Phương Tri Li Bất Khả

Chương 26: không thể múa

Liễu Thư Di từ đầu đến cuối đều không để Đường Tử Lâm trong tầm mắt, nói thẳng ra thì là chẳng coi Đường Tử Lâm ra gì, hận thù quả thực quá lớn rồi.

- Mấy cái từ xin lỗi đó ta nghe đủ rồi, ngươi nên để dành cho người khác đi. Còn nếu như ngươi thật sự muốn chuộc lỗi vói ta... vậy thì lấy mạng đền mạng đi.

- Xem ra ở đây náo nhiệt ghê, Quận Chúa là muốn lấy mạng ai vậy?

Đường Y Nguyệt ung dung tự tại từ xa đi tới. Cô nghe được những lời đó từ miệng Liễu Thư Di thật muốn xông đến mà cho nàng ta một bạt tai.

- Bổn Quận Chúa muốn lấy mạng của ai thì phải hỏi ý kiến của Thập vương phi sao? - Liễu Thư Di không hề thay đổi thái độ, mà ngược lại nàng ta còn tức giận hơn.

Vẫn trạng thái không sợ ai, Đường Y Nguyệt nói:

- Vậy thì còn phải xem người mà Quận Chúa muốn lấy mạng là ai. Nếu là người khác thì ta cũng lười quan tâm, nhưng chỉ cần cô động vào Đường gia thì ta cũng không ngại mà sống chết với cô đâu.

- Đường Y Nguyệt, đừng tưởng rằng cô là Thập vương phi thì có thể dựa hơi Thập vương phủ mà đi lên. Rồi sẽ có một ngày, ta khiến cho Đường gia các người phải đền tội.

Dương Tiêu Lạc thấy hoàn cảnh vượt quá tầm kiểm soát liền chạy tới:

- Thư Di cô bình tĩnh lại đã, trong cung không được loạn ngôn đâu. Phỉ báng trọng thần là phạm tội đấy.

Nghe Tiêu Lạc nói xong Liễu Thư Di bất chợt cười lớn. Không phải nụ cười vui vẻ gì mà là nụ cười mỉa mai.

- Ha... trọng thần? Vậy đồng phạm giết chết trọng thần thì có coi là phạm tội không?

- Cái này...

Dương Tiêu Lạc ấp úng, bởi vì lúc đầu đúng là cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng sau khi nghe Đường Tử Lâm và Liễu Thư Di lời qua tiếng lại thì đại khái cũng đã hiểu ra một chút.

Nhìn dáng vẻ ấp úng của Tiêu Lạc, Liễu Thư Di nói tiếp:

- Có vẻ như công chúa không biết rồi. Vậy để ta giúp cô, đồng phạm giết trọng thần tất nhiên không phải phạm tội rồi. Công chúa nhìn xem, ta không hề nói dối cô, chẳng phải hắn ta còn đang đứng ở đây sao, không chỉ thế mà bây giờ còn ngồi vào vị trí trọng thần rồi.

Lời nói đều quá rõ ràng, từng câu từng chữ đều nhắm vào Đường Tử Lâm. Nhưng dù thế nào thì Đường Tử Lâm vẫn nhịn được, không hẳn là nhịn mà hắn chính xác là nhận hết tội lỗi về mình, hắn cho rằng nhừng lời mà Liễu Thư Di nói là không sai vậy nên hắn đều chấp nhận tất cả. Nhưng Đường Y Nguyệt thì khác, cô không phải kiểu người đứng im cho người khác chế nhạo hay phỉ báng mình hoặc người thân của mình. Đấu võ mồm thì cô cũng chẳng kém ai đâu.

- Trọng thần không phải tự dưng được người khác dâng lên, chỉ có người thật sự xứng đáng mới có thể ngồi ở vị trí đó. Hơn nữa, ta có điều này muốn nói với cô, có những chuyện chỉ người trong cuộc mới biết, nếu như cố tình áp đặt câu chuyện theo suy nghĩ của bản thân thì cô vĩnh viễn bị trói buộc bởi suy nghĩ của mình.

