Nghe hộ vệ của mình nói hơi nhiều, hắn ra hiệu cho lui rồi nhắc nhỏ:
- Trần Lập, ngươi nói hơi nhiều rồi đấy.
Trần Lập cúi đầu nhận lỗi rồi quay lại chỗ cũ. Vương tử bắt đầu giới thiệu mình:
- Cửu Lăng quốc vốn chỉ là một tiểu vương quốc nên không dám nhắc tới. Ta thân là Vương tử của một đất nước vậy mà lại hành xử có chút lỗ mãng với vị tiểu thư đây, thật sự rất hổ thẹn.
Dương Tiêu Mạn nghe thấy những lời này liên phấn khởi, phò mã mà nàng ta cần không phải đến rồi sao. Cái gì mà tiểu vương quốc chứ, ai mà không nghe qua danh tiếng của Cửu Lăng, tuy không rộng không lớn, không bành trướng thế lực nhưng bù lại là có rất nhiều tiền. Cửu Lăng lấy kinh doanh buôn bán làm chủ, mặc kệ bên ngoài có đấu tranh cướp thành trì cướp đất đai, Cửu Lăng vẫn yên tĩnh một chỗ để buôn bán. Nam Lăng và Cửu Lăng cũng được coi là mối quan hệ làm ăn. Thật quá hợp để kết thân rồi.
Dương Tiêu Lạc vẫn không dứt được cái bực tức trong người, Dương Tiêu Mạn thì dán mắt vào dung nhan khuynh thành kia, Lăng Uyển Đình cũng chẳng muốn quản cho lắm. Đường Y Nguyệt thấy không khí có chút ngượng ngùng, cô liền vui vẻ nói:
- Vương tử quá lời rồi. Thật ra thân phận của chúng ta cũng không cách biệt quá lớn. Ta là Thập vương phi của Nam Lăng, vừa rồi va chạm với Vương tử là Thập Tam công chúa của chúng tôi, Dương Tiêu Lạc, vị này là Thập nhị công chúa Dương Tiêu Mạn, còn vị này là Nhị công chúa Thiên Lăng quốc Lăng Uyển Đình.
- Hóa ra đều mang thân phận hoàng thất, vậy thì đúng như lời Thập vương phi nói rồi. - Vương tử dường như có chút phấn khởi.
Vừa hay Dương Tiêu Lạc nhìn ra được cái phấn khởi đó, cô liền không kiềm chế được mình:
- Ngươi vui vẻ cái gì chứ, đừng có mà vội đắc ý. Ai mà biết được ngươi là Vương tử thật hay giả. Ta từng được nghe Hoàng tổ mẫu kể vể Vương tử của Cửu Lăng quốc Cửu Vĩ Thành, nghe nói Cửu Vĩ Thành được đến Nam Lăng chơi một thời gian. Hoàng tổ mẫu của ta với Hoàng tổ mẫu của Cửu Vĩ Thành là tỷ muội thân thiết chơi cùng nhau từ nhỏ. Nếu ta nhớ không lầm thì Cửu Vĩ Thành được hoàng tổ mẫu của mình đưa đến Nam Lăng năm tám tuổi. Khi đó bổn công chúa năm tuổi, nghịch ngợm nên làm đổ trà nóng lên cánh tay của hắn, nếu như ngươi thật sự là Cửu Vĩ Thành thì mau vén tay áo lên để ta kiểm chứng.
- Thì ra là muội à, cái tật hấp tấp vẫn không chịu mất đi nhỉ. - Cửu Vĩ Thành tay bắt mặt mừng.
Nói xong, hắn vén tay áo của mình lên, quả thật trên cánh tay có một vết xẹo do phỏng nước gây ra. Hắn quả thực là Cửu Vĩ Thành. Tưởng là xui xẻo ai ngờ lại gặp được cố nhân, Dương Tiêu Lạc lúc này bắt đầu dịu lại cảm xúc.
- Hay lắm Cửu Vĩ Thành, lần đầu gặp huynh vẫn còn là tên nhóc động chút là khóc nhè vậy mà bây giờ đã trở thành người đứng đầu một vương quốc rồi. Khá lắm.
- Nếu như cho ta chọn thì ta thích làm người bình thường hơn. - Cửu Vĩ Thành có chút nặng lòng.
Đường Y Nguyệt đấy không khí vùa tốt lên lại có chút trừng xuống thì lại lên tiếng:
- Thật không ngờ mọi người đều là người quen, thật vui khi được gặp lại nhau nhỉ. Còn bây giờ thì vào bàn thôi, Thọ yến sắp bắt đầu rồi.
