Đường Y Nguyệt đứng lặng thinh nghe chuyện từ đầu đến cuối, cô cũng đại khái đã hiểu rõ sự tình và biết rằng mình nên làm gì. Vì người cần giúp đỡ là Dương Tiêu Lạc nên cô nhất định sẽ giúp đỡ hết mình. Là người bạn, người chị em tốt cả Đường Y Nguyệt coo, cô sẽ cố gằn giúp họ, không để họ phải chịu thiệt.
Nhìn đấy bộ dạng muốn kiên định của Dương Tiêu Lạc, Đường Y Nguyệt quyết định lên tiếng:
- Muội thật sự muốn thắng Thập Nhị công chúa?
Dương Tiêu Lạc gật mạnh đầu, nhưng rồi lại nói nhỏ nhẹ:
- Thật ra không phải vì muốn thắng. Muội chỉ muốn chứng minh bản thân mình thôi, cho dù là thua thì cũng là thua trong vinh quang bởi vì muội có tự tin mang tài nghệ của mình phô ra.
Đường Y Nguyệt đồng ý với suy nghĩ của Dương Tiêu Lạc. Dương Hàn Vũ nghe thấy tiểu muội nói như thế, trong lòng cũng có vui mừng bởi vì cuối cùng thì muội ấy cũng đã có suy nghĩ chín chắn hơn và trưởng thành hơn rồi. Còn về phía Đường Y Nguyệt, Dương Hàn Vũ lúc này mới hỏi nàng:
- Nàng định giúp Tiêu Lạc?
Đường Y Nguyệt không cần suy nghĩ, cô mỉm cười trả lời:
- Chuyện này cũng không tính là giúp. ta chỉ cho muội ấy một vài gợi ý nhỏ thôi, còn về phía mẫu phi thì phiền chàng rồi.
- Cuối cùng vẫn là đẩy mẫu phi về cho ta - Dương Hàn Vũ lắc đầu ngán ngẩm.
Đường Y Nguyệt đưa Dương Tiêu Lạc ra ngoài nói chuyện. Dương Tiêu Lạc bày ra vẻ hiếu kỳ:
- Tiểu Nguyệt tỷ, tỷ có thể nói ra gợi ý được chưa?
- Muốn biết luôn rồi? - Đường Y Nguyệt dí dỏm hỏi lại
Dương Tiêu Lạc gật đầu lia lịa, cô đang rất nóng lòng muốn biết mình cần làm gì tiếp theo. nhìn thấy vẻ mong chờ của Dương Tiêu Lạc, Đường Y Nguyệt liền bật cười. Thật giống Tiêu Lạc mà cô quen biết. Chính vì điều này nên cô càng phải cố hết sức để giúp đỡ.
Là một cô gái từ hiện đại xuyên không đến đây, Đường Y Nguyệt đương nhiên có nhiều ý nghĩ tiên tiến hơn trong đầu rồi. Chuyện nhỏ này há có thể làm khó cô chứ. Đường Y Nguyệt nhìn chằm chằm Dương Tiêu Lạc rồi nghiêm túc hỏi:
- Muội, thật sự biết vẽ?
- Muội rất thích vẽ vì thế luôn đi theo họa sư trong cung để học hỏi, dù không phải quá lợi hại nhưng muội thật sự vẽ khá tốt. - Dương Tiêu Lạc thành thật trả lời.
Đường Y Nguyệt hài lòng với câu trả lời, cô nói tiếp:
- Vậy muội có biết múa không?
- Các công chúa trong cung ai cũng phải học vào năm 15 tuổi vì vậy nên muội cũng biết nhưng không giỏi.
- Chỉ cần biết là tốt rồi. Vậy còn bắn cung?
- Chuyện này thì....
Thấy Dương Tiêu Lạc ngập ngừng, Đường Y Nguyệt liền đoán ra được là nàng ấy không biết. Tuy nhiên chuyện này thì học qua là được. Chỉ cần biết bắn là mọi chuyện xong xuôi.
- Vậy để A Vũ dạy muội bắn cung được không? - Đường Y Nguyệt nói.
- Không được, Thập ca vừa bị thương, muội không thể hành hạ huynh ấy được. - Dương Tiêu Lạc vội đáp.
Đường Y Nguyệt nghĩ ngợi hồi lâu thì nghĩ ra một người, là Đường Tử Lâm, Dương Khinh Dạ là mọt sách, võ công dù biết nhưng cũng không phải giỏi, Lăng Uyển Đình nếu ra mặt thì phía bên Hoàng Hậu rất khó đối mặt, người thích hợp nhất bây giờ chỉ có Đường Tử Lâm mà thôi.
- Vậy để đại ca của ta giúp muội được không?
Dương Tiêu Lạc nghe xong có chút mừng thầm, cô gặng hỏi lần nữa:
- Là Đường tướng quân phải không?