Liễu Thư Di im lặng, cô không nói gì, những lời của Đường Y Nguyệt dường như đã nói trúng tâm tư của cô rồi. :"có những chuyện chỉ người trong cuộc mới biết", câu nói này thật khiến người khác phải suy nghĩ.

- Thập vương phi thật biết cách nói chuyện. Mấy câu nói này cũng hay đấy, nhưng ta thì không thấy hứng thú với mấy câu nói vớ vẩn của cô đâu.

Im lặng không được lâu, Liễu Thư Di lại vẫn chẳng hề thay đổi thái độ nói chuyện. Nếu như Dương Hàn Vũ không có ở đây thì nàng ta chẳng việc gì phải tốt bụng hay dè dặt gì cả. Thù hận sẽ tỏ ra thù hận, chính là không thể giấu được.

- Ta cũng chỉ nói thế thôi, cô muốn nghe thì nghe, không muốn nghe ta cũng không ép cô phải nghe, nhưng có những chuyện không thể dùng đôi mắt để phân biệt đúng sai đâu.

Đường Y Nguyệt vẫn không ngừng nhẹ nhàng khuyên nhủ Liễu Thư Di. Cô nói quả thưc không sai, nhưng cái chính là Liễu Thư Di dù nghe có lọt tai thì nàng ta cũng không phủ nhận cái mà nàng ta cho là sự thật. Đường Y Nguyệt chỉ có thể nói đến thế, cô cũng không muốn liên quan nhiều đến những chuyện của Liễu Thư Di.

- Đúng sai gì đấy? - Dương Hàn Vũ từ đâu xuất hiện, cũng không biết hắn đến từ bao giờ và đã nghe được những gì.

Đường Y Nguyệt thì vui vẻ nhưng ngược lại thì Liễu Thư di lại lo lắng, nàng ta sợ Dương Hàn Vũ nhìn thấy tính cách xấu của nàng ta. Hình tượng dịu dàng, ôn như, thông minh mà nàng ta tỏ ra từ xưa đến nay sợ là sẽ không còn nữa.

Nhưng Dương Hàn Vũ đi đến thái độ lại rất thoải mái, dường như mới nghe được đoạn mà Đường Y Nguyệt nói chứ không phải nàng ta nói, nhờ thế mà Liễu Thư Di thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Dương Hàn Vũ lúc đi tới không nhìn vào nàng ta nên nàng ta cảm thấy ghen tỵ. Gần đây ánh mắt mà Dương Hàn Vũ nhìn Đường Y Nguyệt dường như có cảm tình, hắn ta ngày càng đổ dồn ánh mắt về Đường Y Nguyệt nhiều hơn. Liễu Thư Di làm sao nhịn được chuyện này chứ. Nhìn cánh tay đang bị thương của mình, lời qua tiếng lại một lúc suýt nữa thì quên mất việc bản thân đang bị thương. Liễu Thư Di tận dụng vết thương liền tỏ vẻ yếu đuối, khụy xuống đất, Ngân Vân bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng ta:

- Quận chúa, người sao rồi.

Lúc này tất cả đều nhìn về phía Liễu Thư Di. Đường Tử Lâm muốn chạy tới đỡ nhưng lý trí mách bảo hắn không được đến gần nàng ta, cứ để cho nàng ta tiếp tục hận hắn, chỉ có như thế chân tướng về cái chết của Liễu Kỳ Minh mới không bị khơi ra. Dương Hàn Vũ thấy Liễu Thư Di bị thương liền lo lắng tiến tới hỏi han:

- Sao lại bị thương thế này?

Máu từ vết thương chảy ra ướt đẫm một phần cánh tay áo, Liễu Thư di dùng tay ôm lấy vết thương cố gắng để không cho máu chảy ra thêm. Dương Tiêu Lạc đứng ngoài từ đầu đến cuối, cô không muốn lộ ra dáng vẻ buồn bã của mình, bước tới chỗ Liễu Thư Di, cô nhẹ nhàng cúi người tạ lỗi:

- Xin lỗi, là lỗi của ta, nếu như ta không tùy tiện học bắn cung ở đây thì cô đã không bị thương.