Ai nấy đều nghe lời Đường Y Nguyệt đi tìm chỗ ngồi của mình, Dương Tiêu Lạc cảm thấy lời nói vừa rồi có vẻ khiến cho Cửu Vĩ Thành buồn nên có chút áy náy nhưng cô quyết định không nói gì thêm mà chỉ lủi thủi tìm chỗ của mình. Dương Tiêu Mạn vẫn trong trạng thái trên mây, vô thức đi theo Cửu Vĩ Thành còn Cửu Vĩ Thành thì lại theo chân Dương Tiêu Lạc không rời.
Thọ yến bắt đầu, ai nấy đều đã an tọa, các vương gia cũng trở lại thọ yến, Hoàng thượng thận trọng đỡ Thái hậu vào ghế theo sau là một dàn hậu cung.
Thái hậu mở lời khai tiệc, mọi người cầm chén rượu trên tay rồi đồng thanh :" Kính chúc Thái Hậu phúc lộc hoan hỉ - trường sinh vô cực".
Sau khi Thái Hậu ban ngồi, tất cả những người có mặt đều vui vẻ thưởng thức ca múa. Tiếp đến là phần tặng lễ vật chúc tho Thái Hậu. Mở đầu là món quà đến từ Hoàng Thượng và các phi tần trong cung, ai nấy đều lấy ra những trân bảo báu vật để lấy lòng Thái Hậu. Lượt tặng lễ vật tiếp theo là của các sứ giả của các nước gần xa. Đa phần đều là sứ giả mang lễ vật đến, chỉ riêng Cửu Lăng quốc thì có chút đặc biệt.
"Vương tử Cửu Lăng quốc diện kiến" - Công công đại diện phát ngôn thông báo.
Bước đi chững chạc, mặt mũi anh tuấn, từng bước từng bước, dáng vẻ tiêu soái của Cửu Vĩ Thành đã khiến cho những nữ nhân có mặt ở đó đều mê mẩn ngắm nhìn. Đường Y Nguyệt cũng chậc lên thành tiếng:
- Cửu Vĩ Thành thật sự rất thu hút người nhìn.
Dương Hàn Vũ ngồi bên cạnh nghe thấy hết những lời Đường Y Nguyệt vừa cảm thán liền có chút hờn dỗi:
- Nàng dám khen nam nhân khác trước mặt ta?
- Không có, ta không có khen hắn, mấy người thu hút như thế đều là người xấu, không đáng cho ta khen, trong mắt ta chàng là nam nhân tốt nhất trên đời - Đường Y Nguyệt giải thích dí dỏm.
Dương Hàn Vũ hài lòng gật đầu nhưng ngay sau đó liền phát hiện trong lời nói của Đường Y Nguyệt có gì đó không hợp lý cho lắm. Người thu hút người khác là người xấu, hắn lại là nam nhân tốt thế chẳng phải là chê hắn không có sức hút sao?
- Đường Y Nguyệt, nàng dám chê ta...
Đường Y Nguyệt lần này hờn dỗi ngược lại vì lời nói vừa rồi của Dương Hàn Vũ:
- Chàng vừa gọi ta là gì? Đường Y Nguyệt? Không phải Tiểu Đường sao? Có phải chàng chán ta rồi đúng không?
Dương Hàn Vũ chợt nhận ra mình lỡ lời liền rối lên, ôm lấy cánh tay của Đường Y Nguyệt rồi dựa vào, gương mặt hối lỗi:
- Không phải, tuyệt đối không phải, lần sau ta không dám lỡ lời nữa. Tiểu Đường đừng giận phu quân của nàng ha.
Đường Y Nguyệt bị Dương Hàn Vũ làm cho bật cười, đúng là lần đầu tiên thấy cái bộ dạng làm nũng này của Dương Hàn Vũ luôn:
- Chàng còn cần thể diện nữa không? Bao nhiêu người đang nhìn chàng làm nũng với ta đấy.
- Không cần, ta chỉ cần nàng không giận ta thôi.
- Được rồi, được rồi, ta không giận chàng, ta không dám giận chàng nữa. - Đường Y Nguyệt quả thật không thể nào nhịn nổi cười nữa, cô vừa cười vừa nói.
Dương Hàn Vũ đạt được ý mình thì liền buông tay Đường Y Nguyệt ra rồi nắm lấy bàn tay cô, hai người cùng nhau thưởng thức buổi thọ yến.
Dương Minh Viễn ngồi đối diện chứng kiến tất cả. Hắn nhận ra rằng Đường Y Nguyệt không còn đối đầu với Dương Hàn Vũ như trước nữa mà ngược lại tình cảm hai người ngày càng gắn bó. Nếu như tình hình cứ tiếp diễn thì cơ hội để hắn đến bên Đường Y Nguyệt sẽ thấp đi. Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu như không có Đường Y Nguyệt bên cạnh thì hắn sẽ trở nên thế nào. Hắn bắt đầu phân vân về chuyện mà Hoàng hậu đã nói khi trước.
