Để giúp Dương Tiêu Lạc có thể bắn cung, Đường Y Nguyệt gọi Đường Tử Lâm vào cung cùng cô và Dương Hàn Vũ. Chỉ còn năm ngày nữa là lễ mừng thọ của Thái Hậu vì vậy Đường Tử Lâm sẽ vào cung thường xuyên trong những ngày này. Đường Y Nguyệt cùng Dương Hàn Vũ cùng nhau đi thỉnh an, để Dương Tiêu Lạc lại cho Đường Tử Lâm.
Đường Tử Lâm thân là một đại tướng quân nên hắn rất nghiêm túc khi dạy cho Dương Tiêu Lạc. Dương Tiêu Lạc thích thú vì được Đường Tử Lâm dạy mình nên luôn nhìn chằm chằm Đường Tử Lâm mà cười tủm tỉm. Thấy công chúa có chút cư xử lạ, hắn thắc mắc:
- Công chúa có chuyện vui gì sao?
Dương Tiêu Lạc nhận ra mình biểu hiện hơi rõ ràng nên khép mình lại một chút, cô cười:
- Không có gì, chỉ là ta rất thích học bắn cung thôi.
Đường Tử Lâm gật nhẹ đầu. Hắn tiến tới nói:
- Công chúa, học bắn cung không hề dễ, người cần có lực ở tay, kỹ thuật, và độ chính xác. Hơn nữa bắn cung không phải một lần là có thể giương cung ra bắn được, người phải nỗ lực và kiên trì.
- Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng. - Dương Tiêu Lạc tỏ ra quyết tâm.
Đường Tử Lâm hài lòng với tinh thần của cô. Hắn cầm cung đưa cho Dương Tiêu Lạc sau đó rút một mũi tên cạnh đó, nói:
- Công chúa, mạo phạm rồi.
Đường Tử Lâm vòng tay qua người Dương Tiêu Lạc, thân hình nhỏ nhắn của Dương Tiêu Lạc được ôm trọn vào lòng Đường Tử Lâm, trái tim nhỏ của Dương Tiêu Lạc không kiềm chế được mà đập liên hồi. Thấy Dương Tiêu Lạc có vẻ hồi hộp, Đường Tử Lâm ghé vào tai Dương Tiêu Lạc rồi nói nhỏ:
- Đừng căng thẳng, nhìn kỹ vào mục tiêu, rồi giương cung ra.
Đường Tử Lâm cầm tay hướng dẫn cho Dương Tiêu Lạc cách kéo dây cung sao cho phù hợp với khoảng cách. Ngắm thẳng vào mục tiêu, hắn đếm nhỏ "ba, hai, một, bắn". Mũi tên bay thẳng một đường vào tâm. Dương Tiêu Lạc hào hứng rồi nhảy lên vài cái:
- Trúng rồi trúng rồi.
Nhìn Dương Tiêu Lạc vui vẻ, Đường Tử Lâm cũng nhẹ nhàng cười theo. Người trước nắt hắn là Dương Tiêu Lạc nhưng trong đầu Dương Hàn Vũ lại là một hình bóng khác. Cô ấy có nụ cười thuần khiết, xinh đẹp nhẹ nhàng, luôn lạc quan vui vẻ. Cô ấy đã xin được học bắn cung từ hắn, lúc đó hai người rất vui. Đường Tử Lâm bắt đầu hồi tưởng lại vài năm trước.
- Tử Lâm ca ca, huynh dạy muội bắn cung đi, mùa đi săn lần này muội cũng muốn tham gia. - Cô nương ấy tỏ vẻ nũng nịu.
- Tiểu Di, bãi săn rất nguy hiểm, muội không nên đến đó. - Đường Tử Lâm khuyên nhủ.
Người mà Đường Tử Lâm đang nghĩ đến không ai khác chính là Liễu Thư Di. Ngày đó, họ chơi cùng nhau rất vui vẻ. Trở mặt thành thù cũng chỉ vì cái chết của Liễu Kỳ Minh, nhưng cái chết của Liễu Kỳ Minh thì Đường Tử Lâm nhất quyết không nói nửa lời vì bí mật này tốt nhất một mình hắn biết là đủ rồi, cho dù Liễu Thư Di có hận hắn đến mức nào thì Đường Tử Lâm cũng không hé nửa lời để giải thích.
Đường Tử Lâm chìm đắm trong ký ức đẹp đẽ đó. Liễu Thư Di hết làm nũng rồi đến khóc lóc kể lể, cuối cùng thì Đường Tử Lâm cũng đồng ý.
- Liễu đại ca lợi hại hơn ta sao muội không cầu xin huynh ấy dạy cho muội.
Liễu Thư Di thở dài lắc đầu:
- Huynh ấy lợi hại nhưng nhất quyết không dạy cho muội, huynh ấy không cho muội tham gia. Huynh cũng biết tính cách của ca ca muội rồi mà, nếu như huynh ấy đã quyết định thì đến trời cũng chẳng thể thay đổi.
