Không muốn ở lại nhiều lời với Liễu Thư Di, Đường Y Nguyệt nói xong liền rời đi. Liễu Thư Di lúc này thì thấy bản thân thật nực cười, vậy mà lại chịu ngồi một chỗ để cho người mình không ưa dạy dỗ. Đường Y Nguyệt rời đi thì ánh mắt Dương Hàn Vũ nhìn theo, Liễu Thư di chứng kiến cảnh này, vết thương này thì đau chỗ nào chứ? Cái mà nàng ta nhìn thấy còn đau hơn thế. Kể từ khi Đường Y Nguyệt xuất hiện, ánh mắt của Dương Hàn Vũ gần như không còn đặt ở chỗ nàng ta nữa. Đến tận lúc này, cái cô đơn lạnh lẽo cuối cùng cũng bủa vây quanh người Liễu Thư Di rồi.
Không còn bồng bột gắt gỏng như vừa rồi, Liễu Thư Di nói với thái độ thờ ơ:
- Đường Y Nguyệt đi rồi, huynh cũng không cần ở đây làm gì, mau đi theo vương phi của huynh đi.
Dương Hàn Vũ biết Liễu Thư Di đang rất buồn, hắn đã từng hứa sẽ không để nàng ta chịu bất kì tổn thương nào, vậy mà giờ đây trước mặt hắn, Liễu Thư Di không còn cười vui như lúc trước nữa, cũng không nhõng nhẽo như khi xưa. Sự trầm lặng trên khuôn mặt của Dương Hàn vũ không mất đi mà ngược lại còn phiền muộn hơn, lúc này hắn cần yên tĩnh để nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Là một đại nam nhân, hắn không thể thất hứa, nhưng là một trượng phu, hắn không thể không nghĩ đến cảm giác của thê tử.
- Diệp Thành sẽ đưa muội về, ta còn có chút việc cần xử lý, xin lỗi.
Nói xong, Dương Hàn Vũ rời đi. Liễu Thư Di đã nhịn khóc đến nghẹn cổ rồi. Cho đến lúc này, Liễu Thư Di mới khóc, nước mắt lăn dài hai bên má, hình như đã lâu rồi, nàng ta chưa khóc như thế này. Khóc là một thứ khiến người ta cảm thấy rất mệt và Liễu Thư Di bây giò cũng vậy, nàng ta đang rất mệt mỏi.
Đường Y Nguyệt đi ra ngoài thì gặp Dương Minh Viễn, gặp lại người huynh đệ, Đường Y Nguyệt vui vẻ chào hỏi:
- A Tam ca ca, huynh định đi đâu à?
Dương Minh Viễn nhìn thấy Đường Y Nguyệt thì cảm thấy tinh thần phấn chấn lên hẳn, hắn chính là vô cùng hạnh phúc khi gặp được Đường Y Nguyệt. Thật ra không phải tình cờ, Dương Minh Viễn đã đi theo Đường Y Nguyệt kể từ khi cô vào trong cung rồi, chẳng qua là cô không biết thôi, lúc này thấy cô đi một mình nên hắn mới giả vờ đi qua để nói chuyện với cô.
- Ta định đi dạo một chút rồi hồi phủ. Mà sao muội là từ Thái Y viện đi ra? Không khỏe chỗ nào sao?
- Muội không sao, là Liễu Thư Di bị thương nên muội đưa cô ta đến đây.
- Thư Di? Nàng ta lúc nào cũng gây khó dễ cho muội, bị thương thì mặc xác nàng ta, muội quan tâm làm gì?
- Muội chỉ cảm thấy nàng ta có chút đáng thương thôi, mà dù sao giúp đỡ người khác coi như để tích đức đi.
Nói ra câu này, Đường Y Nguyệt quả thực thấy Liễu Thư Di rất đáng thương, từ nhỏ đã không có mẫu thân bên cạnh, phụ thân thì cũng không được ở bên cạnh nhiều vì phải thường xuyên chinh chiến sa trường, nàng ta chỉ có đại ca chăm sóc. Ấy vậy mà đại ca của nàng ta lại tử trận, thanh mai trúc mã Dương Hàn Vũ thì lại đi lấy nữ nhân khác làm thê, người ca ca Đường Tử Lâm mà nàng ta luôn kính trọng từ bé lại liên quan đến cái chết của đại ca mình. Nghĩ lại thì người đáng thương nhất không ai ngoài Liễu Thư Di.