Đường Y Nguyệt mỉm cười xác nhận. Dương Tiêu Lạc ấy vậy mà không giấu được niềm vui của mình:
- Được, đương nhiên là được rồi.
Đường Y Nguyệt hài lòng mà hình như cô phát hiện ra điều gì đó rồi.
Dương Tiêu Lạc cuối cùng cũng đáp ứng đủ điều kiện mà Đường Y Nguyệt cần. Chuyện thực hành cũng không còn xa nữa.
Đường Y Nguyệt phấn khởi nói tiếp:
- Được, vậy bây giờ ta sẽ cho muội một vài gơi ý. Thứ nhất, muội phải kết hợp giữa múa và vẽ. Thứ hai, cái mà muội cần vẽ không chỉ có chân dung Thái Hậu mà muội cần vẽ thêm một con phượng hoàng, mà phương hoàng không phải là phượng hoàng vẽ bằng mực thông thường, phượng hoàng phải được vẽ bằng lửa.
Dương Tiêu Lạc nghe xong có chút suy nghĩ không thông, cô hỏi:
- Vẽ bằng lửa sao? Làm cách nào chứ? Nếu như giấy gặp lửa thì chẳng phải sẽ thành tro luôn sao?
Đường Y Nguyệt nhìn gương mặt ngơ ngắc của Dương Tiêu Lạc rồi cười khoái chí, cô nói:
- Đương nhiên là không vẽ ở trên giấy rồi.
- Vậy muội phải vẽ ở đâu?
- Trên một hòn đá. - Đường Y Nguyệt tự tin đáp lại.
- Trên hòn đá? - Dương Tiêu Lạc càng nghĩ càng khó hiểu.
Đường Y Nguyệt không ngần ngại gì gật đầu xác nhận. Cỏ giải thích:
- Hòn đá chúng ta cần phải có mặt phẳng nhất định, độ lớn phải lớn với dáng người của muội. Còn chuyện tìm đá thì giao cho Thập hoàng huynh của muội.
- Vậy còn lửa thì sao? Muội phải cầm cây đuốc để vẽ ư?
- Không, dùng bột than. Ta sẽ cho người đi lấy than củi rồi nghiền thành bột. Sau khi muội họa xong chân dung của Thái Hậu sẽ đổi bút để họa phượng hoàng bằng bột than. Sau khi vẽ xong phượng hoàng, muội phải nghĩ cách tìm được điệu múa thích hợp để lấy cung tên rồi bắn. Nhớ lấy, muội chỉ có cơ hội duy nhất để thành công. Vì thế phải học tập chăm chỉ vào.
Dương Tiêu Lạc hiểu được mọi gợi ý của Đường Y Nguyệt, bản thân quyết tâm phải làm tất cả thật tốt. Kể từ ngày đi tìm Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt trở về, Dương Minh Viễn chẳng khác gì người mất hồn, hắn luôn nghĩ đến nụ cười khi đó của Đường Y Nguyệt khác hẳn với nụ cười giải tạo trước đây khi đóng kịch cùng Dương Hàn Vũ. Có vẻ như điều hắn không mong đợi nhất cũng xảy ra. Chìm đắm trong sự buồn rầu không dứt, Dương Minh Viễn không còn là dáng vẻ nhanh nhẹn của hắn trước đây nữa.
Hoàng Hậu vẻ mặt có vẻ thoải mái, thậm chí là đắc ý, nói:
- Viễn nhi, sắp tới là lễ mừng thọ Thái Hậu, tiện thể ta sẽ nói phụ hoàng con thông báo về hôn lễ sắp tới của con.
Dương Minh Viễn có chút hoảng, hắn hít một hơi thật sâu lấy lại trạng thái, hỏi:
- Hôn lễ của con? Sao con chưa từng nghe qua là mình sắp có một thê tử chứ?
Hoàng Hậu bình tĩnh, gương mặt sắc sảo, tay cầm nhẹ chén trà lên uống lấy một ngụm nho nhã rồi nói tiếp:
- Là đích nữ của Cố thừa tướng Cố Quân Dao.
- Cố Quân Dao? Con sẽ không lấy nàng ta. - Dương Minh Viễn không chút ngập ngừng mà thẳng thừng gạt luôn mối hôn sự đó sang một bên.
-Con bắt buộc phải lập nàng ta làm chính chất, ta đã gặp Cố thừa tướng rồi, ông ta nói nếu như con lập Cố Quân Dao làm chính thất, ông ta sẽ về phe chúng ta. Sau khi hôn lễ xong xuôi, ta sẽ ra lệnh cho người phe ta thúc giục phụ hoàng con lập thái tử. Chỉ cần con trở thành Thái Tử thì hoàng vị nhất định nắm chắc trong tay. - Hoàng Hậu vẫn không vội vàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ Dương Minh Viễn.
