Phương Tri Li Bất Khả

Chương 29: Ban hôn

Màn biểu diễn kết thúc với sự ngưỡng mộ của tất cả mọi người nhưng không phải ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ hai người. Dương Minh Viễn không mấy vui vẻ khi nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mắt mình. Hắn thất vọng và tủi thân, tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh đến thế chứ. Chỉ mới đây thôi Tiểu Nguyệt của hắn không quá vui vẻ với mỗi hôn sự này nhưng bây giờ thì trông nàng ấy thật hạnh phúc. Không, Dương Minh Viễn trực tiếp phủ nhận đi suy nghĩ trong đầu mình, hắn chắc chắn rằng Tiểu Nguyệt của hắn không hề hạnh phúc mà nàng ấy chỉ cố gắng tỏ vẻ ra như vậy thôi, chỉ có ở bên hắn, ở bên Dương Minh Viễn thì nàng ấy mới thật sự hạnh phúc được, đúng vậy chỉ có bên cạnh hắn thì Đường Y Nguyệt mới thật sự vui vẻ. Vậy hắn phải làm sao đây? làm sao để cho Tiểu Nguyệt có thể trở về bên hắn. Chính lúc này, lời nói của Hoàng Hậu vang lại bên tai Dương Minh Viễn. Chỉ cần ngồi vào hoàng vị, hắn sẽ có tất cả bao gồm cả Đường Y Nguyệt nhưng với điều kiện hắn phải nạp Cố Quân Dao làm chính thất.

Nghĩ đến đây thì Dương Minh Viễn có chút ngập ngừng nhưng rồi hắn lại chợt nghĩ ra một chuyện gì đó. Nếu như hắn trở thành hoàng đế, hắn sẽ có quyền thay đổi mọi chuyện, vậy thì Cố Quân Dao sẽ chỉ tạm thời là chính thất, sau khi nắm được quyền vị hắn sẽ phế Cố Quân Dao và đưa Đường Y Nguyệt lên làm chính thất, quả là ý hay.

Đã đến lúc Dương Tiêu Lạc thể hiện món quà của mình dành cho Thái Hậu. Sau bao ngày nỗ lực thì cuối cùng Dương Tiêu Lạc đã có tự tin bước lên một mình. Vời tư cách là một người thầy dạy bắn cung thì Đường Tử Lâm cũng giơ tay ra hiệu cổ vũ tinh thần cho Dương Tiêu Lạc và cô nàng ấy cũng đã nhận được rồi. Ai cũng tò mò về mà biểu diễn của Dương Tiêu Lạc vì mọi thứ chuẩn bị khá là kỳ lạ. Như đã nói, Đường Y Nguyệt đã tìm được một mặt đá phẳng bóng loáng dành riêng cho Dương Tiêu Lạc, nhờ vào việc đã xin phép được sử dụng vũ khí trong khi diễn và được hoàng thượng phê chuẩn nên không có gì phải lo lắng cả. Dương Tiêu Lạc thay đồ xong bước ra, ai cũng ngước mắt nhìn không rời, quả thực là một đại mỹ nhân mà, sao lại có thể thướt tha và xinh đẹp đến thế chứ. Một thân bạch y, ánh mắt có hồn thật sự rất lôi cuốn. Moi thứ đã sẵn sàng, Dương Tiêu Lạc bắt đầu nhảy múa cùng với cây bút lớn trên tay. Từng động tác, từng đường nét, vừa nhan, vừa uyển chuyển nhưng lại rất gọn gàng, từng nét họa Thái Hậu được hiện ra ngày một rõ ràng. Ra rồi ra rồi, ai cũng nhìn ra được chân dung của Thái hậu rồi, thật chân thực làm sao, nét vẽ ấy giống như họa ra được cả nội tâm bên trong của Thái Hậu vậy, sắc sảo, nhân hậu, bao dung. Thật quá tuyệt vời. Xong xuôi chân dung Thái Hậu, Dương Tiêu Lạc bắt đầu đổi dụng cụ để họa phượng hoàng, chiếc bút lông được nhúng rượu trước sau đó Dương Tiêu Lạc lại nhúng cào bột than rồi vẽ lên trên tảng đá, chất dính không phải quá tốt nên những đường vẽ trên đá có chút mờ ảo, người xem đều cảm thấy có chút tụt cảm xúc đối với những nét vẽ mờ này.