- Được rồi, ta dạy muội, nhưng nhớ khi tham gia phải luôn theo sát ta. - Đường Tử Lâm nói.
- Được được, muội nghe huynh. - Liễu Thư Di vui vẻ khi được chấp nhận.
Nói là nghe lời nhưng đến khi tiến vào bãi săn thì Liễu Thư Di lại luôn đi cạnh Dương Hàn Vũ. Đường Tử Lâm không phải người thích ép buộc người khác vì vậy hắn không nói gì cô, hắn tự biết cũng tự ý thức được tình cảm của Liễu Thư Di là dành cho ai.
Thấy Đường Tử Lâm ngây người ra một hồi lâu, Dương Tiêu Lạc vẫy tay rồi nói:
- Đường đại tướng quân, Đường đại tướng quân.
Đường Tử Lâm thoát khỏi ký ức, trở về thực tại, hắn vội đáp lại:
- Người thử tự mình bắn xem.
Dương Tiêu Lạc không hỏi gì thêm, gật đầu chấp thuận rồi tự mình lấy tên ra tự giương cung tự bắn. Đường Tử Lâm đứng cách Dương Tiêu Lạc ra một bước.
Dương Tiêu Lạc lấy hết sức lực của cánh tay, kéo thật mạnh dây cung rồi bắn ra. Mũi tên bay thẳng ra ngoài, không trúng bia, mà bay xa hơn cả bia.
"Á". Có người kêu lên một tiếng.
Đường Tử Lâm và Dương Tiêu Lạc nhìn nhau lo lắng. Đường Tử Lâm tiến tới vỗ vai trấn an Dương Tiêu Lạc rồi cả hai cùng nhau đi xem có chuyện gì. Chỗ Dương Tiêu Lạc bắn cung là một góc của ngự hoa viên, xung quanh là những bụi cây cao mọc dày cạnh nhau vì thế không thể nhìn ra ngoài. Thật không may cho người đi qua đây. Dương Tiêu Lạc cùng Đường Tử Lâm cùng nhau ra ngoài, bến ngoài là Liễu Thư di đang ôm lấy ánh tay đang rỉ máu, bên cạnh là Ngân Vân đang lo lắng hỏi han. Dương Tiêu Lạc có chút hoảng, còn Đường Tử Lâm lại cảm thấy lo lắng, hắn tiến tới đỡ lấy cánh tay bị thương của Liễu Thư Di rồi hỏi han:
- Muội không sao chứ?
Liễu Thư Di nhìn thấy Đường Tử Lâm liền nổi nóng hất cánh tay của mình ra mặc cho vết thương có nhói thế nào. Nàng ta chịu đau rồi lạnh lùng nói:
- Làm phiền Đường đại tướng quân rồi, ta chưa thể chết được đâu.
Đường Tử Lâm biết sự căm ghét của cô dành cho hắn không thể nào nguôi ngoai nên tự giác lùi lại một bước. Nhưng nhìn Liễu Thư Di bị thương hắn vẫn không kìm lòng được mà quan tâm:
- Vết thương nên được xử lí sớm nếu không sẽ bị nhiễm trùng, ta đưa muội đến thái y viện.
Liễu Thư Di cười lạnh nhạt, so với cảm kích với lòng tốt của Đường Tử Lâm thì ngược lại nàng ta còn cảm thấy ghê tởm.
- Đường Tử Lâm, ngươi làm ơn có thể nào sống thật với bản chất của mình được không? Đừng cố tỏ ra mình là người tốt bụng, ngươi không thấy hổ thẹn với lòng mình sao.
- Thư Di, muội nghĩ về ta sao cũng được nhưng muội cần xử lí vết thương trước. - Đường Tử Lâm mặc cho Liễu Thư Di mắng, hắn vẫn là lo lắng cho cô.
Liễu Thư Đi từ khi nhìn thấy Đường Tử Lâm thì đã không đau nữa rồi, vết thương ngoài ra so với vết thương trong lòng thì cái nào đau hơn chứ. Từng là huynh muội tốt, từng chơi cùng nhau rất vui vẻ, cùng giúp đỡ, cùng trò chuyện với nhau. Cứ ngỡ là tri kỷ nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ thù. Ngày đó Liễu Thư Dĩ cứ nghĩ mình là người hạnh phúc trên thế gia, có phụ thân và đại ca thương yêu, có thanh mai trức mã bên cạnh, có những người bằng hữu tốt. Thế nhưng mọi chuyện tồi tệ liên tiếp xảy ra, đến cuối cùng người hạnh phúc nhất lại trở thành người đáng thương nhất.