Cửu Vĩ Thành dâng lên viên ngọc quý của Cửu Lăng, viên ngọc trong suốt nhưng bên trong lại lấp lánh giống như những ngôi sao nhỏ được bao bọc bởi vầng trăng tròn, ai nấy đều trầm trồ khi nhìn thấy viên ngọc này. Khi dâng lên, Cửu Vĩ Thành có gọi viên ngọc là Tinh Nguyệt Châu. Thái Hậu vô cùng hài lòng với lễ vật này, bà cười hiền từ rồi nói:
- Con đến dự thọ yến của ta là ta đã vui lắm rồi, lại còn tặng cho ta lễ vật quý giá thế này. Thành nhi có lòng rồi, nếu không quá bận thì con hãy ở lại Nam Lăng chơi vài ngày.
- Đa tạ Thái Hậu nhưng có lẽ con chỉ ở được đến chiều mai thôi, con không thể rời vương vị quá lâu được - Cửu Vĩ Thành lễ phép đáp lại.
- Đứa trẻ chăm chỉ này, con nên để cho bản thân thư giãn một chút. Ta biết con mới kế vị không lâu, có nhiều việc cần xử lý nhưng nhớ phải cho bản thân thời gian để nghỉ ngơi, đừng quá bận rộn. - Thái Hậu dịu dàng đưa lời khuyên.
- Thành nhi đa tạ lời dạy bảo của Thái Hậu.
- Tốt, tốt lắm, con có thể về chỗ ngồi rồi.
Cửu Vĩ Thành về lại chỗ của mình. Tiếp đến là lễ vật của con cháu hoàng thất. Người tiên phong là Dương Tiêu Mạn. Dương Tiêu Mạn dâng lên bức họa chân dung Thái Hậu, thật sự không thể nào chê được tài năng của Dương Tiêu Mạn, nàng ta làm thật sự rất tốt, chân dung được họa nhìn rất chân thực. Ai nấy đều không tiếc lời mà khen ngợi tài năng của Dương Tiêu Mạn. Kết thúc phần tặng lễ vật của Dương Tiêu Mạn thì đến lượt các vương gia công chúa khác, ngoài tặng lễ vật, không ít người còn biểu diễn tài nghệ của mình, đến lượt Dương Hàn Vũ và Đường Y Nguyệt, hai người bước lên phía trước. Dương Hàn Vũ cầm lễ vật dâng lên, lễ vật cũng không phải thứ quá đặc biệt, phu thê Thập vương gia dâng lên một chiếc trâm cài tóc vàng hình phượng hoàng sải cánh, đây là cây trâm được làm riêng. Thái Hậu nhận lễ vật trong sự mãn nguyện, sau đó liền nói:
- Thập vương phi, ta nghe nói con hát rất hay, liệu có thể hát tặng ta được không?
- Dạ được. - Đường Y Nguyệt không chần chừ mà trực tiếp đồng ý.
Đường Y Nguyệt gật nhẹ đầu ra hiệu với Dương Hàn Vũ, Dương Hàn Vũ hiểu ý của cô, hắn đi lấy đồ của mình, Đường Y Nguyệt cũng ra giữa đứng. Dương Hàn Vũ đặt đàn tranh của mình lên bàn, Đường Y Nguyệt mỉm cười, hai người bắt đầu một khung cảnh "phu thê hòa hợp".
Tiếng đàn du dương cất lên, Đường Y Nguyệt cũng theo tiếng đàn rồi cất lên tiếng hát. Đàn ca hòa hợp, danh xứng với thực, giọng hát của Đường Y Nguyệt có thể được cho là đứng đầu Nam Lăng quốc rất thu hút người nghe. Trong lúc mọi người đang ngân nga, đu đưa theo tiếng hát của Đường Y Nguyệt thì cách đó không xa, Liễu Thư Di đứng lặng người rơi nước mắt. Cái khung cảnh này không phải vốn dĩ thuộc về nàng ta hay sao? Tại sao lại đổi thành Đường Y Nguyệt rồi? Nàng ta nhớ lại từng dịp từng dịp lễ, những lần hoàng cung mở yến tiệc, Liễu Thư Di thu hút người xung quanh với sự uyển chuyển của mình trong từng điệu múa, đằng sau nàng ta vẫn luôn là tiếng đàn của Dương Hàn Vũ. Lúc đó ai cũng khen ngợi sự hòa hợp ấy, ai cũng nói họ thật xứng đôi, ai cũng nói Liễu Thư Di là đệ nhất tài nữ của Nam Lăng. Nhưng bây giờ thì sao chứ? Tại sao ai cũng thay đổi, thậm chí họ còn không để ý đến sự có mặt của nàng ta, không một ai thắc mắc giờ này Liễu Thư Di đang ở đâu. Nếu như lúc này Liễu Thư Di không khóc thì còn đợi đến lúc nào nữa chứ, vốn dĩ nàng ta không hề mạnh mẽ như bên ngoài.