấp nhận được.
Cả hai nhìn nhau đầy tình cảm, Dương Hàn Vũ nhìn Đường Y Nguyệt, nhìn thấy trâm Bạch Lê Hoa được cài lên tóc Đường Y Nguyệt, hắn lại càng hài lòng hơn, hắn nói:
- Bạch Lê Hoa thật sự rất xứng với nàng.
- Ta rất thích cây trâm này, cảm ơn chàng. - Đường Y Nguyệt đáp lại
- Nó vốn dĩ là thuộc về nàng, Tiểu Đường, dù nàng có trang điểm thế nào, y phục thế nào, dù cho những phụ kiện khác có nhiều cỡ nào thì nàng nhất định phải luôn luôn cài Bạch Lê Hoa lên, được không?
- Chàng đang sợ điều gì sao?
- Nếu như có một ngày nào đó nàng quên ta, chỉ cần nhìn thấy Bạch Lê Hoa, nàng sẽ nhớ ra ta. Ta và Bạch Lê Hoa sẽ luôn ở bên nàng.
- Được, ta nghe chàng.
Cuối cùng cả hai cũng đã mở lòng với nhau, cho nhau cơ hội để bước vào cuộc sống của đối phương.
Trong phủ chỉ mới được yên tĩnh vài ngày thì Dương Tiêu Lạc chạy đến, láo nháo muốn nũng nịu Thập ca của mình.
- Ca, mẫu phi thật quá đáng, huynh phải làm chủ cho muội.
Dương Hàn Vũ đang luyện viết chữ sau khi bị thương, Đường Y Nguyệt ngồi cạnh vừa mài mực vừa ngắm nhìn nét chữ của Dương Hàn Vũ. Thấy Dương Tiêu Lạc có vẻ uất ức, Dương Hàn Vũ liền hỏi:
- Có chuyện gì? Mẫu phi làm gì muội?
Dương Tiêu Lạc bức xúc kể lại mọi chuyện cho Dương Hàn Vũ nghe. Chuyện là mấy ngày tới là ngày mừng thọ Thái Hậu, Dương Tiêu Lạc muốn tự tay vẽ cho Thái Hậu một bức họa chân dung nhưng trùng hợp là Thập Nhị công chúa Dương Tiêu Mạn cũng chuẩn bị một bức họa chân dung để làm lễ vật vì vậy Quý Phi muốn cô đổi một lễ vật khác chính là tự mình thêu chữ thọ. Đương nhiên là Dương Tiêu Lạc không chịu rồi, vì để trốn học thêu nên cô đành chạy đến Thập Vương Phủ thôi.
Nghe xong chuyện, Dương Hàn Vũ liền cười nhẹ, hắn nói:
- Thập Nhị muội nếu như đã chuẩn bị bức họa rồi thì mẫu phi làm vậy cũng là hợp tình hợp lý, ta cần gì phải làm chủ cho muội nữa.
- Thập ca, huynh phải làm chủ cho muội, huynh cũng biết là muội thích nhất là vẽ mà, muội không thể để thua Thập Nhị tỷ được, muội nhất định phải vẽ được bức họa chân dung hoàng tổ mẫu đẹp hơn tỷ ta. - Dương Tiêu Lạc kiên quyết không phục.