Có một người mẫu thân ham muốn hoàng vị, Dương Minh Viễn luôn cảm thấy áp lực, hắn chỉ muốn làm một vị vương gia tự do tự tại, không tranh không đoạt, chỉ vì ngôi vị hoàng đế này nên các huynh đệ đều không ai thân thiết với hắn, ngay cả một người hòa đồng như Ngũ vương gia Dương Khinh Dạ cũng đối xử với hắn một cách khách sáo. Phụ hoàng dù có yêu thương hắn nhưng cũng vì Hoàng Hậu mà mức độ yêu thương cũng chỉ ở mức độ an toàn. Hắn không muốn một cuộc sống như vậy, cũng chính vì chuyện này mà hồi nhỏ mới có chuyện Dương Minh Viễn trốn khỏi cung để chơi và gặp được Đường Y Nguyệt. Cho đến bay giờ, cái mà Dương Minh Viễn cần không phải hoàng vị mà cái mà hắn cần là Đường Y Nguyệt, hắn muốn có Đường Y Nguyệt ở bên mình.
Hoàng Hậu thấy Dương Minh Viễn im lặng không lên tiếng, bà ta lại nói:
- Viễn nhi, ta biết con có tình cảm với Thập vương phi.
Dương Minh Viễn lúc này mới hốt hoảng vội vàng quỳ xuống cầu xin:
- Mẫu hậu, người đừng làm hại nàng ấy.
- Trong mắt con ta là kẻ thích chém giết như vậy sao? - Hoàng Hậu cười lạnh lùng.
- Nhi thần không dám.
- Yên tâm, ta sẽ không động đến nàng ta. Nàng ta bây giờ là người của Thập đệ con, nếu như con muốn sau này nàng ta trở thành người của con thì chỉ có một cách duy nhất...
- Chỉ cần Tiểu Nguyệt ở bên con, dù phải dùng cách nào con cũng muốn thử. - Dương Minh Viễn nhìn mẫu hậu của mình với ánh mắt kiên định.
Hoàng hậu nhàn nhã trả lời:
- Đơn giản thôi, chỉ cần con trở trở thành Hoàng Đế thì nữ nhân trong thiên hạ đều là của con. Khi đó Đường Y Nguyệt cũng sẽ là của con.
Dương Minh Viễn dường như thất vọng khi nghe xong câu này, hắn không muốn phải cưỡng ép nàng, cái hắn cần là Đường Y Nguyệt can tâm tình nguyện. Hắn muốn tự mình làm cho Đường Y Nguyệt rung động rồi ở bên cạnh hắn.
- Con sẽ không làm Hoàng đế, con sẽ dùng tình cảm của mình để khiến nàng ấy yêu con.
- Ngu xuẩn, nếu như con không nghe lời ta, ta sẽ khiến con phải hối hận. - Hoàng hậu bắt đầu mất bình tĩnh, bà ta tức giận đặt mạnh chén trà trên tay xuống bàn.
- Mẫu hậu, từ bé đến lớn con đều sống theo ý người. Người không thể buông tha cho con được sao? Tại sao lại cứ phải nhăm nhe hoàng vị gay gắt như thế. - Dương Minh Viễn không kiềm chế được mà bắt đầu gắt gỏng hơn.
Hoàng Hậu nghe đến đây liền cười lớn, bà ta bắt đầu nhớ lại, nhớ lại ngày tháng cùng hoàng thượng vui vẻ bên nhau, nhớ lại khi hai người còn nhỏ rồi đến khi nắm tay nhau vào động phòng. Bà đã dành cả trái tim cho nam nhân ấy, nhưng rồi bà nhận lại được gì chứ? Vì hắn là hoàng đế, bà nhẫn nhịn để hắn nạp phi, bà nhẫn nhịn khi hắn đến tẩm cung của các phi tần khác, bà nhẫn nhịn khi hắn ngày càng trở nên lạnh nhạt với bà, nhưng sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn, nếu như ban đầu nam nhân ấy không hứa với bà rằng cả cuộc đời này chỉ yêu mình bà, nếu như nam nhân ấy không hứa với bà rằng dù hậu cung có bao nhiêu phi tần thì cũng chỉ sủng ái mình bà, nếu như nam nhân ấy không hứa với bà sẽ cho bà hạnh phúc đến hết đời thì bây giờ bà đã không biến thành một ác hậu. Nếu như làm hoàng đế là có được tất cả trong tay vậy thì bà sẽ khiến hắn mất hết tất cả.
Hoàng Hậu đứng dậy, đưa tay cho thj nữ đỡ lấy rồi quay đi, trước khi đi bà nói:
- Viễn nhi, có những chuyện con vẫn là chưa hiểu được đâu. Cứ làm theo lời ta là được.
Nói xong bà đi hẳn, Dương Minh Viễn lại thẫn thở như người mất hồn, nhìn theo bóng lưng của Hoàng Hậu.