Đường Tử Lâm có chút thương xót nhìn cô công chúa nhỏ nhắn Dương Tiêu Lạc tủi thân cúi đầu nhận lỗi. Thật ra Dương Tiêu Lạc cũng không phải cố tình, chuyện này không thể trách cô ấy được. Dương Hàn Vũ cũng đã hiểu ra sự tình, hắn cũng nghĩ giống như Đường Tử Lâm, hắn vỗ nhẹ vai Tiêu Lạc rồi nói:

- Cẩn thận một chút là được. Chuyện ngoài ý muốn này cũng không thể trách muội.

Nói xong Tiêu Lạc, Dương Hàn Vũ lại nhìn Đường Y Nguyệt, nói:

- Tiểu Đường, lại đây cùng ta đưa Thư Di đến thái y viện.

Đường Y Nguyệt trực tiếp đồng ý. Cuối cùng thì cô cũng không bị Dương Hàn Vũ và Liễu Thư Di bỏ lại đằng sau nữa rồi. Nhưng ngược lại, Liễu Thư Di thì không đồng tình chút nào, nàng ta cảm thấy bản thân đối với Dương Hàn Vũ không còn quan trọng như ngày xưa nữa.

Cuối cùng, Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt cùng nhau đưa Liễu Thư Di tới thái y viện, ngự hoa viên chỉ còn lại Đường Tử Lâm và Dương Tiêu Lạc ở lại. Không khí có chút ngại ngùng, Dương Tiêu Lạc không muốn quá căng thẳng nên chủ động mở lời, cô nói rất tự nhiên:

- Chuyện không may cũng qua rồi, hình như chỗ này không hợp phong thủy để học bắn cung cho lắm. Chúng ta đổi chỗ khác học vậy.

Đường Tử Lâm có chút ngây người vì không ngờ Dương Tiêu Lạc có thể lấy lại tinh thần nhanh đến thế. Hắn cũng không để ý gì nhiều thêm mà làm theo lời của Dương Tiêu Lạc, hai người chuyển chỗ luyện cung.

Phía bên thái y viện, Liễu Thư Di đã được xử lý xong vết thương. Tuy nhiên thái y dặn dò Liễu Thư Di trong mấy ngày tới không được sử dụng tay nhiều nếu không vết thương sẽ bị nứt ra. Nhưng vài ngày nữa là tới thọ yến rồi, Liễu Thư Di đã chuẩn bị một điệu múa mới mà nàng ta mới sáng tác ra, nếu như không thể cử động tay nhiều vậy thì phải múa thế nào đây. Ánh mắt thất vọng bắt đầu xuất hiện ngay tức khắc bị Dương Hàn Vũ nhìn thấy. Hắn mở lời an ủi:

- Ta biết thọ yến sắp tới muội sẽ múa tặng Hoàng Tổ Mẫu điệu múa mới. Với tình trạng như hiện tại thì muội không thể biểu diễn được, hay là chuyển cái khác được không, ta sẽ giúp muội, đợi đến sinh thần của mẫu phi thì hãy biểu diễn, được không?

Liễu Thư Di bắt đầu rưng rưng nước mắt, nếu như không thể biểu diễn điệu múa ấy ở thọ yến thì phải rất lâu sau mới có cơ hội thể hiện bản thân. Lúc trước Đường Y Nguyệt chưa xuất hiện thì lùi mấy cái thọ yến cũng được hết, nhưng từ khi Đường Y Nguyệt đến, mọi thứ xung quanh nàng ta chưa bao giờ diễn ra một cách êm đềm. Từ nhỏ đến lớn, Dương Hàn Vũ thích nhất là xem nàng ta múa, mỗi lần Liễu Thư Di sáng tạo ra điệu múa mới thì người đầu tiên xem chính là Dương Hàn Vũ. Nhưng bây giờ thì sao? Thời gian bên cạnh Đường Y Nguyệt còn nhiều hơn cả thời gian đọc sách của Dương Hàn Vũ vậy thì lấy đâu thời gian để xem điệu múa mới của nàng ta chứ. Thọ yến của Thái Hậu là cơ hội tốt nhất vậy mà cơ hội này cũng tan thành mây khói rồi. Chuyển cái khác sao? Đâu thể dễ dàng như nói chứ.