Dương Minh Viễn thấy Đường Y Nguyệt nói tốt về Liễu Thư Di, hắn liền cười nhẹ, Tiểu Nguyệt của hắn thật sự luôn tốt bụng. Nhìn Đường Y Nguyệt, Dương Minh Viễn không kìm lòng được, hắn đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô rồi nói:
- Tiểu Nguyệt, có nhiều chuyện nếu như muội mềm lòng thì người chịu thiệt thòi sẽ là muội đấy.
- Tiểu Đường.
Dương Hàn Vũ nhìn thấy Dương Minh Viễn và Đường Y Nguyệt cười nói vui vẻ thì không chịu đứng yên, hắn tiến tới, kéo Đường Y Nguyệt đồng thời hất tay Dương Minh Viễn ra. Thái độ có chút khó chịu, hắn nói:
- Tâm trạng tam ca hôm nay có vẻ rất tốt nhỉ? Có phải đang vui vì chuẩn bị lập chính thất không?
- Ngoài nữ nhân ta yêu thì đừng ai mơ tưởng đến vị trí Tam vương phi. - Nghe lời nói của Dương Hàn Vũ thì Dương Minh Viễn thu lại nụ cười và hùng hổ tuyên bố.
- Vậy tiểu đệ chúc huynh sớm cưới được người mình yêu, còn Thập vương phi của đệ đây thì lần sau nếu có gặp huynh cũng đừng động tay động chân, được không?
- Ta quen biết Tiểu Nguyệt trước đệ, chuyện ta thân thiết với muội ấy cũng là bình thường, đệ cần gì phải cấm cản ta như thế.
- Ta không cần biết huynh và nàng ấy quen nhau từ khi nào, nhưng hiện tại Tiểu Đường là thê tử của đệ, phải hành xử thế nào cho đúng mực chắc đệ không cần phải nói nhiều nữa đúng không, Tam ca?
Dương Minh viễn nghe được từ "thê tử của đệ" thì hắn lập tức câm nín. Sự thật thì vẫn là sự thật, con người không thể nào né tránh được hiện thực. Hắn chính là hối hận khi lúc đó không tự mình đứng ra nhận lấy mối hôn sự này. Nếu như người hắn lấy là Đường Y Nguyệt thì hiện tại người mà Dương Hàn Vũ phải lấy chính là Cố Quân Dao. Ông trời chính là đang trêu đùa hắn sao?
Đường Y Nguyệt thấy không khí có chút ngột ngạt, hai tên nam nhân này không ai chịu nhường ai. Cứ cãi qua cãi lại không chừng lại động thủ thì rắc rối to. Không thể để yên như thế, Đường Y Nguyệt chủ động cầm lấy tay Dương Hàn Vũ rồi nói:
- A Vũ, không phải chàng nói hôm nay sẽ đưa ta đi mua y phục sao? Chúng ta xuất cung thôi.
Thấy Đường Y Nguyệt chủ động, Dương Hàn Vũ cảm thấy vui lên hẳn, hắn cười nhẹ nhìn Đường Y Nguyệt:
- Đi thôi, chúng ta xuất cung đi mua phục.
Trước khi đi, Đường Y Nguyệt không quên tạm biệt Dương Minh Viễn:
- A Tam ca ca, muội về trước đây.
Dương Hàn Vũ lúc này không hề để ý tới Dương Minh Viễn mà trực tiếp đưa Đường Y Nguyệt đi. Dáng vẻ của hắn bây giờ chính là cực kỳ đắc ý. Sau khi xuất cung, hai người vui vẻ cùng nhau đi mua y phục mới để mặc trong buổi thọ yến. Từ lúc hai người bày tỏ tình ý với nhau thì trong mắt họ đối phương lúc nào cũng rất thu hút. Đi thử cả một buổi chiều mới ứng ý được vài bộ y phục, chỉ cần là Đường Y Nguyệt thích, Dương Hàn Vũ lập tức mua.
Những ngày êm đềm cứ thế trôi qua, thọ yến đã đến ngày tổ chức. Dương Tiêu Lạc sau vài ngày luyện bắn cung cuối cùng cũng có thể tự mình bắn. Đường Tử Lâm cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đối với hắn mà nói, Dương Tiêu Lạc giống như học trò của mình vì vậy hắn rất mong chờ màn biểu diễn của cô.