Không bị tác động bởi không khí quanh mình, Tiêu Lạc vẫn tiếp tục vẽ hoàn thành tiết mục của mình. Những đường múa uyển chuyển vẫn không hề thay đổi, trông nàng thật mê người. Phượng hoàng to lớn bay lượn trên thái hậu đã được vẽ xong, bây giờ là công đoạn cuối cùng, bắn cung. Cung tên có lửa được chuẩn bị sẵn và đưa lên, Tiêu Lạc cẩn thẩn di chuyển ra phía xa để gương cung. Cô ngắm chuẩn đầu phượng hoàng rồi bật lên thật cao. Tay thả dây cung một cách dứt khoát. Cung tên bay thẳng đến mục tiêu, lửa bắt đầu từ đó lan ra từ đầu đến đuôi. Một vị quan thốt lên:" Là phượng hoàng lửa". Lần này thì ai cũng đứng hết lên mà vỗ tay cảm thán. Nhưng Dương Tiêu Lạc lại có chút khó khăn, vì bản thân đã thấm mệt cộng thêm kéo dây cung cần dùng lực mạnh nên sau thì thả dây cô có chút bất cân bằng mà xoay người ngã xuống. Tuy nhiên thì chưa kịp ngã xuống, một cánh tay lực lưỡng đã nhấc bổng người cô lên rồi thả cô nhẹ nhàng chạm đất. Cánh tay đó không phải của ai khác, là Cửu Vĩ Thành. Hắn đã nhanh chóng bật dậy khi nhìn thấy Tiêu Lạc gặp khó khăn. Xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống dưới, hai mắt nhìn nhau quả thực có chút ngại ngùng, Dương Tiêu Lạc tiếp đất an toàn thì nói nhỏ:

- Cảm ơn huynh.

- Vậy thì nhớ phải trả ơn ta cho đàng hoàng nhé - Cửu Vĩ Thành dí dỏm đáp.

Dương Tiêu Lạc ngượng, cô đẩy Cửu Vĩ Thành ra rồi cúi người kết thúc phần biểu diễn. Tràng vỗ tay ngày càng to ngày càng dài, ai ai cũng hết lòng cảm phục tài nghệ của vị công chúa này.

Thái Hậu hài lòng nhìn đứa cháu gái nhỏ nhắn của mình rồi hết lời khen ngợi:

- Lạc nhi, con thật sự làm ta rất bất ngờ, hôm nay Lạc nhi của ta thật sự là tuyệt nhất.

- Đa tạ Hoàng tổ mẫu đã khen ngợi ạ. - Dương Tiêu Lạc không giấu được niềm vui của mình.

Hoàng thượng cũng phải ngạc nhiên:

- Lạc nhi, làm sao mà con có thể làm ra một con phượng hoàng lửa sống động đến thế chứ?

- Thần nhi dùng bột than thưa phụ hoàng và cả cây bút có nhúng rượu nữa ạ. - Dương Tiêu Lạc tự tin trả lời.

- Thông minh, ta nhất định phải ban thưởng cho con. - Hoàng thượng không thể giấu được niềm vui của mình, quả thật rất nở mày nở mặt.

- Phụ hoàng, thật ra không phải hoàn toàn do thần nhi nghĩ ra đâu ạ, là nhờ Thập vương tẩu đã giúp thần nhi rất nhiều.

- Thập vương phi sao?

Đường Y Nguyệt đột nhiên được nhắc đến liền đứng dậy hành lễ.

- Thật ra con cũng không giúp gì nhiều, chỉ đề ra vài gợi ý nhỏ cho muội ấy thôi ạ, là Lạc nhi thông minh và tài năng nên mới có thể vẽ ra một tác phẩm tuyệt vời thế này.

Các vị sứ giả gần xa ai cũng mở lời khen ngợi:

- Nam Lăng thật có phúc mà, ngay đến cả một vương phi cũng thông minh như thế.

- Những đứa con của hoàng đế Nam Lăng thật tài giỏi.

- Vị công chúa này vừa xinh đẹp vừa thông minh mà.

Hoàng thượng thật sự rất mát mặt, tuy nhiên vẫn phải trấn an lại sự ồn nào náo nhiệt đầy tích cực kia. Thọ yến vẫn tiếp tục, Liễu Thư Di là người duy nhất vắng mặt. Đến cuối thọ yến, Dương Minh Viễn đột ngột đi lên rồi quỳ hành lễ, hắn có vẻ kiên định khi chuẩn bị nói về diều này:

- Thần nhi bái kiến phụ hoàng, thỉnh an hoàng tổ mẫu và các vị nương nương.

Thái Hậu cũng có chút bất ngờ:

- Viễn nhi còn lễ vật muốn tặng nữa sao? Món quà của con ta đã thấy rất tốt rồi.

-Viễn nhi, con còn việc gì sao? - Hoàng thượng cũng không tránh khỏi thắc mắc.

Dương Minh Viễn tiếp tục thưa:

- Thần nhi quả thực muốn khẩn xin một việc.