- Muội không muốn đổi. Tại sao muội phải đổi chứ?

Giọng nói có xen lẫn một chút nghẹn nào, Liễu Thư Di chính là cảm thấy tủi thân.

- Nhưng với tình trạng hiện tại, muội không thể nào cưỡng ép bản thân được. Ta cũng không cho phép muội xảy ra chuyện. - Dương Hàn Vũ cứng rắn hơn.

- Không cho phép? Chẳng phải là đã xảy ra rồi sao? Huynh cũng đâu phải ở cạnh ta cả ngày đâu. - Liễu Thư Di bắt đầu không thể khống chế cảm xúc của mình, nàng ta bắt đầu tức giận.

- Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, Tiêu Lạc cũng không cố ý, là lỗi của ta vì không thể bảo vệ muội.

- Lỗi của huynh sao? Đúng vậy, huynh cũng có một phần, nhưng Đường Tử Lâm mới là người đáng chết nhất. Hắn ta xuất thân là một quân binh vậy mà lại nghe lời công chúa dạy bắn cung ở ngự hoa viên, công chúa có thể không biết nhưng hắn mà lại không biết làm như vậy là rất nguy hiểm sao? Lại còn để một người vừa học được cách giương cung tập bắn, hắn chính là cố ý. Thoái thác trách nhiệm vốn dĩ là bản chất của hắn rồi.

Đường Y Nguyệt đứng bên Dương Hàn Vũ cuối cùng cũng không thể nghe lọt tai được nữa, cô lên tiếng:

- Liễu Thư Di, cô đừng có lúc nào cũng hất nước bẩn lên người của Đường gia như vậy.

- Đường gia các ngươi vốn dĩ là một đám bẩn thỉu rồi, còn cần ta hất sao?

- Thư Di... - Dương Hàn Vũ lớn tiếng.

Đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng với Liễu Thư Di, lần đầu tiên hắn gắt gỏng với nàng ta. Liễu Thư Di cũng thật sự rất bất ngờ với chuyện này, nhưng nàng ta không phải người yếu thế, hơn nữa cũng đang trong cơn bực tức, nàng ta nói tiếp:

- Ta nói sai sao? Huynh lại còn lớn tiếng với ta? Chuyện của Liễu Kỳ Minh huynh quên rồi sao? Dương Hàn Vũ, huynh làm ta quá thất vọng rồi.

Dương Hàn Vũ cũng nhận ra mình đã lớn tiếng với Liễu Thư Di nên ngay lập tức làm dịu cảm xúc của bản thân lại.

- Ta xin lỗi, ta không cố ý lớn tiếng với muội.

Liễu Thư Di lúc này chỉ có thể cười trong nước mắt:

- Xin lỗi? Chuyện đã làm ra thì xin lỗi còn có tác dụng sao?

Đường Y Nguyệt nhìn Dương hàn Vũ trầm lặng, cô không thể khoanh tay đứng nhìn cái bộ dạng cảm thấy tội lỗi của hắn, cô nói:

- Liễu Thư Di, cô cũng không còn là trẻ con nữa. Làm gì có người nào cả đời lúc nào cũng được ăn mật ngọt, cũng không có ai sống trên đời mà chưa từng phạm lỗi cả.

- Đừng làm như mình là người hiểu chuyện. Thập vương phi, chưa chắc ngươi đã đủ tư cách để dạy đời ta đâu.

- Ta không dạy đời cô, ta chỉ muốn cô mở to mắt ra nhìn cuộc đời này thôi.