Quan viên quý tộc đều đổ xô đến hoàng cung, thọ yến lần này tổ chức cũng rất lớn. Sứ giả của các nước láng giềng cũng mang theo lễ vật quý giá đến mừng thọ.
Đường Y Nguyệt thức dậy từ sớm để trang điểm, cô chọn bộ y phục màu trắng thướt tha, không cầu kì nhưng rất đẹp, phù hợp với dáng người của cô, một thân bạch y làm toát lên vẻ đẹp vốn có của Đường Y Nguyệt. Trên tóc cũng có một vài phụ kiện nhỏ nhắn tinh tế, đặc biệt là Bạch Lê Hoa, cây trâm mà Dương Hàn Vũ tặng cho cô. Thành thật mà nói, Đường Y Nguyệt quả thực là một mỹ nhân. Dương Hàn Vũ hôm nay cũng một thân bạch y, soái khí, bá đạo nhưng cũng có nét dịu dàng. Hai ngươi đứng cạnh nhau trông cực kì xứng đôi vừa lứa. Khi nhìn thấy Đường Y Nguyệt bước ra thì Dương Hàn Vũ có chút ngây người, nhưng cũng không lạ lẫm, Thập vương phi của hắn chính là đẹp nhất.
Hai người chuẩn bị xong xuôi cũng vào cung. Sau khi vào cung, người đầu tiên mà Đường Y Nguyệt tìm chính là Dương Tiêu Lạc và Lăng Uyển Đình. Cũng may hai người họ đang ở cùng nhau, đỡ cho cô phải cực khổ đi tìm. Dương Hàn Vũ cũng để thê tử của mình đi vui chơi còn mình thì ra nơi của các vương gia tụ họp để uống trà hàn huyên.
Lăng Uyển Đình nhìn thấy Đường Y Nguyệt liền tay bắt mặt mừng:
- Tiểu Nguyệt của tôi ơi, sao muội lại đến muộn thế này.
Dương Tiêu Lạc thì ngây ngất với sự xinh đẹp của Đường Y Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt tỷ, hôm nay tỷ chính là hoa khôi đó.
- Hai cái người này... - Đường Y Nguyệt ngại ngùng đáp trả.
Ba người hôm nay đều rất xinh đẹp, họ vui vẻ đứng cạnh nhau trò chuyện. Cách đó không xa thì Dương Tiêu Mạn đứng nhìn họ bằng một ánh mắt không mấy thân thiện. Từ nhỏ đã là người luôn kiêu hãnh, nàng ta đương nhiên không chịu nổi khi có người khác nổi bật hơn mình. Nàng ta quyết định tiến tới thể hiện.
Yểu điệu, thướt tha, nàng ta tự giác nhún người hành lễ:
- Tiêu Mạn xin thỉnh an Thập vương phi, Uyển Đình công chúa.
Đường Y Nguyệt nhìn nàng ta rồi cười xã giao:
- Được rồi, Thập Nhị muội không cần đa lễ.
- Đa tạ Thập vương tẩu, Uyển Đình công chúa.
Xong lễ, nàng ta đánh mắt sang Dương Tiêu Mạn bắt bẻ:
- Thập Tam muội trước mặt trưởng bối có lẽ nên giữ thể diện cho tỷ tỷ ta một chút được không? Kính trên nhường dưới chắc muội cũng được học rồi, trước mặt hai vị trưởng bối đây vậy mà muội lại khiến ta mất hết thể diện sao?
Dương Tiêu Lạc ngán ngẩm với thói quen nói năng trừu tượng của Dương Tiêu Mạn, cô nói:
- Muốn nói gì thì cứ nói thẳng, tỷ vòng vo làm gì.
- Ta đã nói như thế rồi mà muội còn không hiểu ư? Là một công chúa, là người hoàng thất, muội nên chú ý một chút, nhanh nhẹn một chút, biết điều một chút,...
- Nói ngắn gọn - Dương Tiêu Lạc bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Hành lễ - Dương Tiêu Mạn tự mình đắc ý.
Dương Tiêu Lạc ngán ngẩm thở dài sau đó cô miễn cưỡng cúi người hành lễ. Dương Tiêu Mạn tâm trạng tốt hơn hẳn.
Dương Tiêu Mạn không có ý định đi ra nơi khác, Dương Tiêu Lạc thì lại không muốn ở gần nàng ta một chút nào, cô có chút gắt gỏng:
- Thập Nhị tỷ, tỷ còn muốn đứng đây đến khi nào, bọn ta đang nói chuyện riêng mà.