Ánh nhìn của Liễu Thư Di sắc bén hơn trước, Liễu Thư Di đánh mát nhìn Dương Tiêu Lạc ở phía sau Đường Tử Lâm, cô tiếp tục nói nhưng không hề lớn tiếng mà còn ngược lại:
- Đường Tử Lâm ngươi diễn đủ chưa? Ta thì xem đủ rồi. Ta không ngây thơ như Tiêu Lạc, không dễ bị mắc lừa ngươi đâu.
Đường Tử Lâm im lặng không nói gì, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Thư Di. Thấy thế, Liễu Thư Di được nước lấn tới, cô nói với giọng điệu đầy vẻ khiêu khích:
- Bị ta nói trúng tim đen nên không nói gì nữa sao? Đường đại tướng quân ngồi chán vị trí đại tướng quân rồi nên muốn đổi chỗ khác cho mới mẻ à? Nhìn thôi cũng đoán được nhỉ, hẳn là Đường đại tướng quân muốn ngồi vào vị trí phò mã rồi.
Dương Tiêu Lạc nghe suốt một hồi không hiểu chuyện gì cho lắm, nhưng khi nghe Liễu Thư Di đề cập đến chuyện này thì Dương Tiêu Lạc liền mong chờ câu trả lời của Đường Tử Lâm. Ánh mắt Dương Tiêu Lạc nhìn hắn tràn đầy hy vọng.
Phía bên Đường Tử Lâm cũng không im lặng nữa, hắn đáp lại một cách chắc chắn:
- Ta và công chúa không có gì hết, chỉ là quan hệ chủ tớ mà thôi. Là Y Nguyệt nhờ ta vào cung dạy công chúa bắn cung. Mọi chuyện chỉ có vậy thôi.
Dương Tiêu Lạc nghe xong câu trả lời thì tâm trạng trùng xuống, hóa ra từ trước đến nay Đường Tử Lâm chưa từng để ý đến cô. Là do cô tự mình đa tình. Cứ ngỡ kể từ lần Đường Tử Lâm chủ động đưa cô hồi cung hắn đã có chút tình ý với cô rồi, ai ngờ cuối cùng tất cả mọi thứ hắn làm đều là vì bổn phận.
Liễu Thư Di không để tâm lời của Đường Tử Lâm, nàng ta mặc kệ chuyện là như thế nào, dù sao thì điều nàng ta muốn nhất chính là báo thù cho đại ca của mình. Nàng ta lại nói:
- Không hổ danh là Đường đại tướng quân, may là ta không đoán nhầm, ngươi vẫn chưa từng thay đổi. Việc ngươi làm giỏi nhất vẫn chính là phủi đi các mối quan hệ một cách dứt khoát, phủi rất sạch sẽ. Thật đáng thương cho những người luôn coi ngươi là huynh đệ ruột thịt.
Đường Tự Lâm bị gợi nhớ lại ký ức đau buồn, hắn không thể trách Liễu Thư Di bới vì cô nói cũng không hề sai. Đường Tử Lâm đến tận lúc này vẫn cúi đàu trước Liễu Thư Di rồi nói:
- Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Muội muốn trách ta thế nào ta cũng đều chấp nhận, chỉ là đừng để bản thân bị tổn thương.
Sau tất cả, Đường Tử Lâm vẫn là chỉ để ý đến Liễu Thư Di. Dương Tiêu Lạc dường như đã hiểu chuyện, cô cũng hiểu được người trong lòng của Đường Tử Lâm là ai. Ánh mắt đượm buồn nhìn bóng lừng của Đường Tử Lâm, Dương Tiêu Lạc hít thở một cách nặng nề.
Liễu Thư Di thì chi xem mọi chuyện giống như là một trò đùa, Đường Tử Lâm vĩnh viễn sẽ là kẻ thù không đội trời chung với cô.
- Xin lỗi, ngươi xin lỗi thì đại ca của ta có sống lại được không? Đường Tử Lâm, từ nhỏ đến lơn ta chưa từng hối hận nhưng bây giờ thì ta hối hận rồi, ta hối hận vì đã quen biết ngươi, hối hận vì đã từng xem ngươi là tri kỷ, hối hận vì đã cùng nói chuyện cùng cười đùa với ngươi. Nếu như được quay lại quá khứ, ta ước rằng ta và đại ca của ta chưa từng gặp ngươi.
Đường Tử Lâm nghẹn cứng họng không nói được gì. Ánh mắt vẫn có gì đó phức tạp, hắn nhìn Liễu Thư Di không rời. Cả thân người như bất động, Đường Tử Lâm đau lòng nhìn người con gái ấy hận mình, mắng mình nhưng không hắn lại không thể giải thích cho bản thân. Nhưng đối với Đường Tử Lâm mà nói, hắn thà rằng để cho Liễu Thư Di hận hắn còn hơn là đứng giương mắt nhìn Liễu Thư Di mất mạng oan uổng.