- Con nói thử ta nghe xem - Thái hậu nhẹ nhàng nói.

- Hồi bẩm hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, thần nhi muốn xin từ phụ hoàng chiếu chỉ ban hôn ạ. - Ánh mắt chưa hắn bao giờ kiên quyết như thế.

- Chiếu chỉ ban hôn? Là vị tiểu thư nhà nào đã lọt vào mắt Viễn nhi của ta vậy? - Thái hậu vui vẻ thắc mắc.

- Bẩm hoàng tổ mẫu, thần nhi muốn lập Cố Quân Dao, đích nữ của Thừa Tướng phủ làm chính thất. Khẩn xin Hoàng tổ mã và phụ hoàng thành toàn.

- Cố Quân Dao? - Hoàng thượng vô thức nói ra.

Cố Quân Dao nghe thấy tên mình được gọi liền hào hứng đi lên, quỳ xuống hành lễ bên cạnh Dương Minh Viễn.

- Tiểu nữ Cố Quân Dao xin bái kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu.

Thái hậu nhìn qua liền gật nhẹ đầu:

- Xinh đẹp, gọn gàng, quả thực rất hợp với Viễn nhi.

- Tạ Thái Hậu khen ngợi - Cố Quân Dao nhanh miệng.

Thái hậu quay nhìn Hoàng thượng rồi nói:

- Hoàng nhi, ta thấy Cố Quân Dao này khá được, con thấy thế nào?

Hoàng thượng nhìn mặt có vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại có chút dè dặt, nếu như Cố thừa tướng mà theo phe Hoàng hậu vậy thì hơi khó khăn cho bên Hàn Vũ. Nhưng Viễn nhi cũng là đứa con máu mủ ruột thịt, làm sao có thể từ chối mong muốn chính đáng đó.

- Cố Quân Dao lĩnh chỉ.

- Tiểu nữ xin nghe.

- Cố Quân Dao xinh đẹp, dịu dàng, tài năng hơn người, nay ta ban hôn cho Tam vương gia Dương Minh Viễn. Hôn lễ sẽ được diễn ra sau khi tìm được ngày lành tháng tốt.

- Tiểu nữ tuân chỉ.

- Thần nhi tạ ơn phụ hoàng.

Hoàng Hậu nhìn xuống dưới với nụ cười thỏa mãn, cuối cùng nàng ta cũng đạt được mục đích của mình.

Thọ yến kết thúc trong niềm vui của mọi người. Lúc này, Dương Hàn Vũ ở riêng với Quý phi. Hai người có vẻ khá nghiêm trọng, Quý phi nói:

- Dương Minh Viễn lập Cố Quân Dao làm chính thất quả thật gây bất lợi cho con.

- Con biết, bên Hoàng Hậu vốn đã mạnh rồi, mãi mới có thể cân bằng được thế lực, xem ra bây giờ chúng ta cần nghĩ thêm cách rồi. - Dương Hàn Vũ có chút đăm chiêu.

- Hoàng Hậu là ngoại tôn của Tây Lăng quốc, gần một nửa quan trong triều ủng hộ Tam vương gia lên làm Thái tử, bây giờ lại có thêm cả Cố thừa tướng, xem ra việc trả thù ngày càng khó khăn rồi.

- Chuyện đó xảy ra cũng đã hơn hai mươi năm, phụ hoàng không có chứng cứ xác thì cũng không thể tùy tiện định tội hoàng hậu. Bà ta làm việc đúng là rất gọn gàng.

- Với thân phận của con hiện tại cũng không đủ mạnh để trình tấu lật lại vụ án đó, bởi vì hoàng hậu nhất định sẽ dùng thế lực của mình để ép hoàng thượng không phê chuẩn. Chỉ khi con lên làm Thái tử, nắm chắc hoàng vị trong tay, tất cả các quan trong triều đều đứng về phía con thì may ra chúng ta mới có hy vọng.

- Con vẫn luôn biết điều đó. Con nhất định sẽ không để thua độc phụ đó đâu.

- Mọi việc làm đều phải cẩn thận con biết chứ?

- Con biết.

Trầm lặng một chút, Quý phi liền nói:

- Hay con nạp thiếp?

- Nạp thiếp?- Dương Hàn Vũ khá bất ngờ với câu nói này.

- Nạp Liễu Thư Di làm thiếp, Liễu đại tướng quân năm xưa oai phong lẫm liệt, rất được yêu mến, có một vài vị quan lớn trong triều đều là hảo bằng hữu của Liễu đại tướng quân. Chỉ cần con nạp Liễu Thư Di vào phủ, thì nhất định sẽ có thêm những cánh tay ủng hộ.

- Chuyện này......