Dương Tiêu Mạn mặt dày không đi:
- Muội có thể ra chỗ khác mà, ta cảm thấy chỗ này rất hợp để ta tìm được phò mã của ta.
- Được, tỷ cứ đứng đây mà chờ phò mã tương lai của mình, muội đi.
Dương Tiêu Lạc nói xong liền ra hiệu cho hai người kia cùng đi. Gặp Dương Tiêu Mạn coi như cô đen đủi đi. Rõ ràng cùng tuổi nhưng nàng ta lại được làm tỷ tỷ, đúng là khiến người ta tức chết mà. Nếu như mẫu phi sinh cô ra trước mấy ngày thì bây giờ cô đã không phải gọi cái người đáng ghét kia làm tỷ tỷ rồi.
Trong cơn giận nên không quan sát xung quanh, vừa thoát khỏi Dương Tiêu Mạn thì lại gặp đen đủi tiếp. Dương Tiêu Lạc đập đầu vào một hộp quà sau đó bị mắc tóc vào khóa hộp mà hộp quà này đang được một nam nhân cầm trên tay. Chỉ kịp kêu "Á" lên một tiếng, còn Đường Y Nguyệt và Lăng Uyển Đình cũng đứng chết lặng tại chỗ, không biết nên nói gì. Dương Tiêu Mạn chỉ trong một giây liền mê mẩn luôn vị nam tử này. Còn vị nam tử này cũng chỉ biết câm nín, nghe tiếng đập đầu thôi cũng đã thấy đau rồi.
- Vương tử, người không sao chứ? - phía sau vị nam nhân ấy bước ra một người nhìn giống như hộ vệ.
Người được gọi là Vương tử kia liền lắc đầu, còn Dương Tiêu Lạc đang trong cơn nóng giận, lại găp phải mấy tên đầu gỗ như này, đã nóng càng thêm nóng. Cô tức giận nói:
- Các ngươi không sao nhưng ta có sao.
Vừa nói, Dương Tiêu Lạc vừa cố gắng gỡ tóc mình. Thấy nữ nhân trước mắt đang chật vật khó khăn, vị Vương tử này liền dịu dàng mở lời:
- Tiểu thư có cần ta giúp không?
- Bớt phí lời lại, mau gỡ ra cho ta - Dương Tiêu Lạc cáu gắt.
Vị hộ vệ kia nghiêm mình tiến tới, mặt lạnh băng:
- Không được vô lễ với Vương tử.
Vương tử dùng tay ra hiệu cho hộ vệ lui xuống rồi giúp Dương Tiêu Lạc. Đường Y Nguyệt và Lăng Uyển Đình đứng lóng ngóng bên ngoài vì sợ càng nhiều người gỡ thì lại càng rối. Một lát sau, tóc cuối cùng cùng được gỡ ra, Dương Tiêu Lạc lúc này mới có thể nhìn rõ cái tên đã châm lửa chọc tức mình. Vương tử cũng nhìn Dương Tiêu Lạc nhưng ánh mắt lại dịu dàng. Có thể coi như vị Vương tử nà đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi.
Dương Tiêu Lạc khó chịu nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhờ phúc của ngươi mà giờ ta trở trành trò cười rồi đấy.
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Dương Tiêu Mạn chớp thời cơ chạy tới, bắt đầu diễn xuất:
- Tiểu muội có chút lỗ mãng, mong công tử rộng lượng bỏ qua.
- Ta cũng có lỗi, không thể trách muội muội của cô được. - Vương tử cảm thấy áy náy.
- Cái gì mà cũng, rõ ràng là ngươi sai hoàn toàn. - Dương Tiêu Lạc lên tiếng,
Hộ vệ lại tiến lên, nghiêm nghị nói:
- Mong vị tiểu thư này thận trọng lời nói, Vương tử không phải là người mà cô có thể xúc phạm đâu.
Đường Y Nguyệt im lặng hồi lâu cũng cười trừ rồi nói:
- Nghe vị huynh đệ này gọi là Vương tử, ta nghĩ công tử hẳn là người đức cao vọng trọng rồi.
Vương tử không nói gì, hắn cười ngầm xác nhận. Tên hộ vệ thì không thế, hắn kiêu hãnh lớn tiếng nói:
- Quả thật Vương tử nhà ta là người đức cao vọng trọng. Vương tử là chủ nhân của Cửu Lăng quốc, là người mà không phải ai cũng có thể xúc phạm.